Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu

( 末世重生之丧尸皇的复仇 )


Tác giả: Yêu Thương Hải

GIỚI THIỆU

Phòng ngự trong nhà hơi thấp, ném gạch đá nhìu quá sẽ dễ sập!

Truyện này tâm lý vặn vẹo biến thái (Nói vậy chứ cũng không quá mức đou), hơn nữa còn là BL nam x nam, nếu không thích xin click back

Edit: Zombie cưỡi lợn

Beta: Khanhky

Thể loại: Báo thù rửa hận, mạt thế, dị năng, trùng sinh, tu chân, thanh thủy văn, HE, 1vs1, cường cường.

Số chương: 139 chương

Tình trạng edit: Hoàn

Nhân vật chính: Mộ Lê Thần, An Dương và một số diễn viên khác :v

VĂN ÁN

Mộ Lê Thần tại thời điểm mạt thế là người đầu tiên bị lây nhiễm trở thành tang thi, nhưng hắn bất đồng với mấy cái xác không hồn kia, hắn là tang thi cao cấp có ý thức, biết tự chủ.

Hắn đã nhịn xuống cái nhu cầu sinh tồn ăn thịt uống máu mà bảo hộ thân nhân cùng ái nhân của mình. Cho đến khi an toàn tới được căn cứ, chính mình lại bị thân nhân cùng ái nhân đó bán đến sở nghiên cứu để đổi lấy áo cơm và sinh hoạt nhàn nhã.

Chờ đợi mười năm tại sở nghiên cứu, mười năm này hắn bị các loại thực nghiệm tra tấn sống không bằng chết, mang trong mình một loại cừu hận điên cuồng, hắn nhịn không được thiêu đốt Hồn tinh, hủy diệt căn cứ đồng thời cũng kết thúc cuộc sống vốn không phải là một con người của hắn nữa.

... Nhưng sau lần tự bạo, Mộ Lê Thần hắn lại trở về thời điểm vừa mới biến dị... Đối với nhân loại mang theo cừu hận, hắn từng bước đạp lên trở thành thống lĩnh tang thi, thực hiện kế hoạch hủy diệt đi nhân loại dơ bẩn!

Dù trong lòng mang theo nỗi hận thù hừng hực như lửa đốt, cùng nhân loại đồng quy vu tận cũng không tiếc, nhưng Mộ Lê Thần hắn không có nghĩ đến tại thế đạo mà hắn đánh mất nhân tính cư nhiên còn có thể tìm thấy một phần làm cho hắn mềm lòng, ấm áp!

https://phongngoa.wordpress.com/mat-the-trong-sinh-chi-tang-thi-hoang-dich-phuc-cuu/

Chương 1: Mang theo cừu hận trọng sinh

Mờ mịt nhìn lồng sắt băng lãnh, tay chân bị xích bạc vây khốn, Mộ Lê Thần không còn như trước kia, đã sớm từ bỏ ý đồ giãy dụa, phảng phất yên lặng như người chết.

Không! Hắn vốn chính là một người chết, một hoạt tử nhân!

Hắn không có nhịp tim, không có hô hấp, làn da của hắn trắng nõn mềm mại hệt người thường nhưng đao thương không thể làm tổn hại.

Đôi mắt của hắn màu đen, cả tròng trắng mắt cũng tối đen.

Vẻ ngoài hắn như vậy, liếc mắt nhìn qua rất giống người thường, hết thảy không như những đặc thù thường thấy ở tang thi, đều không biểu lộ trên cơ thể hắn.

Hắn không phải người!

Hắn không còn là người, hiện tại chỉ là một tang thi!

Thân thể bị tiêm vào một loại thuốc không biết tên có thể khắc chế sức mạnh của tang thi, cả người hắn lúc này vô lực, không còn thể dễ dàng hất văng mấy chục đội lực lượng an ninh, chỉ có thể trở thành con chuột bạch thí nghiệm bị nhốt trong phòng nghiên cứu đến cả thiên nhật địa hạ như thế nào cũng không biết.

Suốt mười năm, nhớ tới mỗi ngày mỗi đêm bị tiêm vào đủ loại dược kỳ quái mà đau đớn, nhớ tới thân thể mình bị tách rời ra sao mà vạn lần thống khổ. Mộ Lê Thần hận đến thấu xương.

"Đáng chết! Tất cả đều đáng chết... Chết đi, chết hết đi!!!"

