Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên truyện:
Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống. (末世反派系统 )

( Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện )

Tác giả: Thâm Uyên Vô Sắc (深渊无色 )

Thể loại: Xuyên thư – Mạt thế – Huynh đệ – Cường cường – 1×1 – HE.

Edit: Đào Đào + Tiểu Tam + Các CTV Tạm thời.

Beta: Sagi.

Tình trạng bản gốc: Hoàn (101 chương + PN).

Tình trạng edit: Hoàn.

Văn án:

Thương Viêm là một độc giả có khả năng —— bóc đại bộ truyện thì bộ nào cũng vừa Lôi vừa Sue(*).

[Lôi là đọc trúng thể loại mà mình ghét, Sue là Bàn Tay Vàng quá mức]

Mãi đến một ngày xui xẻo mò trúng thiên địch chung thân của mình ——《Đế Vương Mạt Thế》.

Đọc xong Thương Viêm không thể nào đè ép được phẫn nộ trong lòng nữa,

Vì thế cậu vung tay lên gõ ra một đoạn comment dài 5000 chữ, bày tỏ bản thân cảm thấy bất mãn cái tên nhân vật chính Chung Hư Lữ kia vô cùng. Còn đối với BOSS nhân vật phản diện Diễm Quân Ly thì đồng tình nồng đậm, mong muốn cái comment này có thể tổng kết được suy nghĩ của mình với bộ truyện trên.

Ai ngờ cái comment dài thòng kia lại dẫn tới một đống reply từ các độc giả khác,

Trong đó có một lời nhắn bất đồng với bình thường khiến cho cậu chú ý —— ‹Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?›

Cho nên cuối cùng là, Thương Viêm xuyên rồi, xuyên tới bên trong truyện《Đế Vương Mạt Thế》cậu thống hận vạn phần.

Xuyên thành em trai thiếu gia của nhân vật phản diện mà mình "yêu sâu sắc ".

Xuyên thành người qua đường giáp – một vật hy sinh chết nhanh nhất,

Không chỉ vậy, xuyên thành một đứa nhỏ ngu xuẩn bị nhân vật chính dùng xong một lần thì đá đít.

Xuyên thành một kẻ đáng thương có hệ thống nghịch thiên, mà bản thân cậu lại không phải là kí chủ,

Thương Viêm không còn lời gì để hỏi trời nữa, quỳ, thật sự... Orz

Thương Viêm phẫn nộ: ‹Vì cái gì không gian chỉ có thể bỏ vào mà không thể xuất ra?› (#‵′) Đậu.

Hệ thống bình tĩnh nói: ‹Bản hệ thống là 'Hệ thống của Nhân vật phản diện' :D ›

Thương Viêm không rõ: ‹Cho nên?› (O_O)?

Hệ thống cao ngạo đáp: ‹Chủ nhân của bản hệ thống là điện hạ Diễm Quân Ly, ngươi là ai chớ! ?

Tất cả những gì mà ngươi chuẩn bị đều là vì điện hạ Diễm Quân Ly,

Dám tự mình lấy đi đồ vật thuộc quyền sở hữu của điện hạ Diễm Quân Ly, muốn chết sao! ! ! !› ╭(╯^╰)╮

Thương Viêm kinh ngạc: ‹... ( ⊙ o ⊙ )!›

Nguyên lai hết thảy tất cả những gì cậu làm đều là chuẩn bị đồ cưới cho người khác à? QAQ

Vì thế đứa nhỏ mang theo hệ thống của nhân vật phản diện chỉ có thể trung thành và tận tâm đối với BOSS nhân vật phản diện.

Chồng nói vợ nghe (hình như có cái gì không đúng thì phải?) đi đến cuối con đường.

Có lúc thì tàn bạo vô tình có khi lại ôn nhu(?) công X Có lúc thì lạnh lùng có khi lại tạc mao(?) độc giả thụ.

http://daodao1603.blogspot.com/p/ml-mat-phan-phai-he-thong.html

Chương 0. Tiết Tử.

