Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa: Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

[ Mạt thế trọng sinh thề không tổ đội ]

Tên gốc: 末世重生之誓不组队

Tác giả: Đệ Ngũ Thuấn 第五舜

Edit + Beta: Strangers Ex

Thể loại: Mạt thế, trọng sinh, hiện đại, cường thụ x tự bế công [ thăng cấp từ tự bế ngốc moe công thành quỷ súc phúc hắc công ], chủ thụ, bàn tay vàng, 1×1, HE.

Bản gốc: Hoàn 72 chương + 2 PN

Bản dịch: Hoàn

Văn Án:

Lâm Đăng trước kia từng làm binh, là một tay súng bắn tỉa thiện xạ trong biệt đội bộ đội đặc chủng chuyên truy quét tội phạm ma tuý.

Kiếp trước, hắn cùng với vài người biết bắn súng múa gậy tổ chức thành đội. Lại trong một lần tang thi triều bị đồng đội lừa gạt chết.

Kiếp này, Lâm Đăng thề không nhập đội, chỉ một mình tiêu sái độc hành độc hiệp, một phen súng lục, một kho quân hoả tuỳ thân, lại còn kèm theo một kho hàng nhỏ. Mạt thế là cái lông gì, tang thi cũng đếch sợ, đến một cái ta bạo một cái.

Mà khi Lâm Đăng gặp được bệnh nhân mang chứng bệnh tự bế Cảnh Mặc, ý tưởng ban đầu lại cải biến _____ tự bế thân ái, ta muốn tổ đội với ngươi !

Đây là một thế giới không có dị năng, tang thi hậu kỳ lại sẽ có tiến hoá, nhân loại chỉ có thể vắt hết óc thăng cấp vũ khí.

Quét mìn khu:

01. Văn này cường thụ, có Bàn Tay Vàng.

02. Đầu tiên có xuất hiện em gái nhưng không có cùng nhân vật chính tổ đội, có thể tổ đội với nhân vật chính chỉ phải là tiểu công ~~~

03. Bối cảnh hư cấu, không cần khảo chứng, lôi giả nào có đam mê nhấn góc trên bên phải khẩn trương đi dùm.

04. Nhân vật chính tính cách không được tốt, hắc ám xấu xa, khụ khụ...

05. Toàn văn đầy cảm tỉnh, có thể xem như ấp áp văn ~~~~

06. Đây là một mạt thế không có dị năng.

Nội dung nhãn: trùng sinh mạt thế cường cường niên hạ

Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Lâm Đăng, Cảnh Mặc

https://machnhienhoiphu.wordpress.com/2015/11/05/mat-the-trung-sinh-the-bat-to-doi-muc-luc/

Spoil

Không dị năng không bàn tay vàng, nhân loại hoàn toàn dựa vào vũ khí chiến đấu.

Lâm Đăng là xuất ngũ quân đội trở về, gặp mạt thế, được người khác cứu nên đi theo người đó sống lang bạt 10 năm ở mạt thế, cuối cùng không biết vì quá tuyệt vọng hay vì quá mệt mỏi, ở hoàn cảnh mình bị người mình tin tưởng tính kế vào chỗ chết, Lâm Đăng cơ hồ dùng tất cả sức bình sinh để thoát khỏi tam cấp tang thi, giết được nó sau Lâm Đăng quyết tâm báo thù cho chính mình, nên Lâm Đăng trở lại giết chết hai người kia, người cậu tin tưởng cậu không muốn giết, chỉ muốn đòi lại con mắt bị tang thi lấy mất của mình, người đó tự xấu hổ nên tự kết liễu bản thân, Lâm Đăng cũng bị tang thi cắn chết.

