Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Tác giả: Phục Dực.

Nguồn:

Thể loại: đam mĩ, mạt thế, dị năng, 1 x 1, kinh dị, tùy thân không giang, trung khuyển si tình cường công, nữ vương cường thụ, công sủng thụ, HE cho nhân loại cũng HE cho tang thi luôn.

Editor + Beta :

Miu Miu ( 1 -> 38 ) : https://homiudong.wordpress.com/dam-mi-dang-edit/mat-the-chi-trong-sinh/

Cá ( 39 -> 125) : https://fishboylove.wordpress.com/dam-my-se-edit/matthechitrongsinh/

Bích Ngọc Tiểu Thư ( 126 -> End ) : https://ngocxinhdep.wordpress.com/mat-the-chi-trong-sinh/

Tình trạng bản gốc: hoàn.

Tình trạng bản edit: Hoàn

————————–

Văn án:

Đời trước, cậu hận hắn chán ghét hắn, nhưng hắn là vì cậu mà mất mạng, cho đến lúc chết đi, cậu mới hiểu được mình rốt cuộc mất đi cái gì.

Đời này, cậu sẽ hảo hảo trông coi hắn, cho dù không có quan hệ tình yêu cũng muốn hảo hảo trông coi, nếu hắn không yêu cậu, cậu sẽ giúp hắn tìm người yêu, làm cho hắn vĩnh viễn hạnh phúc...

Nội dung cẩu huyết:

Dịch Nhiên chết ở tận thế, sống lại một ngày trước tận thế, sống lại vận may liền tới, có không gian, có dị năng, có lương thực, có tiểu đệ, có tất cả những cái này liền mang theo không gian tìm tiểu công!!

Tóm tắt:

Một cái cặn bã thụ sống lại, cặn bã thụ biến thành trung khuyển thụ.

Bàn tay vàng và vân vân khẳng định có, không thích đừng xem.

Giới thiệu: (by Miu Miu)

Em thụ rất ghét anh công, nhất là sau khi biết anh công yêu mình, em vốn là thẳng nên ghét đồng tính, nhục mạ mắng chửi anh công rất nhiều lần nhưng anh công rất giỏi chịu đựng, anh không nói gì, mặc cho em thụ nói gì thì anh vẫn cứ yêu.

Tận thế đến, em thụ hoảng sợ ở trong nhà trốn tang thi ăn thịt người, anh công chạy tới cứu em, đưa em đến nơi an toàn.

Dù được anh công cứu và bảo vệ, nhưng em thụ không có chút hòa nhã với anh công, sau đó vì tìm thức ăn cho em mà anh bị tang thi cắn, anh là dị năng giả nên mấy tiếng sau mới biến thành tang thi, tranh thủ thời gian đó anh dụ tang thi đi, gửi gắm em cho thuộc hạ bảo vệ.

Mặc dù được bảo vệ, nhưng sau đó em thụ vẫn bị tang thi ăn sống, thế là hết.

Nhưng................

Em thụ trọng sinh trước tận thế một ngày, có không gian, có dị năng.

Em thụ không muốn lịch sử tái diễn, cảm thấy áy náy với anh công, nên đời này quyết bù đắp cho anh, vì anh mà sống, tuy chưa thể yêu anh ngay, nhưng em đã nghĩ, nếu sau này có yêu ai, người đó chỉ có thể là anh công.

Truyện không có nhiều tình tiết yêu nhau, phần lớn là quá trình em thụ càng ngày càng mạnh và nhân loại đối phó tang thi, cho nên, ai thích đọc tình cảm thì truyện này không phù hợp, vì tới phân nửa truyện thì hai người mới gặp nhau, và cũng không dành cho người thích xôi thịt luôn, gần như thanh thủy và chỉ có 1 đoạn tả H duy nhất.

———————

Chương 1: Sống lại.

.

Edit + Beta: Miu Miu

.

Lúc Dịch Nhiên chết liền suy nghĩ, cậu có phải sai rồi.

Sau đó, Dịch Nhiên mở mắt.

Trước mắt là trần nhà màu trắng quen thuộc mà lạ lẫm, trên trần nhà có một vũng nước nhỏ, phòng ở cũng đã xây nhiều năm, lúc trời mưa thường bị dột, thời gian lâu, chỗ đó thoạt nhìn như bị ngâm nước.