Thương Viêm mở ra một trang web có nền màu lục dịu dàng, đập vào mắt chính là một đống lớn đề tài về mạt thế mà gần đây cậu yêu thích, trong đó thì bộ truyện《 Đế Vương Mạt Thế 》được xếp hạng đầu tiên trong top 10 tiểu thuyết kim bài đại danh.

Thương Viêm là một trạch nam, còn là loại trạch tiểu thuyết, trừ bỏ thời gian đi làm ra, bình thường cậu chỉ ở trong nhà ngồi trước máy tính để nghiên cứu đủ loại tiểu thuyết. Mà nói đến nó, thì không thể không đề cập việc Thương Viêm có khả năng —— bóc đại bộ truyện thì bộ nào cũng vừa Lôi(*) vừa Sue.

[Đại ý chắc là mò trúng bộ nào là sụp hố – bị lừa bộ đó]

Có bàn tay vàng để YY thì coi như cũng thích, tuy nhiên bàn tay vàng kia lại quá mức lan tràn, hoàn toàn mò trúng mấy bộ động trời, cái loại vừa không thực tế vừa không có logic ấy khiến cậu cảm thấy rất xoắn xuýt và mỏi mệt.

Nhưng lần này Thương Viêm không chỉ theo đuổi một bộ tiểu thuyết YY Mary Sue suốt hai tháng trời, mà còn lấy lần đầu tiên trân quý nhất của mình hiến dâng cho nó. Khụ, người ta nói là lần đầu tiên comment.

Khi đó cậu vừa mới bước vào con đường Mạt thế nên cảm có giác mới mẻ, thời điểm cậu nhìn thấy văn án của bộ《 Đế Vương Mạt Thế 》cũng không biết đây là một văn Mary Sue. Mãi đến lúc đọc xong chương thứ 8, Thương Viêm cuối cùng cũng ý thức được đây là cái thể loại vạn năng mà cậu kiêng kỵ nhất.

Tuy nhiên bấy giờ cậu đã bị lối hành văn đầy mị lực của tác giả mê hoặc mất rồi, trừ bỏ nội dung vở kịch ra, phong cách viết của tác giả "Tiết tháo vỡ đầy đất" cũng hoàn toàn bắt lấy tim gan phèo phổi của Thương Viêm tâm, à quên ... còn có dạ dày nữa.

Đã rất nhiều lần Thương Viêm nghĩ mình nên drop ngay bộ này, nhưng mỗi khi tịch mịch khó nhịn thì lại bất giác nhớ tới y ( Tiết tháo đại thần ) cùng nó ( Đế Vương Mạt Thế ), chuột máy tính dưới điều khiển của cậu không thể nhẫn nhịn mà click vào bộ Mary Sue "chán ghét" ấy. Thương Viêm biết mình đã không thể nào thoát ly khỏi nó được, dưới tình huống cuồng M như thế, cuối cùng cậu cũng đem lần đầu tiên ... comment của mình ra nhắn tin lại.

Trong comment, cậu muốn bày tỏ cho Tiết tháo đại thần biết suy nghĩ của mình về việc Sue quá trời kia. Tuy nhiên cậu không hề nhận được bất kỳ phản hồi gì của Tiết tháo đại thần, truyện vẫn cứ dựa theo phương hướng Sue đến không thể nào Sue hơn.

Ai mà ngờ cái comment kia khiến cho Thương Viêm gặp phải một đống lớn fan cuồng vây công. Dưới tình huống như thế, sự công kích của đám fan cuồng thành công kích phát ham muốn chiến đấu trong lòng Thương Viêm. Cứ mỗi ngày, Thương Viêm đều đưa ra bình luận ở dưới chương mới, sau đó cùng một đống lớn fan "Thảo luận thảo luận".[chửi lộn =))]

Mà sự thật đắng lòng là Sue vẫn cứ càng ngày càng Sue, cho đến một ngày, Thương Viêm quen thuộc mở ra chương mới của《 Đế Vương Mạt Thế 》. Đọc xong nội dung thì khiến cho xoắn xuýt của cậu tức nước vỡ bờ, buồn bực uất ức trong đầu không thể nào kềm hãm được, làm Thương Viêm không mắng thì không thể nào hả dạ.