Không ngờ Lâm Đăng trọng sinh lại, trở lại mạt thế sơ kì, lúc này tang thi không quá mạnh, với sức mạnh bạo biểu như Lâm Đăng thì đám này không là gì với cậu. Cậu thề phải sống cho ra dạng ra người, sống không nghẹn khuất uất ức như đời trước. Nên hiện tại điều cần thiết là thu thập vật tư và súng đạn, Lâm Đăng tâm tâm niệm niệm đám vũ khí của trùm ma tuý mà cậu từng bắt hiện đang ở bệnh viện tâm thần nên cậu quyết định đến viện tâm thần tìm kiếm. Phải nói bộ này đúng như tên của nó, thề không tổ đội! Nhân vật chính Lâm Đăng không đi cùng bất cứ ai, đến tận cuối cùng cũng chỉ là cùng Cảnh Mặc đến sa mạc tự sinh tự diệt. Lâm Đăng là một kẻ bạo lực, mọi chuyện dùng sức mạnh để giải quyết, kẻ thù kiếp trước kiếp này giết hết, người ơn ngày xưa giúp hết khả năng. Tuy Lâm Đăng không phải kẻ tàn nhẫn, lạm sát người sống, cướp đoạt vật tư nhưng Lâm Đăng không tin bất cứ ai, ai cậu cũng dùng sự nghi ngờ để đánh giá, ngay cả Cảnh Mặc cũng không ít lần bị không tin, lừa gạt và bị đánh. Lâm Đăng may mắn sống lại, may mắn có một hệ thống cho kho hàng vũ khí, giết tang thi có cấp bậc sẽ có tích phân sau đó mua được vũ khí trong đó, không phải dạng có tất cả, đều nhờ tài bắn súng của cậu mà tìm thoát trong chỗ chết, Lâm Đăng cũng bị thương vô số, cậu lại không quan tâm lắm đến nó. Diễn biến truyện cần gây cấn có gây cấn, chủ yếu chỉ xoay quanh Lâm Đăng, mà cậu lại thuộc dạng sinh trong nguy hiểm, chết an nhàn. Nên theo cậu luôn có nguy hiểm, một phút an nhàn cậu không chịu được. Quá trình tình cảm với Cảnh Mặc không quá sâu đậm, tính tính hai thế cậu đã trên ba mươi, nên đối với đứa trẻ bị tự bế chứng từ viện tâm thần này là cảm thấy hảo ngoan ngoãn hảo nghe lời, nhưng đây không phải một đứa trẻ tự bế chứng bình thường, đây là một thiên tài khoa học. Trong một lần hai người đi "quỷ thành" trở về cả hai đều bị thương và cần dưỡng thương, cao trào dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người, Cảnh Mặc bỏ đi, Lâm Đăng ở tại đây dưỡng thương gần một năm, mỗi ngày máy móc luyện thể lực, tuần tra, ăn, ngủ. Thời gian đến lúc Lâm Mặc bước đi, đến Thiên Minh thành, căn cứ do Cảnh gia quản lí, vòng bảo hộ do Cảnh Mặc phát minh, rất nhiều thứ từ vũ khí đến liên lạc. Lâm Mặc có đôi khi có chút biệt nữu, nếu bị chạm đến kiên kị sẽ tạc mao, nên nhiều lần Lâm Mặc cũng làm theo tính tình mình, sinh khí Cảnh Mặc, tát Cảnh Mặc, đau lòng đứa nhỏ này, xoa đầu nó, giúp đỡ nó. Hình tượng công thụ trong đây có lẽ bị đảo ngược một tí, ta cũng nhắc trước Lâm Đăng là thụ, Cảnh Mặc là công, đừng bị bề ngoài và giá trị bạo lực lừa dối a.