Mộ Lê Thần nhắm mắt lại, biểu tình chết lặng, miệng chỉ thều thào được như vậy.

Hơn mười năm trước, lúc tận thế bộc phát.

Hắn là một trong nhóm người đầu tiên bị lây nhiễm virus, đơn độc nằm trong bệnh viện chờ đợi cái gọi là trị liệu.

Từ trong hôn mê tỉnh lại, Mộ Lê Thần biết hắn cùng với mấy người kia đã trở thành quái vật ăn thịt người, chỉ là hắn có vài điểm bất đồng, vừa thức tỉnh đã là tang thi cao cấp có trí tuệ, sức mạnh và tốc độ so với tang thi thông thường cường đại hơn, còn lưu lại được ký ức lúc trước, hơn nữa có thể khống chế tang thi có đẳng cấp thấp hơn mình.

Mộ Lê Thần lo cho người nhà và vị hôn thê của hắn, mặc kệ có bị người khác phát hiện thân phận mà giết chết, bất chấp nguy hiểm đi tìm bọn họ, còn một đường hộ tống bọn họ về phía Bắc.

Đến Z quốc, căn cứ B thị có số người sống sót cao nhất, hắn không dám đi vào, chỉ dám du đãng bên ngoài, khi bọn họ ra ngoài tìm vật tư thì lại đi theo bảo hộ.

Kết quả...

Mộ Lê Thần nhìn các loại dụng cụ bên ngoài lồng sắt, đồng tử tối đen toác ra oán hận dày đặc, khuôn mặt tuấn lãng vốn đã tái nhợt trở nên vặn vẹo.

Ngay cả người thân cũng phản bội hắn thì vì cái gì mà hắn còn muốn quyến luyến nhân loại này?

Tuy biến thành tang thi nhưng hắn vẫn có suy nghĩ, cảm xúc của con người, vẫn mang cảm giác nhân loại chính hắn vẫn có, nhưng những thứ đó chỉ mang đến cho hắn cảm giác đau đớn tận xương cốt khi bị phản bội và vĩnh viễn trở thành vật thí nghiệm.

"Hắn không phải là người, hắn là quái vật ăn thịt người!"

Chính ái nhân mà hắn vẫn che chở đã thốt ra những lời đó.

Mộ Lê Thần còn nhớ rõ lúc nữ nhân kia đem ánh mắt chán ghét nhìn về phía hắn, hắn thật hối hận, tại sao lúc ấy chỉ lo ổn định tâm tình mà không xông lên một nhát đem cô ta biến thành quái vật như mình?

Hắn lúc trước không hẳn là đứng về phía nhân loại, nhưng chỉ có tang thi mới là đồng loại của hắn.

Mộ Lê Thần suốt mười năm nay không phải là chưa từng thử đào thoát, nhưng bởi vì hắn lo lắng gia nhân sợ hãi chán ghét, nên kiên định không chạm vào một miếng thịt của nhân loại, không có năng lượng bổ sung, sức mạnh hắn ngày càng suy tàn.

Nay hắn phát hiện, hắn có thể liên hệ với tang thi thủ lĩnh ngoài căn cứ thậm chí còn ra lệnh được cho nó

Hiện tại, sở dĩ sở nghiên cứu không có ai mang hắn tiếp tục làm thí nghiệm là bởi vì tình huống bên ngoài rất nguy cấp.

Hắn không những ra lệnh cho tang thi ngoài kia tấn công căn cứ mà còn bắt đầu thiêu đốt Hồn tinh, đem tinh thần lực bao trùm tất thảy, trong phạm vi ảnh hưởng của tinh thần lực, tang thi đều nhất loạt hướng tới B thị đem người nuốt sạch.

Hồn tinh trong đầu hắn so với tinh thạch trong cơ thể tang thi bình thường có nhiều chỗ bất đồng.

Cho nên bác sĩ Lý_ sở trưởng sở nghiên cứu đối với Hồn tinh của hắn rất thèm muốn, thế nhưng Hồn tinh trong đầu hắn lại tự động sinh ra một tầng phòng hộ, năng lượng vì thế mà sút giảm nhưng vẫn chưa khô kiệt nên tầng phòng hộ vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Họ Lý kia định mang Mộ Lê Thần xẻ ra, chỉ cần Hồn tinh còn trong đầu hắn thì thân thể hắn còn có thể tái sinh.

