Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85

Bạch Cảnh sao cũng được, Tiêu Táp tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống: "Dựa theo ý tứ của ngươi mà làm."

Ngày đêm rời đi đến nay tất cả đều do Trương Thu Thành chỉ huy, Tiểu Táp hiểu được, người nọ quả nhiên là một yêu nghiệt, chỉ tiếc tính cách quá mức cực đoan, hắn đối với việc Bạch Cahr dẫn kẻ gây họa đi thầm cảm thấy may mắn, đó là cứ chỉ sáng suốt. Trương Thu Thành tuyệt đối là một phiền toái lớn.

Trương Thu Thành thản nhiên gật đầu, Tiêu Táp trả lời nằm trong dự kiến của hắn, tiếp tục nói: "Từ núi Phượng Hoàng đi B thị trừ bỏ đường hầm chỉ có một cái sơn đạo, ở giữa có hai khe sâu lớn, chúng ta có thể mai phục ở đó, binh chia làm hai đường, một minh một ám, đoàn người chặn lại ở trên đường, trước tiên cài bom, đoàn người dự bị ám sát, lấy bất cứ giá nào, chính là ám sát mà nói, Tiêu Tướng quân cũng biết thủ hạ của ta đều là đám ô hợp..."

Trương Thu Thành dừng lại một chút, Tiêu Táp hơi trầm ngâm, nghe liền biết ám chỉ, trong lòng Trương Thu Thành là muốn tìm hiểu thực lực của bọn họ, tùy ý nói: "Giao cho ta và tiểu Cảnh."

Trương Thu Thành chưa bao giờ là một kẻ tốt bụng, tâm tính càng giỏi về ẩn nhẫn, mấy ngày nay trăm phương nghìn kế thăm dò, phỏng chừng nhẫn đến không sai biệt lắm, cho hắn chút mặt mũi cũng tốt, người như thế, trừ bỏ lợi ích ra cũng chỉ có cách dùng thực lực trấn áp, cùng với hắn so đầu óc còn không bằng để hắn sinh lòng kiêng kỵ.

"Có những lời này của Tiêu Tướng quân là ta an tâm." Trương Thu Thành mỉm cười, sau đó bắt đầu bàn bạc chi tiết cùng thuộc hạ, nếu là mai phục, cần mai phục như thế nào, bom phải che giấu như thế nào mới không gây chú ý, mà còn một đám người kia như thế nào tránh được tinh thần dị năng giả điều tra...

Đừng nhìn Tiêu Táp không để ý, kỳ thật lỗ tai đều đã dựng thẳng lên nghe, so với Trương Thu Thành hắn địch xác thấy mặc cảm, đầu tiên là sự ngoan cố kia hắn chính là thúc ngựa đuổi không kịp. Cuối cùng kết quả bàn bạc, Tiêu Táp và Bạch Cảnh chờ thời cơ ám sát, hơn ba trăm người khác chính diện chặn lại, trong đó chia làm ba đợt nhân mã, một nhóm người che dấu cài bom, một nhóm gây hỗn loạn mà chính Trương Thu Thành thì che dấu ở chỗ tối tùy theo hoàn cảnh hành sự, nói trắng ra là, chính diện xung phong, chính là một đám pháo hôi như vậy kế sách vạn vô nhất thất lại cần máu tươi để rửa tội, Tiêu Táp tự nhận không phải là người tốt, đối mặt với quyết định như vậy, trong lòng cũng không rét mà run.

"Ta không có ý kiến." Tiêu Táp thản nhiên nói, cái vấn đề khó khăn này hắn nhận, ý tứ của Trương Thu Thành thật rõ ràng, có chuẩn bị như vậy, hắn và tiểu Cảnh còn không làm, hắn tin tưởng, người nọ tuyệt đối không chút do dự phản bội.

Đêm đó là một đêm không mộng, ngày hôm sau đoàn người dọc theo theo sơn đạo mà đi, hai bên cây cối xanh um tươi tốt, động vật biến dị rất nhiều, rắn sâu chụt kiến thường xuyên bất ngờ tiến đánh, một đường đi tới không hề yên tĩnh. Buổi trưa mới đến lối vào của đường hầm, bởi vì động dất, núi đá sụp xuống bên trong đường hầm, hiện nay đã không thể thông qua, liếc mắt nhìn qua, một mảnh tối đen, trống rỗng, yên lặng làm người ta hít thở không thông, đứng ở lối vào đường hầm, bên tai có thể ngh thấy tiếng nha nha vọng lại.

