Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Tác giả: Thu Thiên Lai Liễu

Thể loại: mạt thế, trọng sinh, tang thi, dị năng, hắc đạo, nhất thụ đa công, chút ngược, mỹ thực, thoải mái, HE.

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn

Edit: Dahlia

Beta: Dahlia/Uyên Uyên

Hỗ trợ: Quick Translator, Google dịch, Box Đam mỹ bên vnsharing.net, Baidu...

Văn án: (vì mình thấy văn án không hay nên mình mạn phép đánh vài dòng nha, mình không giỏi viết lách đâu, mong mọi người đừng ném đá o(>﹏<)o Ai có thể viết văn án hay hơn thì có thể gửi cho mình nha, mình rất biết ơn ~~~)

Lừa gạt, phản bội, lợi dụng, bản tính con người trong mạt thế đều lấy lợi ích của bản thân làm trung tâm. Tề Duyệt đã mệt lắm rồi, bị phản bội, bị lợi dụng, trọng sinh 37 lần khiến cậu nhìn thấu được thế giới dơ bẩn cùng lòng người ngoan độc trong thời mạt thế. Lần trọng sinh thứ 38 này Tề Duyệt chỉ mong ước là tránh xa hết thảy, sống thiệt lâu, sống đến khi chết già, kiếm một cái đùi to uy vũ để dựa cả đời. Thế nhưng chạy tới chạy lui cuối cùng như thế nào lại day dưa cùng bốn nam nhân kia cả đời a.

Nhân vật chính: Tề Duyệt, Đường Khả, Hàn Phi, Lâm Vũ Trạch, Viêm Bân ┃ Phối hợp diễn: Tôn Linh, Liêu Phi Phàm, Liễu Nguyệt.

Preview: Tuyết Ngàn Năm

1 truyện mạt thế khá thoải mái và dễ thương, thịt thối của tang thi đan xen với mỹ thực của em thụ, hòa quyện tạo nên 1 hương vị rất khó tả =)))

Tề Duyệt – dương quang thụ: Có thể nói đời em giống như 1 trò chơi ko bao giờ over, cứ hễ tử nạn là lại được trọng sinh, bất quá do bản tính thiện lương nên hầu hết không chết vì gái thì cũng chết vì dại, đến lần thứ 38 em vừa tỉnh liền nghiến răng thề không bao giờ nhận vai thánh mẫu nữa.

Nhớ mấy kiếp trước mình đều có đủ loại dị năng, em cũng hớn hở thử nghiên cứu tân thể trạng, ai dè lần này lại là tay nghề làm bếp, có cái không gian nho nhỏ cũng chỉ nhận chứa thức ăn cùng nồi niêu xong chảo (bất quá sau này cũng được em tận dụng làm vũ khí =)))

Tuy đã dự tính trước mạt thế mà chuẩn bị lương thực, em biết mình không thể ở mãi trong nhà, liền gia nhập 1 nhóm người xin cho đi ké, từ đây cũng dần khám phá dị năng tưởng như vô dụng của mình.

.

Đường Khả – phúc hắc công: Anh này trước kia vốn là đại minh tinh, cũng là anh công đầu tiên được gặp em thụ. Em lần này trọng sinh ôm ước mong nhỏ nhoi là được chết già, liền tích cực đi tìm đùi để ôm. Biết anh có song dị năng, em mắt sáng lên liền bám riết anh như chó nhỏ.

Anh thấy em đáng yêu nên cũng thường để ý, chứng kiến em bị tang thi thú tấn công thì sợ hãi đau lòng. Bất quá khi anh vừa mới nhận ra được tình cảm, 2 người lại bị thất lạc.