Này quả thực muốn đem tế bào não của cậu toàn bộ tiêu diệt, đây là "trả thù" mà Tiết tháo đại thần dành cho cậu hay sao? Vì cái gì nhân vật chính không chỉ có được mỹ nữ và bàn tay vàng, đến ngay cả Thần của thế giới trong truyện cũng đối với gã yêu thương có thừa, nửa đường nhào tới ban cho nhân vật chính lời hứa, chỉ cần nhân vật chính trở thành Đế vương, sau khi chết sẽ kế thừa Thần vị của ngài.

Không nói tới việc Bàn tay vàng và cái ghế đế vương kia, chỉ hỏi một chút vị Thần kia là ở đâu chui ra, đây không phải thể loại Mạt thế hay sao! ! ! ! ?

Cuối cùng Thương Viêm không thể nào áp chế tâm tư tình cảm của mình, bất giác viết ra một comment dài 5000 chữ để tỏ rõ bản thân đối với nhân vật chính Chung Hư Lữ rất là bất mãn, còn đối với BOSS nhân vật phản diện Diễm Quân Ly thì đồng tình nồng đậm, sau đó tổng kết ra cảm tưởng của mình với bộ truyện trên.

Lúc Thương Viêm ngồi xem đống reply của comment, thì có một tin có vẻ không giống với bình thường khiến cho cậu chú ý.

‹Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?›

Thương Viêm ngồi trước máy tính nhìn thật lâu, cậu thật tình là vui muốn phát điên, 7 chữ này sao lại quá đáng yêu đến như vậy, còn có dấu chấm hỏi nhỏ xíu mê người kia nữa.

"Không sai, đây chính là cảm nghĩ chân thực của tôi, bạn không biết là ..." Thương Viêm ở trước máy tính gõ mấy trăm chữ bày tỏ tâm tình vui sướng của bản thân, Sau khi xong xuôi thì click gửi. Nhìn thấy comment của mình xuất hiện trên web, trong lòng khoái trá cho nên Thương Viêm kiên nhẫn ngồi chờ người nọ hồi âm.

Tuy nhiên ... 2 phút sau, 5 phút sau, 30 phút sau, Thương Viêm đen mặt. Cậu rất muốn bưng má khóc, cậu cư nhiên ngồi trước máy tính 30 phút để chờ một người xa lạ không biết có hồi âm lại hay không, cậu quả thật là bị《 Đế Vương Mạt Thế 》 làm cho não tàn rồi.

"3748927948456, QQ thêm bạn tốt" thời điểm Thương Viêm còn đang cảm thán bản thân não tàn, vị bên kia rốt cục cũng hồi âm cho đứa nhỏ Thương Viêm của chúng ta. Tuy rằng không nhắn nhủ gì, nhưng lưu lại QQ thì chắc chắn vị kia có cùng quan điểm với cậu rồi.

Tri âm, Thương Viêm nhận định người ta như vậy.

Thương Viêm mở ra QQ, quen thuộc nhập vào ID và mật khẩu, avatar vạn năm không đổi của Thương Viêm xuất hiện trên màn ảnh, Thương Viêm copy tài khoản kia bỏ vào trong QQ, lại phát hiện sự tình quái dị.

"Không tìm được người dùng phù hợp? Add nhầm số?" Thương Viêm còn đang nghi hoặc, thì QQ lại xuất hiện chuyện khác thường.

"*Diễm Quân Ly (3748927948456)

*Nam

*23 tuổi

*Thành phố S

*Kiểm tra thông tin cá nhân

*Thêm làm bạn tốt"

QQ từ lúc nào mà lại lag y như web xanh vậy nè? [trang web màu xanh đầu chương]

Thương Viêm đối với cái tên QQ này không hề hoài nghi, mặc dù là có chút khúc chiết, nhưng cái tên "Diễm Quân Ly" cũng khiến Thương Viêm hiểu ra mình không có tìm sai người, đây chính là tên của đại BOSS trong《 Đế Vương Mạt Thế 》.