Bạch Cảnh nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn bất an, nói thật, đối với loại đường hầm tối như nước đen, hắn càng tình nguyện đi đường lớn, chính là cách nói của Trương Thu Thành có chút đạo lý, nếu đi đường lớn đến phía trước, tỉ lệ tập kích Nghiêm Cương càng khó, mà hắn còn nhìn ra, lòng dạ Trương Thu Thành hiểm độc, lòng đen phổi đen, trừ bỏ hơn một trăm đại tướng tâm phúc, người còn lại chỉ sợ tất cả đều là pháo hôi râu ria.

An bài xong doanh địa, Trương Thu Thành ra lệnh một tiếng, dẫn đầu một bang nhân mã tiến vào đường hầm.

Không có ai là kẻ ngu dốt, cũng không có ai cam tâm là tiên phong, chính là dưới tình huống nắm tay ai lớn, có bất mãn nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Bạch Cảnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn bóng người dần biến mất trong đường hầm, cùng Tiêu Táp phủi tay làm chưởng quầy, khó trách Trương Thu Thành tuyển thủ hạ bất luận tốt xấu, đi đầu xung phong, làm cu li, những người này đích xác có tác dụng.

"Làm sao vậy?" Tiêu Táp nhẹ giọng hỏi, con ngươi lạnh như băng lộ vẻ thân thiết, vươn tay chỉnh lại quần áo của Bạch Cảnh, hiện tại thời tiết từ từ ấm lại, rét lạnh qua đi, băng tuyết hòa tan, vẫn thấm vào lòng người như cũ.

Bạch Cảnh lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Táp trở nên nhu hòa, hắn không phải là người lương thiện cũng không cần già mồm cãi láo, mặc kệ Trương Thu Thành thế nào, những người đó sống chết cùng hắn không quan hệ, có thể sinh tồn đến hiện tại, trên người ai mà không có mấy mạng người, cá lớn nuốt cá bé, thích hợp sinh tồn, trừ bỏ người Cảnh Táp thành, người còn lại không ở trong phạm vi bảo hộ của hắn, nhìn lướt xung quanhm khóe môi cong lên một độ cung xinh đẹp, cười nhạt nói: "Không có gì, kề bên nơi này có chút vi diệu, trong chốc lát cẩn thận chút."

Trong lòng Tiêu Táp căng thẳng, kỳ thật hắn cũng phát hiện, cây cối trong núi quá mức xum xuê, xum xuê khiến người kinh hãi, băng tuyết qua đi, cây cối cũng sẽ không phát triển nhanh như vậy, hiện giờ để mắt đến lại thấy như một mảng rừng già, cây cao lá lớn xanh um tươi tốt, nhìn thế nào cũng không thấy dấu vết bị đại tuyết bao trùm, đối mặt với rất nhiều thứ không hợp lý không thể không cẩn thận, mà nếu hắn phỏng đoán không sai, cây cối nơi này phỏng chừng không phải mới sinh trưởng khoảng một tháng, chỉ nhìn một cách đơn thuần một cây bạch dương ven đường, không có thời gian ba năm đến mười năm sao có thể thô ta như vậy, con đường này cũng chỉ mới khai thông mười năm.

"Ta biết ngươi cũng vậy." Ẩn ẩn đem Bạch Cảnh bên người để bảo hộ, Tiêu Táp nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phIa, có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn phụ cận có rất nhiều rắn sâu, chuột...qua lại, tuy rằng có nguy hiểm nhưng đây l;à đại biểu sinh cơ, sợ là sợ yên lặng vô sinh.

Bạch Cảnh hé miệng mỉm cười, đưa tay ra hạ một lá chắn cách âm, lặng lẽ tiến đến bên tai Tiêu Táp nhỏ giọng thầm thì, Tiêu Táp nghe xong mặt mày xao động, sau đó hai người bắt đầu bàn bạc, khiến cho Trương Thu Thành liên tiếp liếc quam sau kho xong hai người mỉm cười nhìn nhau, nguyên bản không khí khẩn trương nháy mắt trở nên thoải mái, lại nhìn cây cối rừng núi xung quanh dường như không nguy hiểm đáng sợ như trước.