Con ngươi màu đen không linh hoạt lắm nhìn xung quanh, sau đó cứng ngắc vươn tay, đặt ở trước mắt lật qua lật lại, đôi tay này bảo dưỡng rất khá, thon dài như ngọc, nhìn qua có thể thấy chưa từng làm việc nhà, nhưng Dịch Nhiên còn nhớ rõ ràng chuyện vừa rồi, đôi tay này tràn đầy vết thương, khô héo nhăn nheo, bàn tay chỉ như ông già bảy tám chục tuổi mới có, cũng là đôi tay này, cầm lấy xẻng giết chết một tang thi, thịt hư thối bắn tung tóe trên người mình, dơ bẩn không chịu nổi.

Nhưng hiện tại cậu nằm trong này, nằm trên giường sạch sẽ, mặc quần áo sạch sẽ, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là mơ sao? Nhưng ở địa ngục có thể nằm mơ sao?

Không, không phải là mơ, trong mơ không có cảm giác đau, nhưng mới vừa rồi bị tang thi xé rách, đau đớn là chân thật, nghĩ đến đau đớn, Dịch Nhiên đánh cái lạnh run, cuộn thân thể lại, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

Có phải người kia lúc trước cũng như vậy, tận mắt nhìn tang thi ăn hết tay của mình, ăn hết chân của mình...

Đau quá đau quá, đau đến muốn chết, nhưng sao không chết được, muốn chết quá muốn chết quá, ai đến cho tôi một cái chết thống khoái đi! Ai tới giết chết tôi đi!

Không đúng! Dịch Nhiên đột nhiên vén chăn lên, không đúng! Nếu cậu đã chết vậy bây giờ cậu là cái gì?

Cố nén đau đớn đã nhập vào xương cốt, Dịch Nhiên run rẩy bò xuống giường, không kịp mang giày hướng bàn học chạy tới, trên đường còn bị vấp một cái.

Ngày 24 tháng 2 năm 2025?!!

Thời gian hiển thị trên điện thoại di động thoạt nhìn như châm chọc.

Là sống lại sao?

Hung hăng tát chính mình một bạt tai, rất đau, tuy so với đau đớn bị xé xác ăn sống không đáng kể, nhưng xác thực là đau, đúng rồi, đúng rồi, cậu sống lại! Sống lại trước tận thế một ngày!!

Ha ha ha ha, cậu đã sống lại! Đã sống lại! 555 (tiếng khóc hu hu hu), Dịch Nhiên đang cười nhạo đột nhiên khóc òa lên.

Nhưng lập tức, Dịch Nhiên lau khô nước mắt, hiện tại không có thời gian khóc, nếu như hết thảy đều là sự thật, vậy ngày mai chính là tận thế!

Một ngày có thể làm cái gì? Dịch Nhiên cầm lấy giấy chứng minh cùng tiền xông ra ngoài.

"Mua một vé máy bay đến B thị hôm nay."

"Thực xin lỗi, ngày mai mới có vé máy bay đến B thị."

Không có vé máy bay? Không được! Hôm nay phải đến B thị!! Ngày mai đã muộn!!

Xe lửa? Đúng, còn có xe lửa, ngồi xe lửa từ S thị đến B thị chỉ cần nửa ngày!

"Thực xin lỗi, chỉ có vé xe lửa 10 giờ tối nay."

Thanh âm ngọt ngào lần nữa dập tắt hy vọng của Dịch Nhiên.

Buổi tối 10 giờ mới xuất phát... Như vậy ít nhất ngày mai mới tới B thị, hơn nữa ở cái địa phương đông dân như thế này, chỉ sợ còn chưa tới B thị đã bạo phát a.

Đáng chết! Hiện tại còn biện pháp nào để hôm nay đến B thị?

Cậu không cần phải, không cần phải lại trơ mắt nhìn người kia vì cậu dụ bầy tang thi đi, táng thân trong miệng tang thi!

Đúng rồi, tìm người kia! Người kia lợi hại như vậy nhất định có thể vào hôm nay đem cậu trở lại B thị!

Dịch Nhiên cuống quít mở điện thoại di động, nhưng không ngờ, tìm tất cả các thư mục trong điện thoại di động mới phát hiện không có!

Đúng rồi, đời trước cậu chán ghét người kia như thế sao có thể lưu số trong điện thoại được? Mà ngay cả tin nhắn người kia gửi đến cũng đã xóa hết, cậu không có phương pháp gì để liên lạc với người kia!!

Điện thoại di động rớt xuống đất, lông mi thật dài che khuất con mắt, nước mắt trong suốt lướt qua gò má, cậu nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để cho hết thảy lặp lại lần nữa sao?