Thương Viêm không đè phòng gì cả mà nhấn xuống "Thêm làm bạn tốt", lúc Thương Viêm click "Gửi đi" xong, thì nháy mắt cậu đã nhận được hồi âm.

Tuy nhiên khi Thương Viêm chọn chữ hoàn thành thao tác, thì trước mắt tối sầm, đầu thẳng tắp chúi xuống, đập mạnh lên trên bàn phím, xương cốt va chạm vào vật cứng vang lên âm thanh đau điếng người, sau đó cậu cứ như thế mất đi tri giác. Một giây trước khi Thương Viêm té xỉu, trong lòng cậu thầm nghĩ: đập vào bàn phím thật sự là CMN đau...

~~~~~~~~~~~

Chương 1. Bắt đầu.

Thương Viêm giật mình mở choàng mắt, đệm giường mềm mại khiến cho cậu ý thức được có cái gì đó không thích hợp. Cậu nghiêng đầu nhìn trừng trừng xung quanh, bốn phía hoa lệ? Lập tức Thương Viêm có thể kết luận ngay, dù cậu làm việc cật lực suốt 20 năm trời cũng không mua được căn phòng như thế này.

Mắt của Thương Viêm liếc một cái liền có thể nhận biết được dàn loa siêu khủng ở trước giường trị giá ít nhất cũng mười mấy vạn. Từ lúc thấy nó trên tạp chí, cậu đã từng suy nghĩ ai mà lại đi mua cái loại đồ vật vừa mắc muốn chết mà lại không thực dụng chút nào này. Thế mà hiện tại, thứ tốt như vậy lại ở ngay trước mắt cậu.

Nếu đây là mơ thì xin đừng cho cậu tỉnh giấc!

Khi chấm dứt cảm tưởng ngu ngốc phía trên, Thương Viêm đã nằm ở trên giường một lúc lâu, cậu cuối cùng cũng khiến cho bản thân có thể tỉnh táo lại. Dĩ nhiên cậu sẽ không tin rằng đây là một giấc mơ, nằm mơ thì sẽ không thể chân thật như vậy. Cho nên khi kết hợp với sự tình trước đó, fan tiểu thuyết – Thương Viêm đã đưa ra được kết luận ... đây là xuyên qua, mà còn là một hồi xuyên qua có mưu tính.

Tui sẽ hoài niệm các bạn, những bộ tiểu thuyết mà tui đã đọc ... À, còn có những bộ tiểu thuyết tui chưa theo hết

Thương Viêm chống tay ngồi dậy, xoay đầu kiểm tra thân thể của chính mình. Rất tốt, không có không trọn vẹn cũng không có cái gì khác thường, tuy nhiên sao nhìn hơi quen mắt? Không sai, là loại nhìn rất thân thuộc, giống như là ngày nào cũng nhìn thấy vậy, mơ hồ cùng thân thể của chính cậu giống nhau như đúc.

Ý thức được cái gì đó, Thương Viêm đem áo cởi ra, ở sau lưng của cậu có một vết sẹo. Đó là khi còn bé lưu lại, nghe mẹ cậu nói có vào thời điểm sinh cậu ra, bác sĩ đã làm nó mờ đi một ít rồi. Mà hiện tại trên khối thân thể này cũng có vết sẹo đồng dạng, khi Thương Viêm vuốt ve phía sau lưng đích thật cũng cảm thấy xúc cảm gồ ghề của nó.

Tuy nhiên Thương Viêm biết rằng làn da của khối thân thể này so với nguyên bản của cậu thì tốt hơn nhiều lắm, đến ngay cả mấy cái cơ bụng nho nhỏ trên người cũng nói rõ ra đây không phải là thứ mà một trạch nam có được.

Thương Viêm bước xuống giường, bên kia có một gương lớn đặt trên đất, cậu có thể từ trong đó nhìn thấy toàn thân thể. Thương Viêm chầm chậm bước qua, cậu không biết mình nên hy vọng nó là chính mình hay nên hy vọng nó là của người khác, việc đó khiến cho tim của cậu bắt đầu thấp thỏm.