Nói cách khác, chỉ cần Hồn tinh có đủ năng lượng, Mộ Lê Thần chính là Bất Tử Chi Thân!

Mà hiện tại hắn vì hủy diệt căn cứ đã thiêu đốt Hồn tinh.

Hắn cảm giác rất rõ ràng nguồn sức mạnh của Hồn tinh phảng phất trong cơ thể, nhưng mà quá ít, cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo đến.

Nhưng như thế này thì đã sao?! Hắn không có ước nguyện gì về cuộc sống này, hắn chỉ muốn báo thù! Chỉ cần có thể báo thù, Mộ Lê Thần hắn cái gì cũng không sợ, huống hồ này cũng chỉ là chết một lần mà thôi.

Nghe thấy tang thi bên ngoài đã đánh thủng phòng ngự căn cứ, trên mặt Mộ Lê Thần lộ ra nụ cười thản nhiên, ngay sau đó lại gục xuống...

Hắn cứ như vậy nằm trên mặt đất chờ chết.

Tuy rằng đã đem Hồn tinh thiêu đốt, nhưng vẫn không thể đốt hoàn toàn, hắn chỉ có thể đợi cho Hồn tinh tự hao sạch năng lượng, sau đó chết đi.

Linh hồn hắn dần mỏi mệt.... một lát sau hắn nặng nề nhắm mắt...

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần khôi phục ý thức, thời điểm mở mắt, hắn kinh ngạc nhìn trần nhà màu trắng trên đầu, khứu giác không có ngửi thấy mùi dược kỳ quái trong sở nghiên cứu đã khiến hắn căm thù đến tận xương tủy kia, mà mơ hồ cảm giác được này là hương vị trong trí nhớ hắn từng ngửi qua.

Hắn đánh giá xung quanh, bên cạnh là các loại thiết bị chữa bệnh tiên tiến, trên tủ đầu giường bên trái còn có một bó cẩm chướng tiên diễm. Mộ Lê Thần hốt hoảng, cái này chính là nơi mà ở thời điểm hắn bị lây nhiễm, phát sốt rồi được đưa vào phòng bệnh cao cấp.

Hắn chậm rãi nhìn sắc trời âm trầm bên ngoài, ngồi dậy, liền cảm thấy tứ chi cùng các bộ phận khác như rời rạc, không có chút tự nhiên. Hắn cũng có chút không dám tin mà vươn tay nhìn, những ngón tay thon dài trắng trẻo trước mặt.... hắn xoa ngực, không có nhịp tim, băng lãnh cương ngạnh, đây chính là thời điểm hắn biến dị.

"Ha ha ha ha..." Mộ Lê Thần hai tay che mặt, phát ra tiếng cười thê lương, nơi phòng bệnh u ám trống trải, tiếng cười như vậy thực dễ khiến người khác rùng mình.

Đây là ông trời ban cho hắn cơ hội nữa? Một lần nữa về lại năm hai mươi hai tuổi này....

Hắn chậm rãi xuống giường, hoạt động chân tay một chút liền cảm giác một cỗ khí lực cất giấu trong cơ thể mà vô thanh cười.

Nụ cười tinh khiết treo trên gương mặt anh tuấn có phần tái nhợt lại đẹp đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt nhưng tại cặp mắt kia lại là một mảnh tối đen, thâm uyên giống như địa ngục.

Mộ Lê Thần mở di động, nhìn một chốc trên màn hình, bây giờ là bốn giờ chiều.

Nửa tháng trước, có rất nhiều người đột nhiên sốt cao rồi hôn mê vô cớ, tất cả mọi người đều tưởng là loại bệnh truyền nhiễm nào đó, không ai nghĩ đến, hôm nay cái gọi là "Nhật thực" sẽ khiến những người hôn mê kia tỉnh lại.

Có những người thức tỉnh được gọi là dị năng giả, nhưng những hoạt tử nhân ăn thịt sống là nhiều, mà phàm những người có thể sống sót đều gọi chúng là Tang thi.

Mộ Lê Thần trước hết tỉnh lại một nhóm người, nhưng hắn cũng không phải dị năng giả, mà là Tang thi hoàng!

Kiếp trước không biết bản thân có bao nhiêu năng lực đặc thù, có lẽ là do ý chí cường đại nên sau khi biến dị mới giữ lại được ý thức.