Nội dung đến cuối truyện là Cảnh Mặc thí nghiệm thành công x dịch thể, tiêm vào tang thi sẽ giúp nó có trí nhớ như người, tiếp tục sẽ làm chúng không ham ăn thịt người. Nhưng có điều có một tang thi cấp năm từng giao chiến với Lâm Đăng, nếu nó khônh chết đám tang thi này sẽ mãi mãi không chết, nhưng không thể giết nó trừ khi nó tự nguyện chết, Lâm Đăng đã thử giết nó nhưng không thành, bắn nát đầu, cả cơ thể là một bãi thịt nhầy nhụa không chỗ nào lành lặn, chặt đầu khỏi thân nó cũng không chết mà vẫn tái sinh lại. Con tang thi này hận Cảnh Mặc vì đem nó về làm thí nghiệm, nó nói nó giết Cảnh Mặc xong sẽ để Lâm Đăng giết, nhưng Cảnh Mặc bây giờ là bảo bối trong tim của Lâm Đăng lẽ nào cậu để Cảnh Mặc chết? Mà hai người cũng không muốn làm cứu thế chủ nên cả hai đến một nơi không có tang thi không có người để sống đến già. Còn tương lai thế giới thế nào sẽ thế đấy, kháng thể đã chế ra, con người chịu sống cùng tang thi hay không là do họ quyết định, dù sao bây giờ tang thi đã có suy nghĩ và không thèm muốn thịt người, sẽ không có uy hiếp. Bệnh độc cũng được giải thích ngọn nguồn trong truyện, đến đây là hết.

Phiên ngoại cũng giải thích vì sao kiếp trước Cảnh Mặc thiên tài như vậy lại khônh cứu được thế giới, vì kiếp trước lúc Lâm Đăng đến viện tâm thần từng dùng súng uy hiếp Cảnh Mặc, thế nhưng cậu bị cướp mất súng rồi Cảnh Mặc bóp cò tự sát. Nên thế giới kiếp trước không hề có thiên tài Cảnh Mặc sẽ không được cứu vớt.

Bộ này hay, tuy có nhiều nhân vật phụ cũng đáng để ý nhưng không xoay quanh họ. Tình cảm ít diễn biến nhiều đúng chất mạt thế hơn nhiều bộ khác. Đáng đọc!

Chương 01: Trước khi trùng sinh

Công nguyên năm 20XX, virus tang thi bùng nổ, toàn cầu rơi vào trong khủng hoảng.

Trên thế giới có một số ít bệnh nhân cảm nhiễm virus S khủng bố xâm nhập vào thành thị, tạo điều kiện cho virus khuếch tán theo diện rộng, làm cho hàng ngàn hàng vạn người rơi vào trạng thái xác không hồn không có ý thức.

Chúng nó cắn xé máu thịt người sống, cắn nuốt nội tạng, chỉ để duy trì khả năng hoạt động của nó, phòng ngừa thân thể một lần nữa bị hư thối rách nát.

Đây là niên đại tang thi hoành hành, có súng mới có thể sống, không có súng chỉ có chờ chết ; có xe mới có thể chạy, không có xe chỉ có thể bị tang thi vây công chết.

Mà năm này, là năm thứ mười từ khi virus tang thi bùng nổ, số lượng người sống sót trên địa cầu giảm xuống nhanh chóng, quần thể tang thi thì ngày càng lớn mạnh...

Một vài căn cứ mạnh mẽ đột ngột mọc lên khắp nơi, các dũng sĩ cường hãn cùng huyết chiến với đám tang thi, bảo vệ cho bằng được ngôi nhà cuối cùng của nhân loại.

Trong một nhà máy rách nát, vài gã đàn ông đầu bù tóc rối bẩn thỉu tập trung lại một chỗ, trước mặt bọn họ đang cháy một đống lửa, trong nồi thiếc rỉ sắt nấu một ít lá cây.

Nay, thực vật tài nguyên trên địa cầu đã cằn cỗi cực hạn, nhân loại bụng đói ăn quàng chỉ có thể ngắt lấy lá xanh lót chắc bụng.

Cũng chính vì như thế, gần một năm nay diện tích xanh hoá trên địa cầu giảm bớt một diện rộng, thổ địa bị hoang mạc hoá nghiêm trọng. Hành tinh này tựa hồ càng ngày càng không thích hợp cho nhân loại sinh tồn...