Trong lòng Bạch Cảnh hạ quyết tâm, Trương Thu Thành có mưu tính của Trương Thu Thành, bọn họ tự nhiên cũng có kế hoạch của bọn họ, vật tư quân đội Bạch Cảnh đã định rồi, trong chốc lát qua đường hầm, theo kế hoạch phân binh làm ba đường, bên người Nghiêm Cương cao thủ đông đúc, ám sát hắn tuy rằng phiền toái nhưng nếu hai người họ tiên phong, có tiện nghi ngu gì không chiếm, thừa dịp loạn đem vật tư đoạt lấy trước, Trương Thu Thành gọi là che dấu trong chỗ tối tùy cơ hành sự, chỉ sợ cũng là đánh chủ ý này, nghĩ thật đẹp!

Bạch Cảnh quyết định chờ xong chuyện này liền đem chuyện không gian nói cho Tiêu Táp, chỉ có như vậy hắn mới chân chính yên tâm, mặc kệ có gặp nguy hiểm gì, chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ, có không gian làm đảm bảo liền không có buồn phiền nhà ở, vô luận như thế nào cũng không đến mức vứt mạng sống, Tiêu Táp cũng không cần vì hắn mà lo lắng hắn không sợ mình bị làm sao, hắn chỉ sợ Tiêu Táp gặp nguy hiểm, càng sợ Tiêu Tá[ vì hắn mà gặp nguy hiểm.

Thời gian trôi nhanh, sắc trời dần tối, hai người ăn nhanh vài thứ liền trở về lều trại nghỉ ngơi, nắm chặt thời gian dưỡng sức, tuy rằng hiện nay đào móc đường hầm thực thuận lợi cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng mọi chuyện chung quy vẫn phải phòng vạn nhất, trong mạt thế không có địa phương an toàn chân chính, càng miễn bàn là ở trên thâm sơn này.

Bóng đêm càng ngày càng dày, tối đen, không trung không có một tia sáng, không biết bắt đầu từ đâu, buổi tối rốt cuộc cũng không nhìn thấy được ánh trăng, đã từng nguyệt lãng tinh sơ (trăng sáng sao thưa) giờ như thật xa vời, giống như đã là chuyện đời trước vậy.

Người đào đường hầm vẫn bộn rộng không ngừng như cũ, bởi vì không gặp nguy hiểm, lúc này tất cả mọi người đều đầy đủ sắc lực, ước gì có thể nhanh chóng hoàn thành công việc, không phải không có oán hận, bất mãn chính là nếu không làm mà sống, không có giá trị lợi dụng, rời đi nơi đoàn đội nhiều người, bọn họ sẽ càng thêm bàng hoàng, không biết lúc nào sẽ chết ở bên trong loạn thế nguy cơ trùng trùng, cũng không biết có thể thấy mặt trời ngày mai hay không.

"A—-" Tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt ngang qua bầu trời.

Bạch Cảnh mở mạnh hai mắt, Tiêu Táp nhanh chóng mặc quần áo.

Một trận ồn ào vang đến, Bạch Cảnh thu thập đồ vật đâu vào đấy, nháy mắt một cái, nguyên bản lều lớn thoải mái đã trở nên sạch sẽ không chút nào nhìn thấy có dấu vết có người ở, không chỉ giường đệm chăn mà ngay cả tấm thảm, chén trà đều không lưu lại một cái, thật đúng là nhạn quá bất lưu mao, không lãng phí một giọt, một chút tài nguyên hữu hạn.

Ra ngoài lều, Trương Thu Thành chờ người thu thập xong, trong mạt thế nguy cơ tứ phía, vô luận là chạy trốn, đóng gói hay là chiến đấu, điều tra, tất cả mọi người đã dưỡng thành thói quen vô cùng ăn ý, hơi có gió thổi cây lay, thân thể tự nhiên phản xạ có điều kiện mà làm ra động tác phòng ngự.

Trong đường hầm từng trận gió đánh úp lại mang theo mùi máu tươi nồng đậm, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm lòng người thêm vài phần sợ hãi. Đội ngũ thu nạp lâm thời lúc ấy liền loạn cả lên. Có người nghĩ chạy trốn, cũng có người muốn vọt vào trong đường hầm cứu người, cũng có người đột nhiên làm khó dễ, đối với Trương Thu Thành đối chọi, dường như không cam cùng oán hận trong lòng theo sợ hãi mà mở rộng toàn bộ bộc phát ra ngoài.

Posted on by

"Là đàn kiến" Tinh thần dị năng giả hô lớn cũng không biết là nhìn thấy cái gì sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm.

