Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Quan Vân theo đuổi hắn thật sự chỉ là vì mơ ước tiền tài quyền thế của Phùng gia sao? Nếu như vậy thì mấy việc nhỏ không đáng kể này hoàn toàn không cần phải —— chuyện này không thể nào diễn được.

Hắn nhìn cả người đầy băng vải của Tạ Quan Sư, nhăn nhăn mày, cuối cùng vẫn duỗi tay qua đỡ dưới cánh tay y, giúp y ngồi dậy.

Người Tạ Quan Sư như bị điện giật, run rẩy, nhưng rất nhanh rung động này đã biến thành chua xót cùng áp lực. Y nâng đôi mắt nhìn Phùng Bắc, ánh mắt ẩn nhẫn mà tĩnh mịch, hỏi: "Anh muốn nói cái gì? Là kêu tôi đừng tiếp cận Hạ Nhược Phong nữa sao?"

Phùng Bắc không biết nói gì với một Hạ Quan Vân như vậy.

Hắn dao động trong chốc lát, sau đó nhăn mi hỏi: "Nói tôi biết, vụ tai nạn xe này có liên quan đến cậu đúng không?"

Rõ ràng hắn đã nhìn thấy gương mặt Tạ Quan Sư chuyển màu trắng trong ngay sau đó, là bởi vì chột dạ sợ hãi mà mặt tái đi, hay bởi vì tuyệt vọng không thể tin nổi. Tuyệt vọng cái gì, tuyệt vọng bản thân đối tốt với Phùng Bắc nhiều năm như vậy, lại vẫn cứ không đổi được một câu nói dịu dàng tín nhiệm của hắn. Không dám tin tưởng cái gì, không dám tin Phùng Bắc thật sự có thể tàn nhẫn như vậy, có thể dẫm lên tấm lòng của mình, còn làm như không có chuyện gì xảy ra.

Tạ Quan Sư bị tuyệt vọng vây lấy, trong nháy mắt nó đã lan ra tràn ngập căn phòng.

Y không trả lời, chỉ phát ra một tiếng cười thống khổ, nói giọng khàn khàn: "Nếu anh đã nghĩ vậy, vậy thì cứ coi như có liên quan đến tôi đi."

502 hốt hoảng kêu lên:【Ký chủ, cậu thừa nhận làm gì?! Lỡ như Phùng Bắc thật sự nghĩ là cậu thì làm sao?】

Gương mặt Tạ Quan Sư bi thương, quay đầu không nhìn Phùng Bắc.

Nhưng y vẫn nói chuyện nhẹ nhàng với 502, rất là thành thạo:【Lấy lui làm tiến, chờ xem.】

Phùng Bắc nhìn gương mặt trắng bệch của y, ánh mắt sắc bén muốn xuyên thủng, nhưng trong lòng lại như có gì đó đang dao động. Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này thật sự không liên quan đến Hạ Quan Vân.

"Chuyện này tạm thời không đề cập tới, cậu dưỡng thương trước, tôi sẽ điều tra rõ ràng." Phùng Bắc nhàn nhạt nói, ngữ khí không cho người phản bác: "Nhưng thời gian tới cậu tạm thời đừng xuất hiện trước mặt Hạ Nhược Phong."

Tạ Quan Sư bình tĩnh nhếch đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm vách tường không nói một lời.

Phùng Bắc lại đứng một lát, sau đó xoay người đi ra ngoài. Trước khi vào căn phòng này, hắn còn tưởng rằng Hạ Quan Vân vẫn giống như lúc trước, sẽ phát điên không ngừng lên án Hạ Nhược Phong cướp đi hết thảy của mình. Trước nay Phùng Bắc chưa từng kiên nhẫn nghe những lời đó, chỉ cảm thấy Hạ Quan Vân nói năng bậy bạ, rõ ràng người cứu hắn từ trận sóng thần năm đó là Hạ Nhược Phong ——

Sau đó hắn cũng có hoài nghi, nhưng lại không có chứng cứ, mà khi tỉnh lại, bên người là Hạ Nhược Phong chăm sóc mình, Hạ Nhược Phong cũng bị thương rất nặng, hình dạng miệng vết thương còn giống hệt như hắn nhìn thấy trước lúc hôn mê......

Chỉ là không ngờ rằng, lần này Hạ Quan Vân không nhắc lại những chuyện năm xưa, ngược lại là bộ dáng phó mặc như thế này ——

Phùng Bắc ngừng bước chân, ma xui quỷ khiến quay đầu lại.