"Mẹ, anh kia tại sao khóc, anh ấy không nghe lời mẹ sao?" Một đứa bé bốn năm tuổi hiếu kỳ chỉ vào Dịch Nhiên dựa vào bên tường.

Người mẹ trẻ tuổi 'hư' một tiếng, "Tiểu Dương, ngoan a, anh có chuyện thương tâm mới khóc, không phải không ngoan."

"Cái gì gọi là chuyện thương tâm a?"

"... Cái này... Chính là xe lửa nhỏ của Tiểu Dương hư, Tiểu Dương sẽ buồn a."

"A, xe lửa nhỏ của anh kia cũng hư sao? Tiểu Dương đưa xe lửa nhỏ của Tiểu Dương cho anh kia ~ như vậy anh kia sẽ không khóc..."

"Ha ha, anh kia không phải vì xe lửa nhỏ hư mới khóc, đợi Tiểu Dương lớn lên thì sẽ rõ."

"Lại đợi lớn lên a, mẹ là quỷ hẹp hòi..."

Âm thanh trẻ con càng ngày càng xa, Dịch Nhiên hung hăng lau khô nước mắt, khóc cái gì mà khóc, hiện tại khóc, từ nay về sau làm sao bây giờ?

Nhặt điện thoại di động trên đất lên, lau sạch sẽ, xác định điện thoại di động vẫn còn hoạt động mới bỏ vào trong túi quần, hiện tại điện thoại di động không thể hư, ngày mai người kia sẽ gọi điện thoại cho cậu, lần này cậu nhất định không thể để cho người kia đi tìm cậu, mà là cậu phải sống, cố gắng sống đi B thị tìm người kia!!

【... Tiểu Nhiên... Anh đi tìm thức ăn... Em ngoan ngoãn ở chỗ này, ngàn lần đừng có chạy lung tung...】

【Tiểu Nhiên... thức ăn đều để ở đây... Anh sẽ đứng cách xa em một chút, em ăn một chút gì cho no bụng đi, đừng để bị đói...】

【Tiểu Nhiên... Anh dụ tang thi rời đi, em hướng bên kia chạy, lão Hàn bọn họ ở bên kia chờ em, bọn họ sẽ hảo hảo chiếu cố em....】

【Tiểu Nhiên... Còn có... Anh thật lòng yêu em...】

【Dịch Nhiên, đều tại mày! Nếu như không phải vì mày, lão đại cũng sẽ không vì tìm thức ăn cho mày bị tang thi cắn! Bị tang thi cắn còn phải giúp mày dụ tang thi rời đi, mày rốt cuộc có cái gì tốt!】

【Dịch thiếu, đừng nghe Tiểu Đào nói lung tung, hắn là ghen ghét lão đại đối tốt với cậu... mới... Bất quá, Dịch thiếu, cậu yên tâm, có chúng tôi một ngày, nhất định sẽ bảo vệ tốt cậu.】

【Dịch Nhiên, nếu như không phải vì mày, lão đại căn bản sẽ không rời đi B thị! Lão đại là dị năng giả, ở B thị có triển vọng tốt, là vì một mình mày nên mới chết ở cái địa phương này, là vì mày nên mới chết! 】

【Dịch thiếu, hôm nay chỉ tìm được những thứ này, cậu ăn đỡ đi, chờ đến B thị địa bàn của chúng ta thì tốt rồi.】

【B thị B thị! Lão đại đã chết, B thị còn là địa bàn của chúng ta?!】

【Vì sao chúng ta phải nuôi không tên mặt trắng kia? Hiện tại chính là tận thế! Tận thế a! Thức ăn không phải có khắp nơi như thời bình a! Hiện tại chúng ta đã thành cmn thức ăn! Ta không tán thành chúng ta liều mạng kiếm thức ăn còn phải phân chia cho tên mặt trắng kia.】

【Đúng vậy a, chúng ta đi ra ngoài liều mạng đều ăn không đủ no, tên mặt trắng kia mỗi ngày nhàn rỗi lại ăn phung phí, không công bằng.】

【Nó hại chết lão đại, không có bắt nó đền mạng là hay rồi, dựa vào cái gì chúng ta còn phải đem thức ăn cho nó?】

【Đúng vậy a, con gái muốn có thức ăn còn phải bị thao hai cái, hay là nó cũng nguyện ý để cho chúng ta thao?】