Lúc Thương Viêm đi đến trước gương, nhìn thấy trong đó là một người giống y đúc cậu khi trước, lo lắng của Thương Viêm bỗng nháy mắt bình ổn trở lại. Nhưng rất nhanh Thương Viêm lại phát hiện ra, khối thân thể này chỉ có giống cậu mà thôi, hoàn toàn không phải là nguyên bản.

Thân là trạch nam, Thương Viêm đối với hình tượng của mình không quá để ý tới, chưa bao giờ chú ý tới mốt miếc gì hết, chỉ cần mỗi ngày khi xuất hiện ở công ty giữ gìn bề ngoài sạch sẽ là được, cho nên không có ai biết kỳ thật bộ dạng của Thương Viêm rất tốt.

Cơ thể này có khuôn mặt giống với Thương Viêm, tuy nhiên lại đem tất cả mị lực trong thân xuất ra hết, tóc đen mềm mại vương vít, vụn vụn vặt vặt che khuất hai bên tai, chỉ thấp thoáng trông thấy trên vành tai có trang sức tinh xảo. Hoa tai có hình dạng cánh bướm, nhưng ở trên người Thương Viêm lại không khiến cậu trở nên nữ tính, mà ngược lại khiến cậu gia tăng thêm một tia tà mị.

Ngũ quan Thương Viêm rất là tinh xảo, đảm bảo 80% ai nhìn thấy cũng sẽ quay đầu lại nhìn, đôi mắt đen toát ra ánh sáng rực rỡ như lưu ly, khiến người xem không thể nào dời mắt.

Thương Viêm nhìn mình trong gương đến phát ngốc, tất nhiên cậu biết bộ dạng bản thân không tồi, nhưng lại chẳng biết mình không tồi đến trình độ này. Qua bàn tay cải tạo của chủ nhân thân thể, ai mà ngờ cậu lại là một mỹ nam tuyệt sắc.

"Cốc ~ cốc ~" tiếng gõ ngoài cửa đem lý trí của Thương Viêm đang trong tình trạng tự kỷ tha về, Thương Viêm thật hối hận vì tại sao cậu lại có thể dùng nhiều thời gian để đứng trước gương nhìn mình như vậy chứ.

"Chuyện gì?" Thương Viêm tận lực đè nén thanh âm của mình cho nó có chút lửa giận, sắm vai một người vừa mới bị đánh thức mà tỏ ra bất mãn.

"Tiểu thư Mạt Lỵ ở ngoài kia chờ đã rất lâu, thiếu gia ngài còn chưa rời giường sao?" Một giọng nam không tính là trẻ tuổi từ ngoài cửa truyền vào, mang theo cảm giác thật cẩn thận, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này đem lửa giận lúc bị đánh thức phát tiết ở trên người của hắn.

"Không gặp." Thương Viêm trả lời thật rõ ràng, cái trò đùa quốc tế(*) gì vậy, cậu ngay cả mình là ai còn không biết, bắt cậu đi gặp khách, làm sao có thể, bất kể cô ta là mạt lỵ hoặc mẫu đơn gì đó(*).

"Thưa vâng, thiếu gia." Là người thì đều có thể nghe ra trong thanh âm của Thương Viêm có sự bất mãn, tiểu thư Mạt Lỵ à, đành để cô thiệt thòi vậy.

"Không sao cả, tôi sẽ ngồi ở đây chờ, đã làm phiền ông." Phía sau nụ cười tươi của Mạt Lỵ chỉ có cô ta mới hiểu được cảm giác của mình lúc này. Khi người hầu vừa rời khỏi tầm mắt của Mạt Lỵ, khuôn mặt của cô ta nháy mắt lạnh lẽo xuống. Đây rất có thể là cơ hội cuối cùng của cô, cô nhất định phải bò lên giường của Diễm Quân Mạc.