Hắn thấy Tạ Quan Sư ngơ ngẩn ngồi ở trên giường, hai mắt chăm chú nhìn bóng dáng của mình. Trong mắt chứa tình yêu quá mức nồng đậm, dường như đâm đầu vào một đầm lầy mà không biết giải thoát như thế nào, cảm thấy thống khổ lại trộn lẫn vui sướng. Chỉ dõi theo bóng lưng cũng được, nếu có thể lại gần thêm một chút, cho dù là chết cũng cam nguyện.

Loại tình yêu cực nóng bỏng này là thứ Phùng Bắc chưa bao giờ thấy, thứ này suýt nữa đánh trúng đầu hắn.

Hắn sửng sốt.

Tạ Quan Sư phát hiện mình và Phùng Bắc đối mắt thì hoảng sợ quay đầu đi, không muốn bại lộ một bản thân hèn mọn như vậy.

Yết hầu Phùng Bắc giật giật, có chút khô, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Hắn nắm tay đặt bên môi, đứng trước cửa phòng bệnh trong chốc lát mới rời đi.

Hắn vừa đi, Tạ Quan Sư lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói:【Cuối cùng đi rồi.】

502 kinh ngạc kêu lên:【Chuyện này là chuyện gì vậy? Độ hảo cảm tăng lên 40, không phải âm nữa! Trời ạ!】

Tạ Quan Sư nằm trên giường, kéo kéo băng vải trên đầu, cái này làm y cảm thấy rất khó chịu.

【Chuyện này rất bình thường. Phùng Bắc đến 27-28 tuổi rồi mà vẫn chưa từng yêu đương, cậu cho rằng là do nguyên nhân gì?】

502 phân tích nói:【Bên cạnh hắn không thiếu trai xinh gái đẹp, lại còn có Hạ Nhược Phong cũng không tồi, thế nhưng hắn lại không động tâm bao giờ, do hắn bị bất lực à?】

Tạ Quan Sư:【...... Bất lực cái đầu mi, có nghĩa là hắn cảm thấy những người đó là vì quyền thế mới tới gần hắn, căn bản không tin bất cứ kẻ nào. Mặc dù đối đãi với Hạ Nhược Phong không tồi, nhưng đó cũng là do hắn cho rằng Hạ Nhược Phong cứu hắn một mạng. Dựa theo tính tình hắn, nếu không phải Hạ Nhược Phong cứu hắn một mạng thì chắc chắn hắn sẽ không nhìn Hạ Nhược Phong nhiều hơn một cái. Cũng thật là đáng thương, hắn không tin có một người đơn thuần là vì yêu mà đến. Haiz, kẻ có tiền nhiều tật xấu, nếu người tới là người có nhiều tiền hơn hắn thì tám phần là hắn sẽ tin người kia.】

502:【...... Ồ, đã biết, vậy giờ ký chủ muốn liều mạng kiếm tiền, nâng giá trị con người lên cao rồi đến chinh phục hắn?】

Tạ Quan Sư:【Câm miệng, bây giờ anh đây sẽ dùng kỹ thuật diễn chinh phục hắn.】

502:【............】

Tạ Quan Sư hỏi:【Kêu cậu chuẩn bị đạo cụ đã chuẩn bị xong chưa?】

502:【Xong lâu rồi, chút chuyện này cũng làm không được thì sao xứng là hệ thống.】

Qua một lát, 502 lại nghi hoặc hỏi:【Nhưng sao cậu lại không nói cho Phùng Bắc biết chân tướng vụ sóng thần năm đó?】

Tạ Quan Sư nói:【Vô dụng, nói miệng không bằng chứng cứ, hắn sẽ không tin.】

Nhưng mà cũng không sao, một thời gian sau y sẽ làm Phùng Bắc tin tưởng, hơn nữa hối hận.

Phùng Bắc bừng tỉnh rời phòng bệnh. Hắn chưa từng gặp người nào mang tình yêu nóng bỏng như Tạ Quan Sư, như một ngọn lửa, hoàn toàn có thể thiêu hủy bản thân chỉ bởi vì muốn sưởi ấm hắn. Bị tình yêu như vậy vây quanh làm bước chân Phùng Bắc hơi nặng nề.

Hắn đi đến lan can hứng một làn gió lạnh mới thoáng bình tĩnh lại, thổi bay tất cả tâm tư phức tạp trong lòng.

Bên kia, quản gia Hạ và vú Lưu đi tới.