=> Xuất hiện chớp nhoáng + suốt mấy năm lủi thủi sau cánh gà, hại ta còn tưởng anh chỉ là pháo hôi =.,=

Hàn Phi – bá đạo công: Anh này là đại ca xã hội đen, dù trong mạt thế vẫn oai phong như cũ (bất quá sau gần em nên bị lây bệnh ấu trĩ, ngày càng mất hết hình tượng (_ _!!)) đi đâu cũng có đám đàn em hộ tống, lập thành 1 tiểu đội cực cường. Em đúng lúc vừa lạc mất "cái đùi" Đường Khả, thấy đoàn xe anh chạy đến liền nằm ra ăn vạ, xin anh cho đi cùng. Anh thấy em thú vị thích hợp để mua vui trong những ngày không TV giải trí, liền miễn cưỡng cho ẻm bám đuôi.

Do tài trù nghệ cực đỉnh, em nhanh chóng chiếm được vị trí quan trọng trong băng nhóm, chỉ tội theo anh không ngày nào được ăn no, vì cứ bưng ra món nào đều bị tên lão đại cùng lũ đàn em kia của hắn xơi hết =.,= Lần nọ anh bị thú biến dị bao vậy, chỉ có em trái lệnh lưu ở lại bên ảnh (đừng hiểu lầm, chỉ vì em thấy theo cạnh ảnh có vẻ an toàn hơn chút =))) Anh thấy vậy cảm động rớt nước mắt, liền đáp lại em bằng 1 nụ hôn nồng nhiệt.

Lâm Vũ Trạch – muộn tao công: Em từng quen biết anh này ở kiếp trước, sống trong hoàn cảnh người lừa ta gạt chỉ có anh là thật lòng đối tốt với em. Lần này gặp lại anh, em quyết tâm phải báo đáp anh gấp 10, mặc anh thụ sủng nhược kinh mà niềm nở săn sóc. Nghĩ em thầm mến mình đã lâu, anh trước sự "theo đuổi" nhiệt tình của em rốt cục cũng đổ, bất quá ở giữa lại có Hàn Phi gây chướng ngại, từ đây bắt đầu cuộc chiến không mùi thuốc súng giữa "Đại Đùi" vs "Ân Nhân"

Viêm Bân – lãnh khốc công: Em cũng từng gặp qua anh này ở mấy lần trọng sinh trước, không chỉ bị anh quấy rối còn bị con mụ iu thầm anh GATO hãm hại, liền liệt anh vào đôi cẩu nam nữ không đội trời chung. Kiếp này mới biết anh là biểu ca của Hàn Phi, thủ lĩnh khu căn cứ gì đó, em vừa gặp lại liền nuôi chí báo thù, nấu đồ ăn tính chuốc anh xỉu, ai dè anh ghét rong biển nên len lén đổ đi, đến lúc em mò vào phòng, tụt quần chuẩn bị bảo cúc ảnh, ảnh liền lật người phản công, no nê nuốt sống em thay cho bát canh vừa nãy =)))

https://pengocthuong.wordpress.com/%E2%99%A5-mat-the-trong-sinh-chi-dao-hoa-trai-%E2%99%A5/

Chương 1: Lại trọng sinh

Mở to mắt, một mảnh tuyết trắng, Tề Duyệt trong nháy mắt không rõ lắm mình đang ở nơi nào.

Bên tai giống như còn tràn ngập tiếng khóc la, đau, toàn thân đều đau, đau dữ dội.

Làm sao có thể không đau, nhiều tang thi như vậy a, cậu tự giễu. Thân sinh thì như thế nào, vẫn là không sánh bằng cái nam nhân kia, vì cứu nhi tử của nam nhân kia mà có thể đem chính con trai ruột của mình dâng lên miệng tang thi. Đúng rồi, nếu không phải là thân sinh thì làm sao mà bà ta có thể dẫn theo cậu 20 năm đâu.

Vì người mụ mụ đã cho cậu sinh mệnh này, chỉ có cậu mới biết, cậu phải trả giá bao nhiêu. Nhiều lần chết ở trên đường tìm bà, nhiều lần chết là vì giúp gia đình hiện tại của bà đi tìm vật tư, nhiều lần lại chết là vì bảo hộ bà đi tìm lão công hiện tại. Không nghĩ tới lần này bi thảm nhất cũng lại là bản thân cậu.