Tại căn cứ nhân loại, chỉ có nhân tài có công trạng cao mới có cơm ăn, còn lại, chỉ có thể uống một ít dịch dinh dưỡng không mùi không vị.

Mà những gã đàn ông trong nhà máy rách nát này, bởi vì không có bất cứ thực vật hay đạn dược để cống hiến, cho nên không có căn cứ nào thu nhập. Mà ngay cả những căn cứ có danh tiếng tốt cũng đã kín hết chỗ, các loại vật tư cằn cỗi nghiêm trọng, bọn họ cự tuyệt tiếp thu người sống sót bên ngoài đến đầu nhập.

"Mẹ, cả ngày chỉ ăn lá cây, còn có cái gì khí lực chém tang thi sao !" Một gã đàn ông râu quai nón nện một đấm nặng nề xuống đất, gương mặt tục tằn tràn đầy phẫn hận.

Một gã đàn ông gầy gò mắt chuột ngồi bên cạnh hắn nở nụ cười hừ một tiếng, " Có đồ ăn là tốt rồi, mày cho rằng bây giờ là những ngày còn trong căn cứ hả?"

"Nếu không phải do tên Vũ Thành Nam kia đầu hàng, căn cứ chúng ta cũng sẽ không bị tang thi công hãm, bây giờ cũng sẽ không rớt xuống loại tình cảnh này !" Gương mặt dữ tợn của gã râu quai nón chửi ầm lên, nói xong còn cảm giác chưa hêt giận, lại nhổ một vũng nước bọt xuống đất.

"Ghê tởm." Lúc này từ ngoài cửa nhà máy một thanh niên thân bận áo giáo không tay đi vào, thanh niên này có gương mặt sạch sẽ, lộ ra cánh tay có cơ thịt xinh đẹp, đường cong thân thể nhu hoà lưu sướng, thoạt nhìn gợi cảm lại không tục tằng. Quần cũng giặt trắng bạt, là người trẻ tuổi duy nhất trong đám đàn ông ở đây.

Gã râu quai nón to cao trừng mắt liếc hắn một cái, miệng tức tức nghiêng qua một bên thầm thì mắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng chân lau đi bãi nước bọt.

Thanh niên nhấc lên hàng lông mi xinh đẹp, tìm một vị trí cách xa gã nhất để ngồi xuống.

"Tình huống bên ngoài hiện như thế nào?" Người đàn ông tên Đao Ba Kiểm từ đầu không nói chuyện nâng cằm nhìn ra bên ngoài.

"Không được tốt lắm, đợt tang thi triều tiếp theo đã sắp tới, đoán chừng trong đám có vài con tang thi cấp ba ___ hừ, tôi xem chúng ta vẫn nên chuẩn bị tâm lý bị tang thi xé nát đi, miễn cho đến lúc đó có vài người bị tang thi doạ đái ra quần !" Tiếng nói của thanh niên trong sáng dễ nghe, vốn là một âm thanh như cây lá mùa xuân lại bởi vì nội dung băng lãnh trào phúng mà suy giảm lớn, hắn nói những lời này còn phiêu mắt liếc sang gã mắt chuột.

"Mày có ý gì?" Gã mắt chuột dựng đứng lên, cuống cao tay áo bày ra bộ dáng muốn đánh nhau.

Đối lập với gã mắt chuột khẩn trương phẫn nộ, thanh niên ngược lại thả lỏng thân thể, một bộ không đem gã để vào mắt, " Ý trên mặt chữ."

Đích xác, gã mắt chuột chống lại thanh niên, muốn chiến đấu chính là tìm ngược.

Gã mắt chuột nắm tay nắm thành quyền, lại chỉ dám đứng nơi đó giả vờ giả vịt, không dám bước chân lên tranh chấp với thanh niên.

Đao Ba Kiểm kịp thời lên tiếng cho gã mắt chuột một bậc thang đi xuống, " Đừng ồn, hiện tại không phải là thời gian nội chiến, tang thi triều sắp đến rồi, chúng ta cần phải làm tốt chuẩn bị ứng chiến !"

