Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Tác giả: Mặc Thanh Triêm Y Quyết

Nguồn: VNS

Tác giả: Mặc thanh triêm y quyết.

Thể loại: mạt thế (tức là tận thế ấy), đam mỹ, 1×1, hài, HE.

Couple: Mặt than cương thi công x nhị hóa ngạo kiều thụ.

Tình trạng bản edit: HOÀN

Edit: Thù Nhi

Văn án:

Tiêu Văn im lặng nhìn trời:

Dịu dàng, rất là êm ái... lúc nào cũng phòng bị trước việc bị tang thi huynh ăn!

Cuộc sống, sinh tồn và tồn tại là vấn đề lớn nhất hiện tại a!!

Có ăn có uống, nhưng mình lại là kho trữ lương của tang thi huynh a!!!

Tang thi huynh nhẹ liếc mắt một cái nhìn kho dự trữ lương của mình:

Đồ ăn dự trữ gần đây hình như ngày càng thơm!

Rốt cuộc là ăn hay là để dành đây?

https://thunhi1692.com/truyen-dam-my-hoan/di-theo-tang-thi-huynh-co-thit-an/

————————————————————————————————

Lời tác giả: Này cũng có thể nói là Tiêu Văn ở thời mạt thế tìm được một con tang thi cường đại tạm thời không ăn thịt làm vũ khí, lá chắn mà sống tiêu dao.

ps: Tang thi huynh có không gian tùy thân

___________________________________________________

Chương 1: Tang thi huynh, hảo thân thủ

"A!" Kinh hô một tiếng, lách mình tránh khỏi móng vuốt của một con tang thi vồ tới, Tiêu Văn thuận tay nện một gậy vào đầu một con tang thi khác. Tang thi kia vẫn một biểu tình hung ác, tay duy trì tư thế duỗi về phía trước, đầu nứt toét làm não chảy ra. Mặt Tiêu Văn bị dính chút óc tanh tưởi của tang thi nhưng không rảnh mà quản đám óc trên mặt, trong tay cầm gậy bận rộn đánh một con tang thi rất đói bụng khác.

Đánh ngã một đám, Tiêu Văn cũng không rảnh mà cảm khái cho tinh thần không biết sợ của tang thi! Vấn đề bây giờ là không trở thành bữa tối của chúng, cũng chỉ có thể coi đầu tang thi như hoa quả, vẫn là hoa quả hư thối không thể ăn đi! Một con tới một con đều đánh bay!

Thật vất vả mới giải quyết xong tang thi gần nhất bên cạnh, có thể thở chút rồi! Tiêu Văn tay trái nhu nhu cánh tay phải mỏi nhừ, nhìn ngó chung quanh.

Khóe miệng không tiếng động mở lớn, Tiêu Văn tay cũng không động, cả người cứng ngắc, một đống kia không phải tang thi, cả đàn hướng về nơi này chạy tới không phải tang thi...

Muội ngươi a ! Một đoàn tang thi kia là như thế nào lại chạy tới a! Chung quanh nơi này tang thi không phải đều bị diệt sạch sẽ sao! Tiêu Văn kích động chạy về phía sau, trong tay đương nhiên không quên vũ khí!

"Rống! Rống!" Nhóm tang thi đói khát gầm rú, con mồi phía trước thật thơm a!

Chạy được một đoạn quay đầu lại nhìn một đám tang thi đang chạy tới nơi này, Tiêu Văn liền cảm thấy một trận tuyệt vọng, muội ngươi, chỗ này hiện tại chỉ có mình ta là người sống a, các ngươi chính là phân chia với nhau trước rồi hãy ăn, ta đây một thân thịt cũng không bõ dính răng các ngươi đâu!

Dùng hết khí lực toàn thân cố gắng chạy về phía trước, Tiêu Văn cảm thấy hiện tại cuộc sống này thật là nước sôi lửa bỏng! Mạt thế thật tốt, không cần thi cử, không cần vì tiền mà đau đầu! Nhưng là hiện tại đau đầu chính là người nhiều như vậy, không đúng, nhiều tang thi như vậy coi mình thành con mồi a! Tối thiểu là ở mạt thế không có tương lai, chính mình không cần vì thân gia tánh mạng mà lo lắng, hiện tại chỉ cần không cẩn thận liền thành mỹ vị trong miệng tang thi rồi.

Cuộc sống này căn bản không phải dành cho người! Tiêu Văn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cố gắng hướng về mục tiêu phía trước chạy tới!