Đau khổ. Kết quả của cậu chính là như vậy sao, ngay cả dưỡng cẩu cũng nên có tình cảm a, bản thân cậu ngay cả con chó cũng không bằng sao? Đau lòng, toàn thân cậu đều run rẩy.

Một màn kịch thoáng hiện trước mắt, khoái hoạt bi thương, thống khổ, cười vui, giống như một cuốn phim không ngừng chuyển tiếp rồi từ từ biến mất.

Mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, 10 phút trôi qua, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, "Nên đổi dược" tiểu hộ sĩ thần tình đỏ bừng đứng bên cạnh giường bệnh của Tề Duyệt, thật dễ nhìn a, tuy rằng vì hôn mê hai ngày nên mặt có chút tái nhợt, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan. (hộ sĩ = y tá)

Lần đầu tiên nhìn thấy người lớn lên xinh đẹp như vậy, từ ngữ không cách nào hình dung người này, a không, nên là tiểu nam sinh đi, khuôn mặt cao thấp rõ nét, so với những minh tinh trên TV thì xinh đẹp hơn gấp trăm lần.

Tuỳ ý để tiểu hộ sĩ nhìn mình chằm chằm, Tề Duyệt thầm mắng, kháo, kháo, kháo, kiếp thứ ba mươi tám bắt đầu rồi. Nhân sinh của Tề Duyệt giống như một hồi du hý, không ngừng đi qua con đường tử vong.

Đúng vậy, đây là lần trọng sinh thứ ba mươi tám của Tề Duyệt, ba mươi bảy lần trước đều rất ngắn ngủi. Ngắn nhất là một lần sống 2 ngày, mới vừa ra khỏi cửa đã bị tang thi cắn chết, dài nhất là một lần sống 7 năm, chính là cuối cùng lại chết trong tay mẫu thân mình. Đủ loại nguyên nhân, địa điểm tử vong cơ bản đều đã trải qua. Chết ở phía đông căn cứ S 6 lần, trong đó 5 lần chết trong miệng tang thi, một lần chết do người hại. Chết ở phía tây căn cứ S 2 lần. Chết ở phía nam căn cứ L 7 lần, chết trong miệng tang thi 5 lần, hai lần chết trong miệng động vật biến dị. Phía tây căn cứ M chết 3 lần, toàn bộ đều bỏ mệnh trong miệng tang thi. Ở phía bắc căn cứ C liều chết. Ở các căn cứ nhỏ khác, bị tử lệnh cưỡng chế chết 12 lần khi nghĩ cách cứu viện, mặt khác đều chết trên đường đi căn cứ B.

Lại một lần nữa bắt đầu, cậu thầm hạ quyết tâm, sẽ không để những thứ gọi là tình thân, tình bằng hữu, ái tình mà hy sinh nữa. Nhất định phải cách xa nữ nhân, bản thân cậu đã ăn rất nhiều phụ bạc, một đám thiên chân khả ái, ôn nhu thiện lương, từ ái quan tâm người, trên thực tế tâm rất ngoan độc. Lần này nhập viện là do lúc đi ra cửa giao bản thảo, đi ngang qua ngã tư đường, thấy một lão thái thái té trên đất không ai để ý, cậu hảo tâm đem lão thái thái nâng dậy đưa đến bệnh viện, lại gọi điện về cho gia đình lão thái thái. Nhi tử của nữ nhi của lão thái thái đến đây, không tin cậu là người hảo tâm lại kiếm cách gây xô xát không cho rời đi. Tranh chấp dẫn đến cậu bị nhi tử của nữ nhi của lão thái thái lấy cái chén đánh vào đầu.