Vú Lưu cẩn thận đi đến phía sau Phùng Bắc, không dám tới gần, đứng ở khoảng cách ba bốn mét do dự hỏi: "Phùng thiếu, đồ vật ở hiện trường tai nạn đều bị cục cảnh sát coi như vật chứng mang đi, chúng tôi có muốn cũng không thể lấy lại, có thể nhờ ngài giúp một việc, giúp đại thiếu gia chúng tôi lấy một món đồ trở về."

Phùng Bắc không phải người sẽ đi làm mấy chuyện nhỏ này, nếu là ngày thường hắn sẽ xoay người rời đi ngay, nhưng hôm nay không biết như thế nào lại hỏi thêm một câu: "Thứ gì mà quan trọng vậy?"

Vú Lưu thấy Phùng Bắc có xu thế đáp ứng, biểu tình nới lỏng, thở dài nói: "Sau khi đại thiếu gia tỉnh lại vẫn không thể ngủ yên giấc, cứ luôn gặp ác mộng. Trước kia lúc cậu ấy ngủ đều cầm theo một cái máy phát nhỏ, thường nói đó là bùa hộ mệnh của cậu, khi xảy ra tai nạn cũng có mang theo, không biết đã lạc đi đâu. Tôi nghĩ nếu có thể lấy vật đó về cho cậu ấy, để cậu ấy nghe một chút thì có lẽ sẽ có thể ngủ ngon. Mấy ngày nay đứa nhỏ này gầy ốm cực kỳ, tôi sợ......"

Phùng Bắc trở về công ty, vốn không định để ý tới, nhưng vẫn nhịn không được kêu trợ lý đến cục cảnh sát tìm, quả nhiên tìm được một cái mp3 nho nhỏ.

Hắn cầm trên tay đùa nghịch, đổi tới đổi lui hai bên tay, không cẩn thận chạm vào nút phát, lập tức nghe thấy vài giọng nói bên trong, tạp âm hỗn loạn quen thuộc truyền đến.

Ngón tay Phùng Bắc lập tức dừng lại, giữa mày ngơ ngẩn, dưới ánh hoàng hôn từ cửa sổ sát đất chiếu vào, có chút đen tối không rõ.

Lúc hắn tiến vào phòng bệnh có nhìn thấy Tạ Quan Sư đang nắm chặt thứ gì, ngủ rất không yên, nhưng đến gần lại không thấy gì hết.

Giờ hắn biết đó là gì rồi.

Bệnh viện, Tạ Quan Sư chuyên tâm dưỡng thương. Cơm canh của bệnh viện rất ngon, y thừa dịp không có ai to mồm ăn uống. Một khi có người tới sẽ trở về trạng thái bệnh nhân yếu đuối ngay lập tức.

Lúc này 502 lại bỗng nhiên kêu lên:【Độ hảo cảm lại tăng lên, lần này tăng thêm 10. Ký chủ, sao cậu không làm gì chỉ có ăn uống ngủ nghỉ mà độ hảo cảm vẫn có thể tăng được vậy?】

Tạ Quan Sư hơi mỉm cười, như là đã sớm biết, nói:【Cậu không nhớ tôi đã kêu cậu bỏ chất xúc tác tình cảm vào cơm trưa của vú Lưu à?】

Chất xúc tác tình cảm có thể làm người đa sầu đa cảm. Vú Lưu vốn là nhìn Hạ Quan Vân lớn lên, vẫn luôn không đành lòng nhìn đại thiếu gia nhà mình chịu khổ. Mấy ngày nay nhìn Hạ Quan Vân lăn qua lộn lại không ngủ được, vậy nên mới nghĩ cách muốn giúp y dễ chịu chút. Vì thế liền mang đồ ở nhà của Hạ Quan Vân đến để y thấy thoải mái hơn.

Còn nghĩ tới cách đi tìm Phùng Bắc, muốn lấy máy phát đại thiếu gia thường xuyên nghe trở về, nhiều ít có thể giúp đại thiếu gia ngủ ngon.

Đương nhiên vú Lưu không hề biết máy phát kia là gì.

Hạ Quan Vân thời niên thiếu đã làm rất nhiều việc ngốc nghếch, trong đó bao gồm việc này, trốn học ngồi xổm trong góc phòng học Phùng Bắc, khi Phùng Bắc trả lời câu hỏi, thiếu niên sẽ ghi âm lại tất cả, sau đó trân quý nâng trong lòng bàn tay, thường xuyên lấy ra chà lau như báu vật.

Hiện giờ Tạ Quan Sư có toàn bộ kí ức của Hạ Quan Vân, nên lợi dụng điểm này.