Nói, hắn không tự chủ được thò tay cầm lên khẩu súng máy M249 mini bên chân, đây là biểu hiện mỗi khi Đao Ba Kiểm khẩn trương.

M249 là một loại có thấu kính nhỏ, tốc độ bắn cao, hơn nữa khung súng vô cùng nhẹ nhàng, chỉ bằng một khẩu súng máy này đã có thể áp chế được hoả lực của mười lăm bộ binh, hung hãn lại tin cậy, mỗi băng đạn đều có rất nhiều viên đạn, gặp phải quần địch có lợi thế tương đối lớn. Dĩ nhiên Đao Ba Kiểm quả thật coi cây súng này như bảo bối, bình thường sẽ không dùng đến, cũng là vì tiết kiệm số đạn không còn dư nhiều lắm.

M249 mini

"Còn dư bao nhiêu viên đạn?" Gã mắt chuột ngược lại là người co được dãn được xưng danh nhân vật "Cẩu hùng", lập tức bỏ qua đề tài rối rắm trước đó, nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương hỏi.

"Đúng 100 viên trong hai dây đạn, đạn trong họng súng đoán chừng chỉ có hơn bốn mươi phát, các ngươi còn có bao nhiêu?" Đao Ba Kiểm không giống như vẻ hung ác bề ngoài, trên thực tế hắn lại là người tốt nhất trong đám người này.

Gã râu quai nón to cao gãi gãi hai má thô ráp, " Cây súng bắn đạn ghém lần trước không có đạn nên tao đã ném, hiện trong tay còn một cây AK47 với ba băng đạn dư, thêm trong súng thì tính khoảng tổng cộng chắc cũng được khoảng một trăm phát đi."

Gã mắt chột lại nuốt nuốt nước miếng một cái, dại ra nhìn đống lửa, âm thanh có chút run rẩy, " Chỉ có một chút đạn dược sao, xong, thật sự xong..."

"Lâm Đăng." Ánh mắt Đao Ba Kiểm chuyển hướng sang người thanh niên, " Ngươi bắn tỉa lợi hại nhất, tang thi cấp ba..."

Những lời này của Đao Ba Kiểm ngược lại là khiến cho râu quai nói với gã mắt chuột đem ánh mắt nhìn sang hướng thanh niên, ánh mắt vốn dĩ tuyệt vọng cũng lộ ra một chút mong chờ.

Tang thi cấp ba, những người bình thường như bọn họ căn bản không gây thương tổn nó nửa cọng tóc gáy, mà còn vì nó lãng phí đạn dược để bảo vệ tính mạng.

Tang thi cấp ba không giống với tang thi cấp một với sơ cấp, cấp hai đi trên mặt đất, sức bật nhảy của chúng nó vô cùng kinh người, tốc độ cũng rất nhanh, đạn phổ thông bắn phá không có bao nhiêu phát trúng được. Lúc này thư kích liền chiếm ưu thế lớn, nhược điểm của tang thi đều nằm trên đầu nó, chỉ cần đầu nó ăn một súng, tang thi cấp ba cũng không đủ gây sợ hãi.

Chỉ khó ở đây là khó mà bắn tỉa, tang thi cấp ba cũng sẽ không ngốc ngốc đứng một chỗ cho ngươi tỉa đạn, sức bật với lực ứng biến của nó rất mạnh, một kích không trúng, tang thi phát hiện nguy hiểm sẽ thay đổi tần suất bật nhảy, độ cao cũng biến hoá bất đồng. Đám súng bắn tỉa rất khó dự đoán vị trí nó xuất hiện trong giây tiếp theo, như vậy thư kích nó sẽ ngày càng khó khăn hơn.