Hôn mê hai ngày, nói như vậy cách thời gian mạt thế tiến đến chỉ còn lại có một tuần lễ, không biết lần này cậu có thể hay không thức tỉnh dị năng, sẽ thức tỉnh cái loại dị năng gì đây? Mỗi lần trọng sinh lĩnh ngộ dị năng cũng không đồng dạng, tốc độ, lực lượng, nhanh nhẹn, thị lực, trị liệu, phong, hoả, lôi, điện, thực vật, thổ, không gian, đủ loại dị năng bản thân đều thức tỉnh qua, chẳng là, ai, nhớ tới lại nhức đầu, thức tỉnh dị năng là chuyện tốt, thế nhưng có thời điểm dị năng thức tỉnh cũng quá yếu, giám định châu báu, đoán trước thời tiết, khai khoá vạn năng, xem qua là nhớ, càng kỳ quái hơn chính là có một lần trọng sinh thức tỉnh dị năng là siêu thanh, thật không nghĩ ra có ích lợi gì, trong mạt thế nếu dùng siêu thanh hô to cứu cũng sẽ không ai đến cứu ngươi, chỉ có thể đưa tới càng nhiều tang thi. Hy vọng lần này sẽ thức tỉnh dị năng hữu dụng.

Tề Duyệt hoả tốc hoàn thành thủ tục xuất viện, lại bồi lão thái thái 8000 trị liệu phí. Mặc dù cậu hăng hái làm việc nghĩa bị oan uổng, bất quá cậu cũng không có thời gian cùng bọn họ dây dưa. Bán phòng ở, thay đổi ô tô, mua vật tư, về nhà thí nghiệm dị năng, một đống lớn việc cần phải làm.

Lần trọng sinh trước Tề Duyệt là một cái trạch nam, bình thường ở nhà soạn bản thảo cho một tiểu tạp chí có thời điểm cuối tuần đi giao bản thảo mới đến toà soạn, còn lại phần lớn thời gian đều ngốc ở nhà. Ba ba Tề Duyệt tại thời điểm cậu 5 tuổi xảy ra tai nạn xe qua đời, phụ thân vừa rời khỏi thế gian 2 tháng, mẫu thân liền lấy tốc độ tia chớp gả cho tình nhân của bà, đem Tề Duyệt ném cho gia gia nãi nãi của cậu chăm sóc. Sau đó gia gia nãi nãi lần lượt qua đời, Tề Duyệt vẫn luôn một mình sinh hoạt tuy rằng tịch mịch nhưng theo thời gian trưởng thành đều luyện thành thói quen. Nhiều năm như vậy, mẫu thân cũng có tới xem cậu mấy lần, mỗi lần đều nói thân bất do kỷ, trên đời có người mẹ kế tốt như vậy à, chính mình lúc trước chẳng phải cũng tin sao. Từ bỏ chính nhân sinh hài tử của mình, đi chiếu cố hài tử của thê tử nam nhân khó sinh kia lưu lại, tình thương của mẹ có bao nhiêu vĩ đại! Nhiều lần giáo huấn như vậy chính mình cũng nên giác ngộ.(gia gia nãi nãi= ông nội bà nội)

Lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa. Tề Duyệt trước hết đi đến công ty bất động sản đem bán 3 phòng ở của mình, 2 phòng là ở trung tâm còn một phòng sắp phá bỏ dời đi nơi khác, thấp hơn thị trường 10 vạn, tuy nói chỉ nhận giao dịch tiền mặt nhưng hẳn là thật hảo bán ra. Ngay sau đó lại đi thị trường giao dịch xe ô tô, vay mua một cái xe jeep[1] quân dụng. Chiếc xe hiện tại gầm xe quá thấp, ở mạt thế căn bản không đi xa được. Mua xe xong lại lái đến tiệm sửa chữa, dùng một số tiền lớn yêu cầu công nhân sửa chữa đem xe toàn diện gia cố, thương lượng hảo 3 ngày sau tới lấy xe.

Làm xong việc là lúc Tề Duyệt cảm thấy được có chút hơi mệt, trước về nhà, mua vật tư có thể đợi ngày mai, dù sao cách mạt thế còn một tuần. Về đến nhà thử xem bản thân có hay không dị năng mới là chính yếu, mới là mấu chốt sống còn ở mạt thế.