"Con ta còn ở bên trong." Tiếng kêu to tê tâm phế liệt, giống như một đầu mãnh thú phẫn nộ, thần sắc phẫn hận nhìn chằm chằm Trương Thu Thành, chỉ chờ hắn lên tiếng tiến hành bước hành động tiếp theo.

"Ta muốn đi cứu đại ca." Thiếu niên hoảng sợ khóc, liều lĩnh phóng vào trong đường hầm.

Người bên cạnh vội vàng giữ chặt hắn: "Đừng đi qua, ngụy hiểm, bảo mệnh trước rồi lại nói, nếu không đại ca của ngươi cũng không yên lòng."

Chung quanh cãi nhau ầm ĩ thành một mảnh, huynh đệ tình thâm, nghĩa tình bằng hữu, duy nhất chỉ tiếc, vô luận ngoài miệng kêu to như thế nào lại không có một ai hành động, mặc kệ là người bị người giữ lại vẫn đem mũi giáo chĩa vào Trương Thu Thành, cho dù trong lòng sợ hãi, tinh thần buộc chặt đến điểm cực hạn, ánh mắt nhìn loạn xung quanh, thân thể đề phòng, không ai là không lui về phía sau, giống như chỉ cần như vậy là có thể bài trừ nguy hiểm ở bên ngoài.

Bạch Cảnh cong cong khóe môi, mắt lạnh nhìn hết thảy xung quanh mình, trong lòng một mảnh im lặng, tình cảm mạt thế a, chính là bạc nhược như vậy, tình thân, tình bạn thì như thế nào cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của chính mình, buồn cười là mọi người thường thường thích phô trương thanh thế, rõ ràng sợ muốn chết, rõ ràng lùi bước về phía sau, ngoài miệng còn không ngừng vì mình lấy cớ, giống như chỉ cần đem tội lỗi quy hết về trên người Trương Thu Thành là bọn họ có thể yên tâm thoải mái tránh ở phía sau, cũng có thể yên tâm để cho Trương Thu Thành phụ trách bọn họ, dù sao, thân nhân bọn họ đều là vì khai thông đường hầm mới chết, không phải sao?

"Bên trong là tình huống gì?" Mặt Trương Thu Thành không đổi sắc, mắt điếc tai ngơ với những tiếng kêu chung quanh mình, để tinh thần dị năng giả báo tình huống. Thuộc hạ của hắn vận sức chờ phát động, đội ngũ chỉnh tề nghiêm chỉnh huấn luyện cũng với đám người hỗn độn bên cạnh tạo thành hình ảnh đối lập.

"Đàn kiến lớn nhỏ như một đứa trẻ sơ sinh, số lượng rất nhiều, tốc độ rất nhanh, thân thể cứng rắn, chỉ có đầu và các đốt ngón tay là nhược điểm, sợ lửa." Trả lời ngắn gọn giống như một viên thuốc an thần khiến huyên náo chung quanh dần an tĩnh lại.

Trương Thu Thành nghe xong, đôi mắt lạnh chợt lóe rất nhanh liền khôi phục không chút gợn sóng, ngữ điệu lạnh như băng không chút tình cảm, hỏi ngược lại: "Tình huống trong đường hầm thế nào?"

"Đất chặn còn rất nhiều, khai thông chưa được một nửa."

"Nhặt củi, đốt lửa, dị năng giả hệ hỏa chuẩn bị công kích." Thanh âm lạnh băng lộ ra cảm xúc máy móc, theo một tiếng ra lệnh mọi người nhanh chóng hành động, về phần người bị bao vây trong đường hầm, tất cả mọi người rất là ăn ý không ai nhắc tới, so với những người không có người tâm phúc vừa rồi sợ hãi, lúc này có mệnh lệnh, biết dược nhươc điểm của quân đich, người hy sinh trong đường hầm rất ít, thuận theo lý thường mà làm việc, không có ai có bất luận dị nghị gì.

Đôi mắt Bach Cảnh xoay chuyển, liền biết tính toán của hắn, Trương Thu Thành là muốn dùng hỏa công để đàn kiến hỗ trợ đào hầm, so với phí sức người tốn thời gian còn không bằng lợi dụng tài nguyên tại chỗ, quả thật là biện pháp thông minh, không biết là thông minh có bị thông minh hại hay không.

Không đến chốc lát công phu, dị năng giả hệ hỏa đã sắp xếp thành một đội ngũ đứng trước cửa đường hầm, cửi đốt lấy từ trong núi rừng.