Nhóm tang thi phía sau vẫn là kiên trì không ngừng đuổi theo, ăn đối bọn chúng mà nói là là tối trọng yếu, đuổi theo đồ ăn chạy là chuyện thường ngày, không có biện pháp rồi, đồ ăn của bọn chúng không biết vì cái gì luôn thích chạy khắp nơi, sẽ không thể ngoan ngoãn chờ bị ăn sao? (=]] )

Phía trước cách đó không xa, một gã đàn ông vẻ mặt có điểm ngốc lăng, đang hung mãnh tàn sát đám tang thi thân thể cứng ngắc vẻ mặt hung ác chung quanh! Người này một cước đá vào đầu một con tang thi, tang thi phía trước động tác dừng một chút, sau đó đầu liền vỡ vụn rớt khỏi cơ thể. Người này mặc áo khoác đen, tóc có điểm hỗn độn, mặt không rõ biểu tình, chính là chỉ thấy hắn một cước lưu loát giải quyết một con tang thi, thiết côn trong tay như long hổ sinh uy, có đôi khi một gậy có thể tiêu diệt tang thi bên cạnh đồng thời theo quán tính còn có thể giải quyết đầu con tang thi đằng sau.

Thấy người ở phía xa xa đang rất nhanh giải quyết xong đám tang thi, Tiêu Văn biểu tình rất là rối rắm, lông mi với mặt nhăn cùng một chỗ, khóe môi nhếch lên không biết là cười hay là cười khổ, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ. Quay đầu nhìn thoáng qua đàn tang thi còn đang bám riết đuổi theo mình không tha, Tiêu Văn nhất thời cảm thấy vẫn là chạy về phía trước đi, ít nhất chạy đi thì thời gian bị ăn còn chưa xác định được, không chạy sẽ lập tức bị ăn a!

Người mặc áo khoác đen đang thoải mái giải quyết tang thi, thấy Tiêu Văn chạy về bên này, phía sau dẫn theo một đàn tang thi, chính là hắn nhìn đàn tang thi khóe miệng nổi lên tiếu ý, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn giải quyết xong mấy con tang thi còn lại bên người!

Chỉ là vì sao cười thì không ai biết.

Mà không, có lẽ Tiêu Văn biết !

Chạy được vài bước, Tiêu Văn tránh phía sau áo khoác đen vừa mới diệt sạch tang thi, thở hổn hển. Nghỉ chút để khôi phục thể lực, đợi đàn tang thi tới còn đánh một trận ác liệt!

Áo khoác đen một mực yên lặng không lên tiếng, thời điểm nhìn Tiêu Văn trốn phía sau mình khóe miệng nổi lên chút mỉm cười thản nhiên mà không ai phát hiện! Vừa lòng gật gật đầu, áo khoác đen xoay người vỗ vỗ đầu Tiêu Văn, ý chỉ an ủi a an ủi.

Đang mải thở Tiêu Văn không thấy được áo khoác đen cười, thời điểm bị vỗ đầu cả người cậu cứng ngắc một chút. Sau khi bàn tay kia rời khỏi đầu cậu, trong lòng Tiêu Văn còn chút sợ hãi giơ tay sờ sờ đỉnh đầu, tựa hồ là đang xác nhận đầu mình vẫn còn có phải hay không? Sờ đầu xong Tiêu Văn cảm thấy hành vi vừa rồi là cỡ nào ngốc, cỡ nào nhị (*)!

(*) Nhị là chỉ những người ngốc.

Nhưng mà trong mắt áo khoác đen, Tiêu Văn sờ đỉnh đầu bị mình vuốt qua chính là ý tứ thích được mình vuốt, gật gật đầu, âm thầm quyết định về sau không có việc gì sẽ sờ sờ đầu đồ ăn nhà mình, dù sao đồ ăn nhà mình thực thích! Ừm, mình thật sự đủ tư cách làm chủ nhân!

Tiêu Văn là đoán không được ý nghĩ của áo khoác đen, bằng không cậu đi lại sẽ gặp trở ngại!

Một đoàn tang thi đã tới, nhóm tang thi nhiệt tình gầm rú chạy tới chỗ Tiêu Văn. Nhiệt tình như vậy, chuyên chú như vậy bởi vì trong mắt bọn chúng chỉ có Tiêu Văn, hoặc là nói trong mắt bọn chúng chỉ có Tiêu Văn là món ăn mỹ vị!