Cái loại mục kích bắn tỉa này hoàn toàn dựa vào xúc cảm, kinh nghiệm, còn có năng lực đánh giá ước lượng, mà ba cái hạng mục này lại đối với Lâm Đăng không tính là cái gì. Bởi vì trước khi mạt thế đến, hắn có biệt hiệu là Thần bắn tỉa Đông Phong, mấy tên trùm ma tuý một khi nghe có Đông Phong tham dự kế hoạch truy kích, một đám chạy so với thỏ còn nhanh hơn, trốn ở nước ngoài không dám vác mạng về nước.

Lâm Đăng am hiểu nhất chính là thư kích với "Long đầu", có câu cầm tặc trước cầm vương, nhiệm vụ hàng đầu của đám bắn tỉa là phải khiến cho địch doanh kinh hoảng trước, có một vài tay súng bắn tỉa núp ở một nơi bí mật nào đó uy hiếp cái đầu của bọn họ. Nhưng cái này đối với một người còn sống mà nói, đều là một loại sợ hãi đến đau tim.

[ Thư kích: núp một nơi quan sát con mồi mà công kích /// Long đầu: bắn nổ đầu ]

Mà nay, mục tiêu mà Lâm Đăng đối mặt là tang thi, là cái loại không biết kinh hoảng, là hoạt tử nhân không cảm thụ được đau đớn.

Nhiệm vụ chủ yếu của hắn liền biến thành thư kích mấy con tang thi mà đồng đội không chú ý tới.

Một vài tang thi có chút lợi hại cũng là hắn bao tất.

Bình thường đám người Lâm Đăng gặp khó giải quyết nhất chính là tang thi cấp hai, mà một năm cũng không gặp được bao nhiêu tang thi cấp hai, dù có gặp phải cũng là tốp năm tốp ba, không phải rất nhiều. Đặc điểm chủ yếu của tang thi cấp hai chính là tốc độ di chuyển rất nhanh, có mấy con còn chạy như bay. Người bị chúng nó nhắm vào bình thường đều khó chạy khỏi. Chỉ có một vài người trẻ tuổi thường xuyên vận động mới có khả năng chạy thoát tang thi này.

Kỳ thật Lâm Đăng cho dù không có súng ngắm, chỉ cần dùng súng cảm nhận bằng tay cũng một phát bạo đầu, vô luận như thế nào, ba gã đàn ông trước mắt này đều thập phần tin tưởng vào tay súng của hắn.

"Không nghĩ tới bây giờ đều có tang thi cấp ba , tiến hoá đúng là mau thật."

Lâm Đăng lấy một hộp thuốc từ trong túi áo ra, đem bốn điếu thuốc dang dở còn sót lại, ba điếu đưa cho ba người khác, " Hút đi, thuốc này bình thường tôi còn không nỡ hút, tang thi cấp ba, theo những gì tôi nhìn thấy trong kính viễn vọng chỉ thấy ba con, không biết còn có con nào nữa không..."

Đao Ba Kiểm đưa tay nhận điếu thuốc lá trầm mặt hút, qua một lát, hắn một phe ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân chà đạp nó, " Mẹ, mặc kệ như thế nào đều phải hợp sức lại một chút!"

Lâm Đăng giương mắt nhìn nhìn hắn, đột nhiên thở khói ra nở nụ cười, "Lão Chu, đây là lần đầu tiên ông chửi tục nha."

Đao Ba Kiểm không lên tiếng, đứng lên nhấc theo súng máy đi vào bên trong. Nhà máy này có thiết kế một cái cầu thang, đạp lên nó có thể bò tới đỉnh chớp của nhà máy.

"Cũng đã đến giờ." Lâm Đăng thu hồi tâm tính vui đùa, cầm lấy súng của mình đi ra bên ngoài nhà máy, dĩ nhiên là hắn đi lựa chọn địa điểm thư kích tốt nhất.

Gã mắt chuột với râu quai nón đưa mắt nhìn nhau, cố ăn cho hết lá xanh bị nấu nát trong nồi thiếc, đuổi theo cước bộ Đao Ba Kiểm chạy vào bên trong nhà xưởng.