Về đến nhà, Tề Duyệt thoát quần áo đi tắm rửa. Lau khô mặt gương bị hơi nước che phủ, phản chiếu trên mặt gương là hình dạng kiếp thứ 38 này, làn da trơn nhẵn bạch tạm, trên người phủ vẻ mệt mỏi, dáng người so với người mẫu càng thêm hoàn hảo, mông vểnh vểnh, khuôn mặt cao thấp rõ nét, mắt hoa đào hẹp dài, ngập nước, cho dù là trừng người cũng sẽ khiến người ta cảm thấy câu hồn. Kháo, cùng trước kia đồng dạng, mỗi một lần trọng sinh diện mạo càng đẹp mắt thêm một ít, làn da tốt thêm một ít, thoạt nhìn càng nộn nộn. Một người nam nhân trưởng thành nhìn tốt như vậy có ích lợi gì, đây là phúc lợi khi trọng sinh sao, thà rằng không có.

Minh tưởng thử xem tinh thần lực của bản thân, ân, thực hảo, điều này cho thấy cậu vẫn có khả năng. Chính là cái gì đây, tập trung tinh thần lực phát hiện cái gì cũng không có, trên tay không có gì khác thường, phong, hoả, lôi, điện, thổ, không gian cũng không phải, lực lượng cũng không, tốc độ không thấy thay đổi, nhanh nhẹn lanh lợi cũng không, những thứ có thể nghĩ đến đều thử một lần, cũng không phải, thất vọng. Kháo, sẽ không là dị năng cổ quái đi. (minh tưởng = trầm tư mặc tưởng)

=====================

[1] xe jeep

Chương 2: Dị năng xuất hiện

Lăn lộn nửa ngày, Tề Duyệt cũng hiểu được bản thân có chút đói bụng, ăn cơm trước mới là trọng yếu.

Tề Duyệt mở tủ lạnh, bên trong chỉ có một ít trứng gà cùng thịt, bất quá chỉ hai thứ này cũng đủ khiến Tề Duyệt chảy nước miếng, đã bao lâu rồi cậu chưa được ăn trứng gà cùng thịt a, càng nghĩ càng chảy nước miếng, phải làm như thế nào mới hảo đây? Đầu óc mới vừa tưởng tượng, cả người cậu liền nóng lên, kháo, đây là chuyện gì, tay chân cậu không thể phối hợp, không tự chủ được cầm quả trứng gà bắt đầu động.

Đứng lên.

Đem trứng gà để vào giữa nồi, thêm nước vào, đậy nắp lại chừa ra một cái khe be bé, để nồi trên lửa vừa luộc trứng 5-6 phút, luộc xong liền chần trứng gà qua nước lạnh, khẽ gõ vỏ trứng, làm cho quả trứng bốn phía đều có vết nứt, lại đem trứng để vào giữa nồi, thêm một lượng nước vừa đủ, để vào túi hồng trà, quế, hồi, hương diệp (lá tạo mùi hương), muối, xì dầu. Liếc mắt, đây là muốn làm trà diệp đản [1] a? Sao lại thế này, tay cậu thuần thục giống như đã làm trăm ngàn lần. Đem 3 quả trứng khác để vào trong bát, khuấy đều, lại bỏ bột mì vào trộn đều lên, kế tiếp cho vào đường trắng, muối, bột hồ tiêu khuấy tan 10 phút, bắt chảo lên cho thêm một ít dầu, đổ vào hỗn hợp trứng gà, chiên đều hai mặt đến khi đạt được màu vàng óng ánh. Cẩn thận xới ra đặt vào một cái đĩa trong suốt, đây là bánh trứng chiên [2] a. Lại cầm 2 quả trứng gà, đem trứng đánh tan, thêm vào nước sôi, lại thêm một chút muối, dùng đũa đánh đều trứng lên, đến khi trứng hoàn toàn đánh tan, lọc bỏ các bong bóng khí, đổ vào cái chén nhỏ, dùng màng thực phẩm bọc chắc cái chén, mặt trên dùng cây tăm đâm vài cái lỗ. Thực chuyên nghiệp~ giống trù sư (đầu bếp) vậy, đây là muốn làm bánh trứng[3] sao? Chuẩn bị tốt mấy thứ kia, lại cầm thịt đem băm thành thịt băm, thêm vào xì dầu, muối, rượu gia vị, trứng gà, trong đầu nháy mắt hiện lên một câu nói phải khuấy theo chiều kim đồng hồ, bản thân như thế nào đã muốn loạn, chuẩn bị thay đổi làm trù sư trong mạt thế sao? Du(dầu mỡ) tang thi bùng nổ? Thử sao (chuột chiên) tang thi bùng lên? Hộc máu ~~~