Nhìn đàn tang thi đang chạy về phía mình, Tiêu Văn mặt liền bất đắc dĩ. Vừa nhắc tới, cây gậy trong tay liền nện vào một con tang thi bên cạnh, lưu loát đánh rớt đầu, chính là thể lực bị tiêu hao còn chưa khôi phục nên động tác không được nhanh như lúc trước! Bớt chút thời gian trừng mắt nhìn áo khoác đen một cái, hâm mộ trong mắt không cần nói cũng biết, không bị tang thi chú ý chính là hạnh phúc! Sau khi trừng xong chỉ có thể tiếp tục khổ cực đánh tang thi!

Áo khoác đen đối với việc được tang thi xem nhẹ lại không thèm để ý, chính là thời điểm nhìn nhóm tang thi đều hướng Tiêu Văn đánh tới, trong nháy mắt toàn thân dâng lên một cỗ hơi thở khủng bố! Cư nhiên dám có chủ ý với đồ ăn của hắn, muốn chết! Áo khoác đen dòng khí quanh thân trở nên sắc bén hẳn lên, nhảy vào đàn tang thi hung hăng tàn sát. Tốc độ kia, cường độ kia, so với thời điểm vừa mới giết tang thi hoàn toàn bất đồng! Nếu nói vừa rồi là sát thủ, hiện tại liền hoàn toàn là sát thần!

Nhìn áo khoác đen ra tay tàn nhẫn, Tiêu Văn cảm thấy bản thân không biết là nên may mắn hay là nên bi ai đây! May mắn lần này an toàn, sẽ không bị đàn tang thi phân thây sau đó bị thịt; bi ai là về sau muốn chạy là việc thực khó khăn. Trong tay không ngừng khua gậy đánh đầu tang thi, lại nhìn áo khoác đen một cước đá rớt ba cái đầu, Tiêu Văn có điểm tuyệt vọng. Không đúng, chạy trốn không phải chuyện khó khăn, là việc tuyệt đối không có khả năng a!

Lên giây cót tinh thần, trước giải quyết mấy con tang thi chết tiệt này đã, tối thiểu còn có thể ảo tưởng chạy trốn thôi! Như bây giờ mà nói ý tưởng chạy trốn là có thể có. Chạy trốn thành công lại là giấc mộng! Đây là đang đả kích một người có tính tích cực a! Tang thi chết tiệt!!

Tiêu Văn đột nhiên dũng mãnh hẳn lên, có lẽ đây là sức mạnh cừu hận đi?

Áo khoác đen thời điểm một quyền giải quyết một con tang thi đang thầm nghĩ cắn Tiêu Văn, cảm thấy hơi hơi bất mãn. Đàn tang thi này thật sự đáng chết, cư nhiên muốn động vào đồ ăn của người khác! Hơn nữa người khác này lại là mình lại càng không thể tha thứ!

Trong lúc vô tình thấy Tiêu Văn càng thêm dũng mãnh đánh tang thi, áo khoác đen vừa lòng gật gật đầu, xem ra 'đồ ăn' cũng cho rằng bản thân 'đồ ăn' chỉ có thể là của mình, thực ngoan. Đánh xong đàn tang thi vọng tưởng cướp đoạt đồ ăn của người khác này liền thưởng cho 'đồ ăn', ừm, liền sờ sờ đầu 'đồ ăn' đi, 'đồ ăn' thực thích như vậy.

Giải quyết xong đàn tang thi, thi thể phủ kín toàn bộ triền núi. Tiêu Văn hoảng hốt cảm thấy thấy cả lớp thể dục chạy 8000 thước xong ngã nằm trên sân giả bộ làm tang thi. Nhưng là những thi thể này chân chính từ nhân loại biến thành!

Nhìn thi thể tang thi nhiều như vậy, đại bộ phận đều là tang thi huynh giải quyết, Tiêu Văn rất muốn cảm khái một câu, "tang thi huynh, hảo thân thủ!"

Tiêu Văn thoát lực tìm một chỗ không có thi thể tang thi đặt mông ngồi xuống, mệt thảm! Cũng không quản ống tay áo bẩn hay sạch, nắm lấy ống tay áo lau mặt. Lau mặt xong, Tiêu Văn nhìn thi thể tang thi đầy đất, chỉ cảm thấy thật bi ai, thế giới này thật điên cuồng!