Lúc ở sở nghiên cứu hắn có nghe qua bác sĩ Lý cùng với mấy người khác nhắn đến thân phận của hắn, hắn không bị dục vọng chi phối như tang thi thường, ánh mắt của hắn tối đen, hắn có lực uy hiếp đối với đám tang thi thông thường, nói cách khác, hắn trời sinh là Tang thi hoàng.

Bác sĩ Lý luôn muốn hắn mất đi tự chủ và ý thức, rồi đem đào tạo thành một tang thi hoàng chỉ nghe theo lời mình, thế nhưng không có thành công.

Sau đó bác sĩ Lý lại đổi phương pháp, dùng gen của Mộ Lê Thần hắn cấy vào người sống lại ra thứ có thực lực cường hãn như hắn nhưng không có tư duy, dễ dàng bị bác sĩ Lý khống chế, sai khiến quân đoàn tang thi.

Chỉ là gã bác sĩ đó không biết, hắn tạo tang thi càng nhiều, giờ tử của hắn càng đến gần.

Bởi vì dùng gen của Mộ Lê Thân tạo ra tang thi, những mẫu thể đó sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn vô điều kiện.

Kiếp trước, nếu không phải bác sĩ Lý dùng tài liệu kiến tạo đặc thù áp chế Mộ Lê Thần vào phòng nghiên cứu, nếu không phải hằng ngày đều tiêm cho Mộ Lê Thần hắn loại dược vô hiệu hóa sức mạnh của hắn thì trong lúc bọn họ đi chế tạo tang thi hắn đã có thể chạy đi.

Chỉ tiếc, phòng nghiên cứu quá mức chắc chắn...

Mộ Lê Thần đem đồ của bệnh nhân đang mặc trên thân đổi thành quần áo thông thường, lúc mặc vào tay chân có chút luống cuống.

Hắn thật sự là lâu lâu lâu lắm rồi không có mặc quần áo.

Lúc ở sở nghiên cứu, bị đem đi làm thí nghiệm, bị chém đứt tay chân, mổ banh bụng là chuyện thường xuyên, trong mắt những kẻ điên kia, hắn chỉ là vật thí nghiệm không phải người, như thế nào có thể cho hắn mặc quần áo?

Vụng về khoác lên người bộ trang phục thông thường, Mộ Lê Thần đứng trước gương lớn, nhìn người thanh niên tuấn lãng đang cười đến ôn nhu kia mà trong đôi mắt lại là một mảng băng lãnh tối đen, chỉ cảm thấy rất không chân thật.

Hắn thật sự thoát khỏi cái nơi quỷ dị kia? Hắn thật sự thoát khỏi cảnh sống không bằng chết?

Đắm chìm trong hoài nghi một lúc, Mộ Lê Thần khi nghe thấy tiếng tang thi rống cùng tiếng người kinh sợ the thé kêu thảm thiết mới phục hồi tinh thần, sau đó từng bước đi ra khỏi phòng bệnh, cất những bước đầu tiên trong một kiếp mới...

—————————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Trong mạt thế văn rất thích nhân vật chính là tang thi, nhưng mà mấy cái nhân vật kiểu này thực sự rất... thân là tang thi cư nhiên còn muốn hủy diệt nhân loại, thống trị thế giới, sao không nghĩ cách cứu vớt nhân loại hay làm cứu thế chủ nhỉ?

Được rồi, mấy cái này vốn không có theo lẽ thường... cho nên đừng có mắng ta~~

Chương 2: Cuộc chơi bắt đầu

Mộ Lê Thần ngụy trang thành nhân loại bình thường, bình tĩnh đi ngang qua vài hiện trường tang thi đang ngấu nghiến nạn nhân của nó.

Được rồi, tại thời điểm này, khi người khác sợ hãi còn hắn thì mang loại biểu tình như vậy mới càng không giống bình thường...

Bất quá, Mộ Lê Thần tùy tiện đưa tay bóp nát đầu một tang thi đã tiến hóa, lấy ra tinh hạch lớn bằng quả nho, bỏ vào trong miệng xem như mứt mà nhai đi nhai lại... Hắn không định cùng nhân loại ở chung một chỗ, cho dù có giống người thường như thế nào thì trong đàn tang thi, hắn chính là siêu cấp hoàng giả, chỉ cần hắn không rời khỏi vòng bảo hộ của tang thi thì không ai có thể làm khó dễ hắn!