"Cứu...Cứu mạng..." Trong đường hầm có người trốn thoát, thân hình chật vật, thanh âm run rẩy không một ai là không biết hắn sợ hãi.

Trương Thu Thành khẽ gật đầu, dị năng giả ở lối vào đường hầm nhanh chóng cứu người, con kiến phía sau hắn múa may lợi trảo, thân thể màu đen như khôi giáp cứng rắn, râu dài nhỏ từ môt chỗ bí mất gần đó lóng lánh quang mang, người tới trên người đều là mùi máu tươi hấp dẫn khứu giác chúng nó, mỹ thực gần ngay trước mắt khiến chúng nó không thể chờ đợi được mà phóng ngay đến.

Một mảnh sóng triều đông nghìn nghịt đánh úp lại, nhìn nơi đèn pin trên tay chiếu xuống, Trương Thu Thành hít một ngụm khí lạnh, lòng người vừa mới yên ổn lại bắt đầu dao động.

"Nhanh! Đốt lửa." Cũng không biết là ai rống to một tiếng.

"Oanh!" Dị năng giả hệ hỏa phát động công kích, liệt hỏa hừng hực từ củi bốc lên, nguyên bản tối đen chốc lát ánh lửa tận trời.

Mọi người mới vừa rồi còn hoảng sợ nhanh chóng bắt đầu hành động, như không muốn sống ném củi gỗ vào đống lửa, con kiến dùng đôi râu linh mẫn thăm dò xung quanh, thực rõ ràng có thể phát hiện có một loại kiến màu đỏ sậm tựa hồ thông minh hơn một chút, ánh lửa nóng rực khiến chúng không ngừng lùi bước về sau, cho dù mỹ thực gần ngay trước mặt, thiên tính cảm giác nguy cơ khiến chúng nó không muốn mạo hiểm một chút phiêu lưu, an tĩnh ẩn núp trong góc, là tiến hay lùi chờ thời mà định, thật giống như liệp báo đang kiếm ăn, nguy hiểm lại khó lường.

Có một loại kiến màu đen khác, thân thể nhìn cứng ngắc hơn nhiều, răng nanh sắc bén lộ ra vết máu loang lổ, không hề hay biết phá tan lồng sưởi giống như con đường phía trước không bị ngăn trở, thi triển sáu chân cứng rắn nhanh chóng hướng theo mùi máu tươi bò tới, cho dù trên người đã cháy, cho dù đã gãy chân thân mình cong vẹo vẫn như cũ không ngừng tiến tới, cho đến lúc triệt triệt để để chết đi, không thể động nữa mới ngừng lại.

Đợt sóng triều thứ nhất nhanh chóng bị tiêu diệt, lòng người như được ủng hộ, ai cũng không có tâm tình truy cứu sinh mệnh biến mất trong đường hầm lúc trước, không ngừng chặt cây cối xung quanh vứt vào trong đống lửa, dường như chỉ cần như vậy là có thể nghênh đón thắng lợi.

Lại một đám kiến đi ra, dị năng giả đảm đương tiên phong không ngừng tiến hành công kích, cũng có đội ngũ giơ súng bắn, đến hiện giờ xem ra, tình thế khá tốt, chính là ai cũng không dám phớt lờ.

"A....Cứu ta..." Núi rừng phía sau truyền đến tiếng hét thảm.

"Không....Có quái vật...." Ngay sau đó lại một thanh âm vang lên.

Đội ngũ chặt cây chạy lui về phía sau, hoảng sợ hiện lên trên mặt mỗi người.

"Biến...Thực vật biến dị!" Chung quanh lối vào đường hầm được ánh lửa chiếu sáng, thực rõ ràng có thể nhìn thấy, một dây đằng thật lớn cuồn cuộn cuốn lên bắp đùi người sau cấp tốc kéo duỗi, không kịp phản ứng bóng người biến mất vô tung, mà ngay cả dây đằng công kích cũng không thấy đâu.

Nhìn không thấy địch nhân, sờ không rõ nguy cơ ở đâu, nơi chốn đều lộ ra yên lặng quỷ dị, trước có sói sau có hổ, bóng ma thật lớn bao trùm trong lòng mỗi người.

Sắc mặt Trương Thu Thành trở nên khó coi, quay đầu nhìn về phía tinh thần dị năng giả bên cạnh: "Tình huống trong đường hầm như thế nào?"

Trong lòng biết tính toán của hắn, Hoàng Văn Cường trả lời thực ngắn gọn: "Trong đường hầm rất loạn, giữa có núi đá đã bế tắc, kiến rất nhiều, sào huyệt ở đáy đường hầm."