Đột nhiên Tiêu Văn thân mình một trận cứng ngắc, tất cả thương cảm vừa rồi đều là quẳng xuống núi Himalayan đi, tang thi huynh a, ngài sẽ không thể không sờ đầu tôi được sao? Ngài cứ sờ như vậy, tôi liền cảm thấy ngài là đang sờ sờ xem tôi có mập lên hay không? Có thể hạ khẩu hay không? Ngài luôn làm tôi sợ, tôi chính là muốn mập ra cũng muốn không được a! Tiêu Văn khóc không ra nước mắt rồi, xúc cảm băng lãnh trên đỉnh đầu là tay tang thi huynh, lại bị tìm ra manh mối đỉnh!

Đánh xong đám muốn cướp đồ ăn của mình, áo khoác đen thấy 'đồ ăn' nhà mình bộ dáng bị tổn thương, méo mó cúi đầu nghĩ. A! Còn chưa thưởng cho 'đồ ăn' nhà mình nữa, liền hào phóng giơ tay sờ sờ đầu 'đồ ăn', cảm giác 'đồ ăn' không còn thương cảm nữa, áo khoác đen cảm thấy 'đồ ăn' thật là dễ dỗ!

Áo khoác đen xoay người đi tới khu nhà phía xa xa, Tiêu Văn hiện tại đang ở lưng chừng núi, nhà lại ở ngọn núi khác thoạt nhìn không xa mấy, nhưng lúc đi lại có điểm xa. Áo khoác đen đi được hai bước, quay đầu nhìn Tiêu Văn, ý bảo cần phải trở về, xong thì một bước một bước tiêu sái xuống núi.

Thật vất vả mới chờ được tang thi huynh bỏ tay ra khỏi đầu mình, có thể thở một hơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân, thời điểm nhìn về phía tang thi huynh chỉ còn cái bóng. Tang thi huynh quay đầu nhìn thoáng qua, Tiêu Văn thở dài, chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau tang thi huynh, hướng về phía phòng ốc xa xa đi tới.

Nhìn tang thi huynh ở đằng trước, Tiêu Văn lại thở dài một hơi. Bản thân là người sống hơn nữa lại ở cùng tang thi trong cùng một nhà, đây là kỳ tích a! Đúng vậy, phía trước kia chính là tang thi, không phải nhân loại, chính là so với tang thi khác, người này tựa hồ có tư tưởng của chính mình. Về phần cậu vì cái gì lại ở cùng một chỗ với tang thi này nhỉ? Cậu là bị "bắt" đến, sau đó tang thi vẫn còn chưa ăn qua thịt người này quyết định đem cậu thành kho lương dự trữ, cho nên hiện tại cậu chính dự trữ lương thực của hắn!

Một thi một người chậm rãi đi tới căn nhà họ sống. Chính là biểu tình kia của Tiêu Văn thấy thế nào cũng là đáng thương!

Tang thi huynh, cũng chính là người đàn ông mặc áo khoác đen sau khi vào nhà liền mất hút. Tiêu Văn vào sau tang thi huynh, giống như trước đây, mỗi lần vào cửa đều nhìn không thấy thân ảnh của tang thi huynh, Tiêu Văn nhún nhún vai, cậu đã muốn tạo thành thói quen, cũng chằng thèm suy nghĩ cẩn thận, dù sao chỉ cần vào nhà, tang thi huynh sẽ biến mất không thấy đâu.

Tiêu Văn thuần thục mở ngăn tủ trong một góc tường lấy ra thức ăn còn thừa, ngồi trên ván giường đơn sơ chậm rãi ăn. Đồ ăn này tuyệt đối là đồ ăn bình thường của nhân loại! Nhìn xuống ngăn tủ, Tiêu Văn lại thở dài, đồ ăn còn rất nhiều lại chỉ có một mình mình ăn, còn có thể sống thật lâu đây.

Thức ăn chính là thứ tối trân quý tại mạt thế, Tiêu Văn lại ăn không có cảm giác gì, nhạt như nước ốc!

Như thế nào liền biến thành như vậy đâu? Trò chơi trong máy tính còn chưa có chơi; hứa với mấy huynh đệ cùng đi ăn một bữa còn chưa có đi; muốn mua di động còn chưa có mua. Ăn xong gì đó trong tay, Tiêu Văn đóng ngăn tủ, vốn muốn khóa lại, sau ngẫm lại nơi này hiện tại cũng tìm không thấy khóa, cũng không có người sống thứ hai, chính là có khóa cũng phòng không được tang thi a!

Nằm trên tấm ván giường, Tiêu Văn gối lên hai tay, suy nghĩ chậm rãi phiêu xa •••

______________

Chương 2: Nguyên lai đã là tận thế!