Bỏ vào nồi một lượng nhỏ dầu không dính, đem hỗn hợp trứng chiên thành bánh trứng, chỉnh sửa mặt trứng một chút, đem nhân thịt để ở giữa, cuốn trứng lại, để lên một cái khay, đưa vào nồi hấp, sau khi mở lửa lớn, lại tiếp tục chưng cách thuỷ, trên đầu Tề Duyệt nổi lên một đoàn hắc tuyến ( ° △°|||), đây là hoàng kim như ý thịt quyển[4] trong truyền thuyết sao. Kế tiếp lấy một miếng thịt khác cắt thành từng khối, trước đổ vào một ít dầu, lại thêm đường nâu, rang tới khi nổi bọt, sau khi thêm dầu thì đổ thịt vào xào, thêm vào rượu vang và các gia vị khác, xào đều tay cho đến khi mùi hương bốc lên. Thêm nước sôi vào nồi, hầm ở lửa lớn 2-3 phút thì giảm nhỏ lửa, chậm rãi hầm thêm 2-3 giờ. Cuối cùng mở lửa lớn, thêm gia vị vào nước rồi múc ra bát. Không cần phải nói, đây là thịt kho tàu[5]a.

Trù sư vạn năng? Nhìn một bàn toàn đồ ăn từ trứng và thịt, tâm lý Tề Duyệt rối rắm vạn phần. Đây là Tề Duyệt dùng tinh thần lực cưỡng chế bản thân dừng lại. Chỉ có cậu mới biết vừa rồi trong đầu hiện ra bao nhiêu phương pháp làm, hơn nữa thời điểm nấu ăn tinh thần đều sung sướng, quả thật đúng là tinh thần lực bùng nổ, còn mơ hồ có xu hướng dâng lên.

Ăn đồ ăn tự làm, quả thật không cách nào hình dung, đúng là ăn rất ngon a, chỉ sợ kêu là đệ nhất trù sư cũng không đủ đi.

Ăn uống no đủ, Tề Duyệt bắt đầu miên man suy nghĩ, nếu giống như lần thứ 5 trọng sinh có không gian thì tốt rồi, không gian dị năng trong mạt thế rất ít thấy, nói là một phần vạn cũng không quá đáng, lần này nếu lại có không gian dị năng thì sẽ không sợ đói, còn có thể đem đồ ăn tự làm bỏ vào. Mới vừa tưởng tượng như vậy, đồ ăn chén đĩa thừa đột nhiên biến mất. Tề Duyệt nhảy dựng lên, đúng là ông trời giúp ta, chẳng những làm đồ ăn ngon mà còn có không gian, cậu âm thầm hạ quyết định, lần này nhất định phải sống thiệt lâu, sống đến chết già mới thôi.

Thử đến n thứ, quần áo, sô pha, chăn, TV, dược, toàn bộ đều không thể bỏ vào, thịt không thể phóng vào, trứng gà cũng không được, nhưng vì cái gì đồ ăn nấu chín có thể bỏ vào, chén đĩa, bát cũng có thể bỏ vào, không gian xảy ra chuyện gì!? Chẳng lẽ chỉ có thể đem thực phẩm đã nấu chín vào!? Lại thử hồi lâu, thế này là thế nào, đây là không gian quái dị gì a, chiếc đũa, đĩa ăn, muôi cơm, nồi cơm điện, nồi đế bằng, cái xẻng, thái đao (dao phay), dao gọt vỏ, xì dầu, tương ớt, muối, bột ngọt, thậm chí máy rửa chén đều có thể bỏ vào, đồ gia vị, dụng cụ nấu ăn cũng có thể cho vào, những thứ khác lại không được!!! Phòng bếp di động!? Thiệt bi thảm a, chẳng lẽ thật sự muốn cậu tại mạt thế làm trù sư sao!? Có trù sư nào diện mạo đẹp như vậy sao, điều đáng nói là, mẹ nó, có ai tổ đội sẽ mang theo trù sư !!!.