"Có thể mạnh mẽ xông qua hay không?" Đây mới là vấn đề hắn muốn hỏi nhất.

"Có thể, bất quá cần dị năng giả mở đường, còn có nơi sụp xuống, đất đá phải rời đi."

Hiểu biết cụ thể tình huống, Trương Thu Thành làm bộ làm tịch nhìn về phía Bạch Cảnh, hắn tin tưởng Hoàng Văn Cường nói Bạch Cảnh và Tiêu Táp tuyệt đối nghe thấy, nếu đã ở trên cùng một thuyền đây cũng là lúc bọn họ xuất chút lực.

Bạch Cảnh lạnh lùng mỉm cười, tất nhiên hiểu được tính toán của Trương Thu Thành, chính là muốn bọn họ làm cu li cũng không dễ dàng như vậy. Chuyện mở đường này rõ ràng chính là làm tiên phong cùng như làm pháo hôi, hắn không ngốc đâu.

Sau một phen cò kè mặc cả, hau tương súng ống đan dược, ba thùng đạn, Bạch Cảnh không hề cố kỵ lấy Hummer từ trong không gian ra, vỏ ngoài cứng rắn, trước mắt Trương Thu Thành sáng ngời, nháy mắt biết tính toán của Bạch Cảnh, sắc mặt cũng đen xuống, sau một lát mới khôi phục thành vân đạm phong khinh, ngay sau đó vội vàng phân phó thuộc hạ từng người lên xe.

Đối với lòng dạ hẹp hòi của Bạch Cảnh, Tiêu Táp có chút dở khóc dở cười, thực tự giác ngồi lên trên phòng điều khiển, chờ đợi đại nhân lên tiếng.

"Trương chốc lát ta dùng không gian ngăn cách, ngươi trực tiếp lái xe tiến thẳng, bùn đất trên đường đừng động vào nó, ta sẽ thu vào không gian trước." Kể từ đó vạn vô nhất thất, nếu muốn hắn đi mở đường liền phải chuẩn bị nhận hậu quả, bọn họ với Trương Thu Thành vốn là không có giao tình gì, cùng đi là lợi ích cho phép, Bạch Cảnh yên tâm thoải mái đào hầm, cũng coi như có trợ giúp nho nhỏ cho đám người phía sau, có Trương Thu Thành giảm xóc, cơ hội sống của bọn họ sẽ lớn hơn nhiều.

Tiêu Táp gật đầu, đối với tính năng của Hummer thực tự tin, ngăn cản công kích của đàn kiến tuyệt đối là chút chuyện nhỏ, hắn và ý tưởng của Trương Thu Thành không mưu mà hợp, sơ với thực vật biến dị không biết, hắn càng tình nguyện đối mặt với hàng ngàn con kiến này.

Dưới chân giẫm ga, Hummer phóng nhanh, xe của Trương Thu Thành theo sát phía sau Hummer, Bạch Cảnh nhìn kính chiếu hậu, trên mặt lộ tia tươi cười âm trầm xót xa, Tiêu Táp khó hiểu mà lạnh run, chân giẫm ga đến mức lớn nhất.

Chiếc xe gào thét mà qua, con kiến bị nghiền dưới lốp xe óc văng khắp nơi, Bạch Cảnh hơi thở nhẹ ra, hoàn hảo lần này gặp chính là con kiến lớn, nếu là chuột, muỗi hoặc là loài chim, hôm nay chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu, bất quá may mắn là hắn có không gian ngăn cách, quay đầu nhìn chiếc xe phía sau, rậm rạp kiến bò lên thân xe, Bạch Cảnh thực không phúc hậu mà vui sướng khi người gặp họa, hắn chỉ biết, Trương Thu Thành hàng này tuyệt đối sẽ theo sát xe bọn họ.

Posted on by

Hắn phỏng đoán không sai, Trương Thu Thành lúc này mặt mày xanh mét, trong lòng thầm mắng Bạch Cảnh không ra gì, dựa theo lẽ thường phán đoán phía trước có dị năng giả cao giai giảm xóc, chiếc xe theo sau phải an toàn mới phải, ai biết đàn kiến giống như mù đối với chiếc Hummer đâm trái đâm phải làm như không thấy, tất cả công kích đều dòn về phía này, đừng nói là hắn đây không phải là Bạch Cảnh, đánh chết hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net