Thời điểm bắt đầu tận thế, Tiêu Văn vẫn còn đang ngủ. Suốt một ngày trước vừa mới thức đêm viết luận văn, nhân dịp cuối tuần không phải lên lớp, Tiêu Văn chuẩn bị ngủ nướng. Kiếm tiền đếm đến tay rút gân, ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh mới thôi là hai chuyện vui lớn nhất trong đời a!

Tiêu văn là sinh viên năm hai của một trường đại học nằm ở phía nam thành phố, học tập cũng tạm, thuộc loại không xin được học bổng. Có vài đứa bạn, cũng có mấy cừu nhân. Cừu nhân đương nhiên là đẹp trai! Bạn bè, chính là đám bạn thân thường xuyên cùng nhau dạo quán xá!

Tiêu Văn là cô nhi, tự mình giãy dụa mà lớn lên, sau khi rời cô nhi viện thì tự nuôi sống bản thân, làm thêm trả học phí. Lại nói tới khó khăn, kỳ thật cũng là như mọi người thấy. Tiêu Văn thuê một gian phòng nhỏ, tiền thuê thiếu còn có thể đóng sau, đi làm thêm sẽ có tiền trả. Phòng thuê này khá cũ, nhưng cũng không đến mức cũ nát, chủ nhà cũng tốt lắm. Tiêu Văn trong phòng có một cái máy tính, ngoài ra cũng chỉ có giường, một cái ghế với một cái bàn.

.....

9:00 AM, ngày 3 tháng 11 năm 2014.

Tiêu Văn đang nằm ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác như có cái gì kêu, thanh âm như thế nào lại nghe quen tai như vậy? Vùi người trên giường, Tiêu Văn trở mình, chép chép miệng tiếp tục ngủ. Một phút đồng hồ sau, Tiêu Văn bị tiếng chuông di động không ngừng vang đánh thức.

Nằm lỳ trên giường, bàn tay mò tới ngăn tủ bên cạnh với lấy di động, mơ hồ nhìn thoáng qua thông báo. À, là Trần Hạo, tiểu tử này gọi điện đến vào giờ này làm gì, Tiêu Văn còn mơ hồ miễn cưỡng bắt máy.

"Này..." Thanh âm cậu hữu khí vô lực, giọng mũi còn rất nặng là điển hình của việc chưa tỉnh ngủ.

"Này cái gì mà này a! Tiểu tử cậu còn ngủ được? Đều đến tận thế rồi mà còn ngủ!" Trần Hạo thanh âm hổn hển cách bởi di động vẫn là khá lớn.

Hơi hơi kéo di động ra xa lỗ tai một chút, Tiêu Văn mị hí mắt, là vậy sao! Ngáp một cái. Miễn cưỡng trả lời: "Trần Hạo a, tận thế thì cũng phải chờ tôi tỉnh ngủ rồi nói sau, hiện tại ...."

"Tiêu Văn, hiện tại tôi không nói giỡn với thằng nhóc cậu, là tận thế thật! Hiện tại trên đường rất loạn, nơi nơi đều là người chạy trốn, cậu hiện tại rời giường mau, mang theo đồ ăn chạy càng nhanh càng tốt, nơi không có người càng an toàn!" Trần Hạo thanh âm mang theo lo lắng.

"....Trần Hạo, cậu xác định sao? Thật sự không phải gạt người?" Tiêu Văn còn buồn ngủ sẽ không bị dọa, sẽ không thật sự là tận thế đi!

"Lừa cậu làm cái gì, bây giờ mọi người đang di tán, cậu cũng mau chạy đi thôi!" Trần Hạo nói xong liền cúp máy.

"Đô ....đô ...đô ...đô ......" di động trong tay "đô đô" kêu, Tiêu Văn có điểm ngây người. Này sẽ không là thật đi!

Lăn một vòng xuống giường, Tiêu Văn vội vội vàng vàng mặc quần áo, cầm lấy ba lô nhét vào đầy đồ ăn, nhồi a nhồi, Tiêu Văn cảm thấy trước hết vẫn là xuất môn nhìn xem nếu tận thế thật sẽ trở về dọn tiếp, nếu không phải thì chính là bị lừa.

Tiêu Văn trong tiềm thức vẫn là không tin, cứ như vậy không hề báo trước liền tận thế? Không phải là nên có thiên thạch gì đó sao? Hay là bệnh bệnh nhân bị cúm đột nhiên tăng nhiều sao?