Thương Viêm không thèm quan tâm đến Mạt Lỵ nghĩ cái gì, hiện tại cậu đang tìm xem trong phòng có đồ vật nào cho cậu biết thêm chút tin tức không. Phòng rất lớn, lại là lầu ba, xem ra nguyên chủ là một kẻ có tiền.

Thương Viêm ngồi ở trên giường nhìn chứng minh thư mà cậu vất vả cực lực tìm thấy, thật hận không thể đem nó ăn luôn. Ở trên dán một tấm hình thẻ có khuôn mặt giống cậu y đúc, tuy nhiên phía dưới thì lại là cái tên khiến cậu hít thở không thông —— Diễm Quân Mạc.

Là Diễm Quân Mạc ah~! Cái này cùng với chứng minh thư của nhân vật phản diện Diễm Quân Ly trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 chỉ sai sót nhau có một chữ thôi đó.

Diễm Quân Mạc, em trai cùng cha khác mẹ, là một vật hy sinh trong《 Đế Vương Mạt Thế》. Lẽ ra cậu sớm nên đoán được, khoảng khắc mà cậu mất đi ý thức chính là vừa mới hoàn tất thêm bạn QQ của một người tên "Diễm Quân Ly". Gì mà QQ lag, rõ ràng nick QQ kia chính là một cái bẫy, căn bản là nó không hề có thật.

Thương Viêm nhớ tới thông tin của nick QQ đó, không nói tới tên, thì 23 tuổi kia không phải là tuổi của Diễm Quân Mạc trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 à! Còn có, nơi ở của cậu ta trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 không phải là thành phố S hay sao?

Cho nên hết thảy đều ám chỉ là mọi thứ cùng bộ truyện 《 Đế Vương Mạt Thế 》 có liên quan, kỳ thật cậu xuyên thành ai cũng không sao, quan trọng nhất chính là, tương lai không lâu sau thì mạt thế sẽ giáng lâm đó ~~~.

Đúng rồi, bây giờ là thời điểm nào?

Thương Viêm không tìm được lịch ngày tháng trong phòng, cậu chỉ có thể mở máy tính ra, xem ở trên đó.

Ngày 28 tháng 10 năm XXXX, sấm sét giữa trời quang. Bởi vì Thương Viêm biết ngày 28 tháng 11 năm XXXX thì mạt thế sẽ đến, nhớ rất rõ ràng, câu đầu tiên trong chương thứ nhất mà Tiết tháo đại thần viết chính là nó, đó cũng là ngày bắt đầu cho quyển tiểu thuyết kia.

Chỉ còn một tháng, Thương Viêm vừa sợ hãi, cũng vừa hưng phấn. Thương Viêm biết hưng phấn kia là do bản thân cậu còn chưa trải qua mạt thế, cậu không có kinh nghiệm phi phàm, sinh hoạt bình thường khiến cậu hy vọng mọi thứ có thể thay đổi. Đồng thời đó cũng là ý nghĩ thơ ngây của cậu.

Thương Viêm cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, cậu bắt đầu tìm tòi mấu chốt trong sự kiện QQ kia, ẩn ẩn cảm thấy xuyên qua cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Đầu tiên chính là câu nhắn lại kia, ‹Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?› Những lời này là reply cho comment dài 5000 chữ, cho nên mới thu hút được sự chú ý của cậu. Trong đó cậu chỉ viết về sự bất mãn đối với Chung Hư Lữ và đồng tình cùng Diễm Quân Ly, hai người này chính là mấu chốt.