Mộ Lê Thần đang ở phòng bệnh tầng bốn, hắn đứng ở lan can xem xét tình hình, phát hiện phía dưới có rất nhiều tang thi, quân đội cứu viện ở bên ngoài không thể vào được.

Ở N thị, bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất, mà tang thi cũng nhiều nhất, chính là khu mà virus bùng nổ mạnh.

Nhưng bệnh viện lại có rất nhiều thuốc và dụng cụ chữa bệnh cần thiết, cho nên bọn họ không thể buông tay, dù quân đội bị tổn thất nặng nề cũng không có ý định quay về mà không lấy được gì.

Nhìn thấy một vài người thả ra phong nhận, hỏa cầu, thuỷ tên, băng trùy... vân vân, này là những dị năng giả, Mộ Lê Thần có chút rục rịch, hắn đói bụng.

Hắn vốn khinh thường lũ tang thi, không muốn giống như chúng đi xé xác người sống, nhưng hắn vẫn cần ăn, mà thứ hắn ăn chính là tinh hạch trong đầu tang thi cùng với dị đan trong đầu mấy dị năng giả kia!

Trong vòng ba ngày đã có tang thi cấp cao, không riêng sức mạnh và tốc độ cường đại mà cũng giống như nhân loại xuất hiện dị năng.

Mộ Lê Thần là tang thi hoàng, hắn sao lại không có dị năng. Dị năng của hắn nói là nghịch thiên cũng không ngoa – thôn phệ*!

(*Thôn phệ: Có thể hiểu là cắn nuốt)

Chỉ cần hắn nuốt tinh hạch của tang thi biến dị, năng lực của tang thi đó liền trở thành của hắn, dị đan của dị năng giả cũng không ngoại lệ

Chỉ tiếc lúc trước hắn chưa kịp nuốt vài cái tinh hạch cùng dị đan đã bị đám người kia bán vào sở nghiên cứu. (=.,=)

Ngay phía dưới lầu có vài dị năng giả, Mộ Lê Thần cảm giác đói ngày càng mãnh liệt, hắn quyết định đi săn.

So với tinh hạch của đồng loại mà hắn nói gì nghe nấy thì hắn rất nguyện ý ăn của mấy dị năng giả kia hơn.

Dù sao hắn bây giờ không lo lắng thân nhân sẽ vì hắn ăn tinh hạch với dị đan mà có thành kiến.

Khí tức thả ra, tang thi cấp thấp liền giống như khất cái gặp được quốc vương mà lui ra tránh đường, Mộ Lệ Thần không một chút trở ngại xuống được lầu hai, ngửi thấy mùi của người sống, hắn lập tức giả thành bộ dạng của một thiếu niên thông thường đang vật vã trốn chạy khỏi tang thi.

Nhìn thấy có một tang thi chỉ còn nửa bên mặt, bụng bị thủng thành cái động lớn, ruột kéo lê bên ngoài hướng hắn đi tới, Mộ Lê Thần bị khiết phích nặng đến độ nhịn không nổi phải một cước đá bay nó.

Tuy đã quen với mùi hôi thối của tang thi, nhưng nhìn thấy vẻ ngoài của đồng loại rất xúc phạm người nhìn như thế, hắn vẫn là không chịu nổi.

"A"- Bên kia truyền đến giọng một nữ nhân kinh hô, Mộ Lê Thần có chút ngoài ý muốn nhìn qua, trong gian tạp phẩm có cửa sổ hình vuông nhỏ, chỗ đó có một thiếu nữ vụng trộm nhìn hắn.

Cửa ra vào của gian tạp phẩm đã khóa chặt, có hai tang thi không muốn buông tha vẫn bám riết bên ngoài cửa sắt, phá lệ rống lên khi ngửi thấy mùi thịt sống.

Mộ Lê Thần dừng cước bộ, hắn nhớ rõ cô gái này.

Cô ta này gọi là Tống Vũ, còn có một anh trai gọi là Tống Nghị.

Kiếp trước lúc hắn rời khỏi bệnh biện đã tiện đường cứu hai anh em Tống Vũ. Khi đó, dọc đường đi hắn khống chế đàn tang thi, không hề che giấu thân phận chính mình. Ngay cả người thân cùng ái nhân đều sợ hãi chán ghét hắn, nhưng cô gái này cố tình không nghe lời khuyên của anh trai mình mà thân cận hắn.

Tuy đối với hắn có chút e ngại, nhưng lại cố ý nói hắn là "người tốt".