【Im miệng! Dịch thiếu là người của lão đại!】

【Lão đại chính là bị nó hại chết! Lão đại rõ ràng biết đợi lát nữa chúng ta sẽ tới, vì sao còn muốn đi ra ngoài tìm thức ăn?】

【Đúng, nhất định là nó hại chết lão đại!】

【Đem nó bán cho lão Trương, còn có thể đổi một chút thức ăn.】

【Lão Hàn, hôm nay nói luôn một câu, nếu không đem nó đuổi đi, anh em chúng ta giải tán.】

【Dịch thiếu, tôi đã đáp ứng lão đại, phải hảo hảo bảo vệ cậu, tôi mang cậu đi.】

Hai người, hai cái không có dị năng không có đạn, người thường có thể đi đâu đây?

Lão Hàn chết, vì bảo vệ cậu mà bị tang thi đuổi kịp, bị ăn sống, còn cậu? Nghe tiếng tang thi xé rách nhấm nuốt thịt, một khắc đó cậu liền buông xuôi, chạy cái gì? Có thể chạy khỏi tang thi sao?

Chỉ là, không nghĩ tới cảm giác bị xé sống lại đau đớn như vậy, Dịch Nhiên lại rùng mình một cái, nếu như ở đời này cậu còn trốn không thoát khỏi tang thi, trước đó nhất định phải giết chết chính mình trước.

Không, không được, cậu không thể chết được, cậu còn phải đi tìm người kia, đúng, cậu muốn sống sót, muốn đi B thị tìm người kia!

Đã không mua được vé máy bay đến B thị, cậu lại không có biện pháp liên lạc với người kia, vậy ngày hôm nay cậu có thể làm gì?

Lương thực!

Ở tận thế, chỉ cần có lương thực có thể đổi súng đổi hết thảy, bất quá ở tận thế, có lương thực lại vô lực bảo vệ không khác gì người đẹp đi trên đường lớn (nhiều người dòm ngó sẽ gặp nguy hiểm), cậu cần một nơi an toàn để giấu lương thực!

Dị năng! Đúng vậy, nếu như tang thi là cơn ác mộng của nhân loại, như vậy dị năng là hy vọng của nhân loại!

Ngày mai, ngoại trừ phần lớn người sẽ biến thành tang thi, còn có phần nhỏ người sẽ thức tỉnh dị năng, cái kia tuy làm cho cậu hâm mộ nhưng không có cách nào thức tỉnh dị năng của cậu được!

Tận thế, dị năng chia làm ba loại:

Một là thể năng dị năng, tăng cường tố chất thân thể nhân loại, biểu hiện phần lớn là lực lượng phòng ngự hoặc tốc độ.

Hai là tinh thần dị năng, cùng loại với ma huyễn trong tiểu thuyết ma pháp sư, chia làm hỏa, thổ, phong, thủy. Ngoài bốn loại hình thái cơ bản trên còn có hình thái phức tạp như băng, lôi. Từ hai hợp chất đơn giản có thể biến thành hợp chất phức tạp.

Cuối cùng là phụ trợ dị năng, phần lớn là hệ không gian, có thể dùng để chứa vật phẩm.

Lúc mới bắt đầu tận thế, phần lớn vật tư vẫn còn sót lại ở trong thành thị, hệ không gian cơ hồ vừa mới xuất hiện đã bị trưng dụng vì chuyên chở thuận tiện, nhưng tận thế một tháng sau, vật tư khan hiếm, không gian dị năng giả bị vơ vét, phải đem toàn bộ vật tư có trong không gian giao ra, hơn nữa còn phải có người bảo vệ không gian dị năng giả, cho nên, mọi người không có hệ không gian cũng không sao, nếu có hệ không gian cũng sẽ nói không có, cho nên, rất nhanh, hệ không gian từ 'rất được hoan nghênh' biến thành 'gân gà' (vô dụng).

Mà người kia... dị năng là lôi, mang theo khí thế 'cắt ngang bầu trời' từ trên trời giáng xuống...

Kỳ thật, những người kia không có mắng sai, nếu như cậu phải liều chết liều sống đổi lấy thức ăn còn phải nuôi một người rảnh rỗi, cậu cũng chịu không được...

Bất quá, cậu bây giờ cũng không phải là người rảnh rỗi, tự cậu biết ngày mai sẽ là tận thế, cậu bây giờ có rất nhiều tiền, những số tiền này đổi thành thức ăn cũng đủ cho cậu ăn hơn nửa đời người, nếu có không gian, có một cái không gian...