Lúc Lâm Đăng đi đến bên ngoài, xa xa đã ẩn ẩn có thể nhìn thấy vài bóng đen lượn lờ, trong lòng hắn căng thẳng nắm chặt khẩu M82A1, đây là súng có tính năng bắn tỉa tốt nhất cho đến thời điểm này, có thể nói là vua súng ngắm, tầm bắn xa, lực xuyên thủng mạnh, là do Lâm Đăng tìm được trong phòng một đầu mục ở căn cứ thất thủ của bọn họ ngày đó.

M82A1

Sờ sờ băng đạn trong túi, chỉ có một, cũng mang ý nghĩa hắn chỉ có mười phát. Nếu như không lãng phí một phát nào thì cũng chỉ có thể giết mười tang thi, nhưng mỗi khi tang thi triều đến đều là trên một trăm một ngàn. Trừ khi hắn vừa xả súng, cầm thêm một thanh chuỷ thủ chém liên tục thì may ra...

Nếu có thể nói, thừa dịp mấy người kia hấp dẫn lực chú ý của tang thi, với khả năng của hắn, bỏ lại bọn họ một mình chạy trốn thì tỷ lệ sống sót tương đối lớn.

Chỉ là, làm như vậy có vẻ không được đạo đức lắm...
Nói đến đạo đức, Lâm Đăng chỉ muốn cười, tại mạt thế, chân chính có đạo đức được mấy người? Cả một đám đều là xói mòn nhân tính, nói không chừng một giây trước là đồng đội cùng ngươi hợp tác, một giây sau liền đẩy ngươi vào tang thi, vì mạng sống của bản thân mà thôi.

Nếu không phải vì Đao Ba Kiểm cứu hắn, cố ý lại cùng hai người kia kết tổ đội, hắn cũng không cùng hai người kia kết nhóm. Không nên hỏi nguyên nhân hắn vì sao lại thế, thằng ngốc cũng có thể nhìn ra, gã râu quai nón với mắt chuột là hai kẻ không đáng tin. Hắn là vì muốn tìm cơ hội báo đáp Đao Ba Kiểm mới lưu lại, mà Đao Ba Kiểm cũng là vì nhân tình với hai người kia nên mới cùng bọn họ tổ đội. Này thật đúng là nhất hoàn khấu nhất hoàn, hoàn hoàn tướng khấu.

[nhất hoàn khấu nhất hoàn, hoàn hoàn tướng khấu: người này theo đuôi người kia, lòng vòng luẩn quẩn lại tụ với nhau ]

Mặc kệ nói như thế nào, cố gắng sống sót mới tốt, đến lúc không ổn thì hắn tranh thủ chạy trốn, dù sao hắn cũng đã tận lực đến cùng cũng coi như là cho bọn họ một cái công đạo rồi.

Đao Ba Kiểm cũng là người thông minh, cũng sẽ không phải là kẻ lỗ mãng liều chết cố thủ, Lâm Đăng biết, đại nạn trước mắt thì mọi người đều lựa chọn bảo vệ mạng mình, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà mấy người bọn họ sống qua mười năm bùng nổ tang thi này.

Người già trẻ nhỏ, có thể sống sót không nhiều.

Chương 2: Chiến đấu kịch liệt [ 1 ]

Đi một vòng bên ngoài nhà máy, Lâm Đăng vẫn quyết định chọn lựa một vị trí nhỏ hẹp nhất trên mái hiên ở trên cùng với các đường ống dẫn. Lâm Đăng nhanh chóng bò lên, mỗi lần bám vào đường ống dẫn luôn có ảo giác như có thể bị đổ ngã bất cứ lúc nào.

Cách xa hắn một trăm mét chính là đỉnh chóp của nhà máy, Đao Ba Kiểm đang ở đó khởi động súng máy, gã mắt chuột ôm vài trái lựu đạn đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net