Nhẹ nhàng đến bên cửa sổ chậm rãi hé ra một chút, cậu híp mắt nhìn về phía ngoài. Tiêu Văn vẫn là giật mình hoảng hốt, sợ vừa mở cửa ra sẽ có tang thi trèo lên!

Cửa mở một khe nhỏ, lại híp mắt. Tiêu Văn hiện tại thấy thế giới thật là trừu tượng.

Không có a? Nhưng mà thực im lặng, không phát hiện tang thi linh tinh gì đó nhỉ? Tiêu Văn nghi hoặc? Nhưng là như thế nào cảm giác rất lạ. Rất im lặng đi, phòng này nằm trên ngã tư đường, đều có thể nghe thấy thanh âm ô tô qua lại, còn có âm thanh người đi đường nói chuyện, im lặng thế này so với địa phương nhiều thanh âm cãi nhau bên đường là một sao?

Vì cái gì lại cảm thấy mao cốt tủng nhiên (*) a! Tiêu Văn cảm thấy sau lưng mình mồ hôi lạnh từng trận. Hay là nhìn lại lần nữa, chắc là.....

(*) mao cốt tủng nhiên: sởn gai ốc

Tiêu Văn suy nghĩ bỗng dừng lại, đó là cái gì?

Trừng mắt,cậu không tin vào mắt mình nữa, kia tuyệt đối không phải là thật!

Cái người trong góc kia không phải là đại thúc chủ nhà trên lầu sao! Tuyệt đối không phải, người bị cắn đến thay đổi hoàn toàn kia không phải là chủ nhà hòa ái của mình!

Cả người cương cứng, cửa vốn mở không lớn, Tiêu Văn tay run run khóa kỹ cửa, cậu dựa lưng vào cửa một chút một chút ngã xuống, thẳng đến khi chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo làm cho Tiêu Văn tìm về một chút lý trí.

Đúng rồi, trước hết thu thập đồ ăn ngon, sau đó tái trốn, thoát khỏi thành thị này!

Miễn cưỡng đứng lên, Tiêu Văn lê thân mình đi đến bên cạnh ba lô vừa mới thu thập một nửa, rất nhanh đem mấy đồ ăn còn lại toàn bộ cất vào! Thời điểm đóng ba lô cẩn thận, Tiêu Văn đã muốn tỉnh táo lại. Hiện tại không biết nên chạy đi đâu, cũng không biết làm sao mới an toàn!

Máy tính! Không biết máy tính bây giờ còn có thể dùng hay không. Đi đến khởi động máy, bình thường cảm thấy máy tính nhà mình tốc độ rất nhanh, còn tự hào đâu, hiện tại chính là cảm thấy quá chậm tựa như một năm, chậm quá ! Tốt nhất khởi động máy không cần tốn thời gian!

Hít sâu một hơi, Tiêu Văn tự trấn định mình, không cần cấp."Hộc......."

Mở máy tính trước lên Baidu, tay có điểm run run, đánh xong chữ cậu click chuột vào một mục, mắt đóng chặt.

Chậm rãi mở to mắt, thấy Baidu hiện ra tin tức, Tiêu Văn vẫn là cảm thấy tuyệt vọng. Nguyên lai không phải chỉ có mỗi thành phố này bị như vậy, thế giới các nơi cũng đột nhiên bạo phát. Hiện tại trên thế giới loạn một đoàn, nếu là có dấu hiệu gì còn có thể có chuẩn bị, còn có thể có dự phòng!

Trên mạng cũng không có một tin nào thống nhất, nhưng đại bộ phận đều là: qua 12 giờ Bắc kinh, ngày 2 tháng 11 năm 2014, có người biến thành tang thi. Ban đêm có lẽ người ngủ bên cạnh biến thành tang thi, sau đó một nhà này liền biến thành tang thi! Hơn nữa biến thành tang thi là không có quy luật, không rõ ai sẽ biến thành tang thi, ai không! Chính là thời điểm buổi sáng, thế giới này đã muốn bắt đầu hỏng mất.

Đại lượng dân chúng biến thành tang thi! Thế giới lâm vào một mảnh khủng hoảng! Vậy mấy tang thi này nên tiêu trừ như thế nào! Người không biến thành tang thi có thể hay không cũng đột nhiên biến thành tang thi thì không ai biết!

Biến thành tang thi không có tiêu chuẩn lựa chọn, hiện tại chẳng cần phân biệt cao thấp béo gầy, cũng không phân biệt người hay phú. Chỉ có thể xác định là ở thành phố lớn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net