Hết chương 1. Miu Miu: Thật ra em thụ cũng không đáng ghét lắm, em biết mình sai nên phải sửa, biết hối hận và muốn trả ơn, đời có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, vì vậy, em thụ cũng đáng được chúng ta tha thứ ~ xin mọi người đừng ghét ẻm ~ dù sao thì ~ đời này em thụ chỉ lo cho mỗi anh công ~ coi như cũng đã đền bù cho đời trước khi ẻm bơ ảnh ~

Chương 2: Không gian.

.

.

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Haruna.

—oOo—

Đột nhiên Dịch Nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng lái xe trở lại nơi ở, run rẩy tìm dây chuyền ngọc bị cậu nhét trong tủ bàn học.

Đó là một mặt dây chuyền ngọc kì lân, là người kia mua cho cậu, nghe nói chất liệu không rõ nhưng so với kim cương còn cứng hơn, nó lại còn do bậc thầy điêu khắc nổi danh quốc tế hao hết cả đời mới mài thành, cho nên giá cả rất cao.

Ngọc là màu trắng, bạch khiết thanh tao, đưa ra ngoài ánh nắng còn có thể thấy màu xanh lam nhàn nhạt, kỳ lân thật thà phúc hậu đáng yêu, từng sợi da lông được điêu khắc rất tinh vi, trông thực sống động.

【Tiểu Nhiên, dây chuyền ngọc này anh đặc biệt tìm bậc thầy điêu khắc ra, có thể đem đến bình an, em phải đeo cẩn thận...】

【Biết rồi, biết rồi, tôi sẽ đeo, được chưa, anh thực dong dài.】

Nói sẽ đeo cẩn thận, một giây sau liền đem dây chuyền ngọc giá trị xa xỉ ném vào trong ngăn kéo, nhớ mang máng tháng kia, lúc chính mình trở lại nhà lớn, người kia liền có biểu tình thất vọng...

Dịch Nhiên lắc đầu, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này.

Cậu còn nhớ, lúc đầu là ngồi chờ cứu viện đến, sau đó cậu vì tìm một chút thức ăn, cả ngăn kéo đều lật lên, kết quả thức ăn không tìm được, lại tìm thấy dây chuyền ngọc.

Lúc ấy cậu vốn định tiện tay nhét lại, trong tận thế, vàng bạc ngọc khí cũng không bằng một bịch bánh bích quy, nhưng khi cậu muốn nhét lại, cậu nhớ tới lúc trước mới nhận một cú điện thoại, trong điện thoại người kia nói sẽ đến cứu cậu, thấy đối phương nguyện ý vì cậu mạo hiểm tánh mạng, đi từ B thị đến S thị, vậy cậu nên đeo dây chuyền ngọc làm cho đối phương cao hứng một chút, vì vậy, lúc ấy Dịch Nhiên cầm dây chuyền ngọc kỳ lân đeo lên trên cổ, lúc người nọ thấy, xác thực thật cao hứng.

Về sau, người kia chết, cậu vẫn không gỡ dây chuyền ngọc xuống, cho đến khi tới căn cứ N thị, đó cũng là nơi chấm dứt tính mạng cậu.

Tuy cậu không có dị năng, nhưng lúc ấy còn có lão Hàn bảo vệ cậu, cậu ở khu C, mỗi ngày có ba cái bánh bao để ăn, cậu gặp một thiếu nữ xinh đẹp trong sáng, mang theo thiện lương cùng hy vọng mà ở tận thế không bao giờ có, ngay lúc đó cậu cảm thấy thiếu nữ kia nhất định là thiên sứ đến cứu vớt thế giới này.

Thiếu nữ kia đứng đầu một nhóm nữ nhân, mỗi ngày các nàng sẽ đến khu C cầm chút ít bánh bao đi trợ giúp khu D, một ngày chỉ có thể cho một đứa bé thêm một cái bánh bao, thiếu nữ nói, những đứa bé kia chính là tương lai của nhân loại.

Nếu là ở thời bình, gặp được thiếu nữ này thật là tốt, gia thế Dịch Nhiên không tồi, mặc dù phần lớn là nhờ phúc người kia, nhưng cùng thiếu nữ cũng coi như môn đăng hộ đối.

Mang theo rung động lần đầu tiên trong đời, Dịch Nhiên mỗi ngày cầm bánh bao cùng thiếu nữ đi khu D, qua vài ngày lão Hàn phát hiện bí mật của bọn họ, nhưng cậu không quan tâm, cậu chỉ cần thiên sứ kia, những người còn lại cậu không để vào mắt.