Mà từ cái tên trên QQ thì có thể thuyết minh, mấu chốt chính là Diễm Quân Ly, tuy nhiên cũng có thể là vì dụ dỗ cậu mà viết lên ( đây mới là →_→ trọng điểm ).

Bất quá mặc kệ nói như thế nào, trước tiên gặp đại BOSS trước đã rồi tính sau, hơn nữa cậu đối với bộ dạng của Diễm Quân Ly cũng rất là tò mò.

Dựa theo trong《 Đế Vương Mạt Thế 》đã nói, trước mạt thế Diễm Quân Ly là một người thực vật, sau đó nhờ vào bệnh độc mà có được một thân thể khỏe mạnh, còn khiến y kích phát dị năng, tuyệt đối lợi hại hơn tất cả mọi người.

Đến đoạn này, ý nghĩ đầu tiên của Thương Viêm là: Ôm đùi. Theo trí nhớ của cậu thì ở Mạt thế y là đại BOSS cực mạnh, tuy rằng cuối cùng Thương Viêm không biết Chung Hư Lữ có vượt qua Diễm Quân Ly hay không, nhưng dựa theo nội dung truyện mà cậu đọc được cho tới trước khi xuyên qua, khi đó trình độ của Chung Hư Lữ và Diễm Quân Ly ngang ngửa nhau.

Bất quá, như vậy cũng đủ để Thương Viêm xuất hiện ý tưởng ôm đùi, chỉ cần có cậu ở đây thì sẽ không để tên Chung Hư Lữ kia đem Diễm Quân Ly kéo xuống.

Thương Viêm không kịp nghĩ nhiều nữa, mở cửa phòng thay đồ, quần áo rực rỡ muôn màu bên trong lập tức chói mù mắt của cậu. Bất quá hiện tại không có thời gian quản mấy cái này, ngơ ngác một lát, sau đó tiếc nuối vô cùng mà thay ra đồ ngủ rồi bước khỏi phòng, tuy nhiên ở cửa gặp phải một chướng ngại nho nhỏ.

"Quân Mạc ~, thực xin lỗi, là em sai, em không nên hôn Đức Khắc, nhưng đó là do hắn cường bách em." Mạt Lỵ hoàn toàn quăng mất bộ dạng hung ác trước đó, thay vào là hình tượng lê hoa đái vũ, lộ ra vẻ mặt rung động lòng người.

Chính là đối với Thương Viêm lòng nóng như lửa đốt mà nói, mỹ nữ cũng chỉ là mây bay. Thương Viêm chỉ nhìn hướng Mạt Lỵ một cái liền quay đầu đi, giống như là không nhìn thấy, chân vẫn bước ra cửa lớn.

"Quân Mạc, anh đi đâu vậy, đừng bỏ em." Mạt Lỵ thấy Thương Viêm hờ hững thì kích động lên. Cô là minh tinh hạng B, đây cũng là do người ta nể mặt Nhị thiếu gia của tập toàn Diễm thị nên cô mới có được.

"Tránh ra." Trên mặt tràn ngập biểu tình không kiên nhẫn, đối với mỹ nữ Mạt Lỵ không hề có có chút gì thương tiếc. Nếu như là trước kia, Thương Viêm sẽ đối với phái nữ ôn nhu dịu dàng, đặc biệt là mỹ nữ như Mạt Lỵ đây, chính là Mạt Lỵ chọn sai thời gian để xuất hiện. Hiện tại Thương Viêm đang nóng vội gần chết, đối với cái loại nữ nhân phiền toái mà bản thân không hề quen biết này, Thương Viêm chẳng thèm tỏ ra lịch sự lễ phép gì cả.

Mạt Lỵ nghe thấy thanh âm của Diễm Quân Mạc mang theo lửa giận, hai tay ôm Diễm Quân Mạc hơi rụt lại, nhưng vẫn không buông ra. Cô dựa vào Diễm Quân Mạc mới đi lên được, đương nhiên cũng không yêu thương gì Diễm Quân Mạc, cho nên lúc cô gặp gỡ Đức Khắc ôn nhu có tiền kia, liền hy vọng có thể thu nhiều hơn một gốc cây đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net