Ở kiếp trước, câu nói này đối với người khác quá mức bình thường nhưng lại khiến hắn cảm động.

Tống Vũ.......

Mộ Lê Thần tuy rằng thống hận nhân loại, nhưng hắn còn có chút nhân tính, hơn nữa còn giữ lại được ký ức kiếp trước, đối với cô gái này có hảo cảm, hắn không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn cô ta bị tang thi ăn mất.

Thôi kệ, cứ coi như bệnh thánh mẫu của hắn lại tái phát đi!!!

Mộ Lê Thần khẽ quát một tiếng, hai tang thi kia nhận mệnh lệnh dừng lại một chút rồi cùng hắn rời đi, trước khi đi hắn còn thoáng nhìn vào khung cửa sổ chỗ Tống Vũ một cái rồi xoay người chạy xuống cầu thang, thẳng đến thời điểm không ai thấy hắn mới ra lệnh cho hai tang thi kia tùy ý du đãng.

Nhưng trong mắt Tống Vũ kia lại xem Mộ Lê Thần không màng đến an nguy tính mạng mà giúp bọn họ dẫn dụ tang thi rời đi.

"Anh, cậu thanh niên kia vừa giúp chúng ta dụ tang thi rời đi" Tống Vũ hai mắt đỏ hồng mà nhìn Tống Nghị.

Tống Nghị ở bên cạnh cũng thấy được, hắn xoa đầu em gái, an ủi nói: "Đừng lo lắng, quần áo người vừa rồi sạch sẽ như vậy, lại dám dẫn tang thi rời đi, chắc chắn có vài phần bản lĩnh, sẽ không có chuyện gì đâu. Chờ chúng ta sau này gặp lại, chỉ cần báo đáp tốt là được."

Tống Vũ gật đầu.

Tống Nghị rút hai ống tuýp từ trên chồng tạp phẩm, đưa cho em gái một cái, nói: "Chúng ta thừa dịp hiện tại phá vây đi ra ngoài, anh nghe được tiếng súng, nhất định là quân đội tới cứu viện."

Hai anh em mở cửa ra khỏi quầy tạp phẩm, bắt đầu phóng xuống dưới lầu.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần tìm một nơi ẩn thân gần đó, âm thầm khống chế tang thi tăng lớn độ công kích, khiến cho dị năng giả luống cuống tay chân, thậm chí có người còn bị thương.

Bởi vì hiện tại, tang thi chưa tiến hóa nên bọn họ không bị lây nhiễm virus. Sau này tang thi dần tiến hóa, nếu bị tang thi cao cấp hơn mình cắn trúng chắc chắn sẽ bị nhiễm.

Mộ Lê Thần thừa dịp vài quân nhân lo đối phó với tang thi thông thường, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến chỗ chỉ huy là dị năng giả cào một nhát.

Người bị hắn cào qua chưa kịp có phản ứng đã lập tức nhiễm virus, trở thành tang thi biến dị, há miệng cắn mấy chiến hữu xung quanh.

Những người khác không kịp phòng bị, chỉ cần một tang thi biến dị công kích liền tan rã, hiện trường nhất thời một mảnh hỗn loạn.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" _ Một người đàn ông trung niên mang quân hàm thượng tá ngồi trong xe quân đội cầm bộ đàm giận dữ hét lớn.

Trong bộ đàm truyền ra một trận ồn ào, sau đó là tiếng một người: "Thượng tá, chỉ thấy xuất hiện một tang thi, bị tang thi này cào phải các dị năng giả đều sẽ biến thành tang thi."

Thượng tá giận dữ nói: "Còn không mau giết nó!!"

"Nhưng chúng ta chỉ có thể nhìn thấy một đạo ảnh màu đen lướt đi, không thể nhìn rõ thân thể....... A!! —"

"Này! Này!" thượng tá nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền ra, trong lòng thập phần bất an, sau đó lập tức hạ mệnh lệnh, rút lui!

Dưới sự cường đại của virus tang thi hoàng Mộ Lê Thần, không có dị năng giả nào có thể chống đỡ mà không biến thành tang thi.

Tang thi biến dị ngày càng nhiều, dị năng giả ngày càng ít, quân đội bắt đầu thất thủ, cuối cùng người lãnh đạo quân đội phải hạ lệnh rút lui.

Nhìn quân đội với mấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net