Lão Hàn không nói gì, chỉ là mỗi ngày cho cậu thêm một cái bánh bao, để cho cậu nhớ rõ ăn, nhưng cậu không có nghe, một cái bánh bao kia của lão Hàn cũng bị cậu cho những đứa bé kia.

Có nụ cười của những đứa bé kia, có thiếu nữ mình yêu mến làm bạn, cậu khi đó cảm thấy thật hạnh phúc, so với trước tận thế còn muốn hạnh phúc hơn.

Nhưng mà, khi đó chính mình lại ngu xuẩn nhất, cái nên quý trọng thì xua đuổi như rác rưởi, cái đáng bị phỉ nhổ nhất lại cầm trên tay.

【Ngọc kỳ lân thật xinh đẹp, em luôn luôn mơ tới cái dây chuyền như vậy, đáng tiếc...】

【Thích không? Tặng cho em.】

【Cám ơn, anh Dịch...】

【Giữa chúng ta còn cần khách khí sao?】

【Anh Dịch đối với em thật tốt...】

Lại không nghĩ rằng...

【Anh Dịch, em luôn nghĩ anh là anh trai.】

【Thực xin lỗi, anh Dịch, em bây giờ là không gian dị năng giả, chúng ta không thể cùng một chỗ.】

【Anh Dịch, đây là người yêu của em, đội trưởng quân đội dị năng giả căn cứ N thị, là anh ấy giúp em thức tỉnh dị năng.】

【Anh Dịch, em yêu anh ấy, hơn nữa, cùng anh ấy một chỗ em có thể giúp đỡ càng nhiều người, anh hiểu em đúng không?】(Beta: !@#$%^ mụ già chết tiệt)

Ha ha, Dịch Nhiên cười khổ hai tiếng, lúc trước mình ngốc cỡ nào a, bất quá, chính mình nhớ rõ cô gái kia lúc đầu không có dị năng, mà khi xuất hiện dị năng cũng là lúc chính mình cho nàng ngọc kỳ lân!

Mà nàng cùng cái gì đội trưởng đã sớm kết giao, nếu có thể thức tỉnh dị sao lại trùng hợp như vậy, mà không phải ngày nào khác? Như vậy mình có thể lớn mật đoán không?! Là ngọc kỳ lân làm thức tỉnh dị năng của nàng?

Nhớ rõ lúc trước cậu từng cầm ngọc kỳ lân đến cửa hàng trang sức giám định, người giám định nói, nhất định không phải phàm vật...

Vô luận như thế nào, mình cũng muốn thử! Dù sao thử cũng không tổn thất gì, hơn nữa, hiện tại cũng không còn thời gian đi tìm không gian dị năng giả, hơn nữa cho dù có thể tìm được, có thể tin được hay không lại là một vấn đề lớn.

Nhưng mà, phải làm như thế nào?

Dịch Nhiên vuốt ve khối ngọc kỳ lân, điêu khắc rất tinh xảo, có thể cảm nhận rõ ràng được hoa văn tầng tầng lớp lớp.

Tê, một góc sắc bén trên ngọc kỳ lân cắt vào lòng bàn tay Dịch Nhiên, Dịch Nhiên nhíu mày, lẽ ra đồ trang sức này không nên xuất hiện lỗi này, phần lớn đồ trang sức vì để cho mọi người thưởng thức mà mài cho nhẵn nhụi, hơn nữa, cậu trước khi sống lại cũng đeo đã lâu như vậy sao không có cảm giác?

Nhưng mà không chờ cho Dịch Nhiên suy nghĩ cẩn thận, máu rơi vào ngọc, con mắt kỳ lân lóe lên ánh sáng màu xanh lam, đưa Dịch Nhiên đến một không gian khác.

Cái này? Chẳng lẽ là không gian dị năng trong tiểu thuyết (Beta: =v= dễ vậy em cũng muốn)? Nhìn trời xanh mây trắng, khóe mắt Dịch Nhiên co rút.

Cái gì mà thức tỉnh không gian dị năng! Dị năng của ả nữ nhân kia căn bản chính là cái ngọc kỳ lân này! Là ngọc kỳ lân cậu cho ả!

Trong ngọc kỳ lân có không gian, nữ nhân kia không phải nhờ người khác thức tỉnh dị năng, hơn nữa, không gian

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net