Đúng rồi a, còn phải mua thêm nhiều cơm, đồ ăn bỏ vào trong không gian. Tề Duyệt vừa suy nghĩ liền ngồi không yên, cầm lấy chìa khoá xe, thẳng tiến đến siêu thị.

Cậu mua một xe đầy các loại thực phẩm chín, giăm-bông, thịt gà hun khói, thịt bò tẩm gia vị, giò heo. Lại đi ngang qua khách sạn, ném vào không gian mấy chục phần đồ ăn, hôm nay chuẩn bị trước nhiêu đây, còn lại khi nào cầm được tiền bán phòng mới mua nhiều hơn. Trở lại tiểu khu, mở thùng xe ôtô lấy ra mấy phần đồ ăn còn lại bỏ vào không gian. Thế nhưng mặc kệ thử như thế nào cũng không có tác dụng, vài thứ kia vẫn còn ở trong xe, thu không vào, xảy ra chuyện gì? Tinh thần lực dường như cũng cạn kiệt a. Chẳng lẽ hôm nay đã thu vào đồ vật quá nhiều? Vẫn là có giới hạn đi. Trước nghỉ ngơi, ngày mai lại thử.

Vừa nằm xuống giường, mỏi mệt lập tức kéo đến, cả ngày thần kinh không lơi lỏng, thiệt thảm. Không biết đã ngủ bao lâu, Tề Duyệt bị điện thoại đánh thức, là người bên công ty bất động sản gọi tới, thông báo phòng ở đã có người mua, yêu cầu cậu đến xem phòng. Liếc nhìn di động, kháo, thứ tư, vừa ngủ lập tức liền ngủ hai ngày, mạt thế là thời điểm buổi tối cuối tuần bắt đầu, như vậy chỉ còn lại 4 ngày.

Cả ngày bận rộn, xem phòng, sang tên, lại đến tiệm sửa chữa lấy xe. 3 phòng bán được 2 phòng, trừ bỏ phòng cậu hiện tại đang trụ, bởi vì có chút lâu đời lại không có thang máy nên không ai mua, cầm trong tay 120 vạn. Được rồi, ngày mai bắt đầu chuẩn bị vật tư.

Đến ga ra lại cầm mấy thứ đồ ăn mua trước kia, đồ ăn đã muốn hư, vứt bỏ, còn lại thực phẩm chín vẫn không thu vào không gian được, xem ra chỉ có đồ ăn tự làm mới có thể thu vào đi, người khác làm thì không được. Không gian đáng giận!

Thứ năm, Tề Duyệt dậy thật sớm, tiến thẳng đến siêu thị. Gạo, bột mì, mì sợi, các loại gia vị, rau dưa, hoa quả, thịt gà, thịt vịt, cá, thịt heo, thịt dê, trứng gà,... mua gần đầy xe.

Lại đặt hàng nguyên bộ dụng cụ phòng bếp, các loại dụng cụ cắt gọt, lò nướng, nồi, chén bát, mấy trăm bó đũa gỗ. Trên đường đụng vài lão hàng xóm quen thuộc, bị đuổi theo hỏi có phải hay không muốn mở quán cơm, khai trương ở đâu, vừa có ý định đến thăm liền bị cậu đánh gãy.

Ở chỗ cửa hàng thực phẩm chế biến mua đủ loại đồ ăn, thức uống. Lại mua thêm mấy kiện quần áo dày chất lượng tốt. Trong ga ra đắp thành một cái gò nhỏ, trong phòng đều là đồ ăn, thức uống, đồ dùng, tâm mới thả lỏng một chút.

=====================

[1] trà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net