Khi Phùng Bắc mở máy phát Hạ Quan Vân coi như sinh mệnh ra, nghe thấy bên trong phát ra giọng nói của mình sẽ có biểu cảm gì? Thật là xuất sắc.

Mấy ngày tiếp theo, tuy Phùng Bắc không tới nhưng có kêu người tặng một ít đồ bổ. Lại qua một thời gian, vết thương trên đùi Tạ Quan Sư đã gần lành hẳn, vết thương trên đầu cũng có thể tháo băng vải, nhưng y vẫn kiềm chế không cho bác sĩ tháo ra, bởi vì y còn muốn nó phát huy công dụng lần cuối cùng.

Chiều hôm nay, một người bạn của Hạ Quan Vân là Chu Tuấn ôm bó hoa tới thăm y. Chu Tuấn cũng là một phú nhị đại, rất thân với Hạ Quan Vân, quen nhau lúc học đại học, sau này xuất ngoại thì mất liên lạc một thời gian, nghe nói là mới về nước gần đây. Khi đại học, hắn theo đuổi Hạ Quan Vân rất điên cuồng, thậm chí còn bày tỏ trên sân khấu lễ Giáng Sinh.

Việc này rất oanh động, vì vậy Phùng Bắc muốn không biết cũng khó.

Sau khi về nước, Chu Tuấn lập tức đến thăm Hạ Quan Vân. Tuy năm đó đã bị Hạ Quan Vân từ chối, thế nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng.

Tạ Quan Sư đang châm cứu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu nâu nhạt gấp gáp chạy tới, người tới có tinh thần như ánh mặt trời, quan trọng nhất chính là rất đẹp trai.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng các hộ sĩ bên ngoài suýt xoa, Tạ Quan Sư cong cong khóe miệng, thong thả kéo tay áo xuống, nhìn đồng hồ treo trên tường, yên lặng tính thời gian trong lòng.

Nếu không tính sai thì, tiếp theo y sẽ nhờ Chu Tuấn gọt táo cho mình, khi Chu Tuấn đút táo cho y, Phùng Bắc cũng đã đứng ở cửa phòng bệnh.

502 tấm tắc nói: "Khốc liệt quá đê."

Tạ Quan Sư nhướng mày. Con người luôn cần chút kích thích, đặc biệt là giống đực có dục chiếm hữu mãnh liệt.

3. Mỹ nhân ngư (3)

Editor: Diệp Hạ

Rung động của trái tim (1)

Chu Tuấn và Phùng Bắc hiển nhiên là hai người hoàn toàn trái ngược. Phùng Bắc tính tình lãnh đạm nghiêm túc, làm người kiêng dè, người khác không thể đoán được hắn suy nghĩ cái gì. Mà Chu Tuấn hay nói hoà đồng, sẽ không để người khác cảm thấy áp lực chút nào, ôn hoà từ xương cốt. Nhưng người rộng rãi tiêu sái giống hắn cũng sẽ có chuyện phiền lòng.

Năm đó Hạ Quan Vân chính là chuyện phiền lòng của hắn.

Mấy năm nay Chu Tuấn đã trưởng thành hơn nhiều, không còn là tên nhóc hay xúc động lúc trước. Hắn lui về vị trí bạn bè, nhưng sự quan tâm đối với Hạ Quan Vân vẫn luôn lộ ra ở mỗi một động tác. Có lẽ là biết mấy năm nay Hạ Quan Vân vẫn còn độc thân, hắn đem tới một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, ý muốn biểu đạt rõ như ban ngày.

Hạ Quan Vân và Chu Tuấn là bạn cũ, ở trước mặt hắn đương nhiên sẽ thả lỏng hơn trước mặt Phùng Bắc nhiều. Vì thế Tạ Quan Sư thoải mái dựa vào gối nghe Chu Tuấn kể một ít chuyện lúc còn đi học, lâu lâu không nhịn được sẽ cười khẽ một tiếng.

Y có khuôn mặt rất đẹp, tuy rằng trán bọc vải trắng, mu bàn tay có kim đâm, nhưng nó lại làm y có loại mỹ cảm ốm yếu, làm người có ta có ý muốn đến gần.

Chu Tuấn nhìn y chằm chằm, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú.

Hình ảnh này thật sự quá mức ấm áp, thế cho nên Chu Tuấn mới đến thăm bệnh nửa ngày, hộ sĩ bên ngoài đã bắt đầu thảo luận đầy trời.

Phùng Bắc và trợ lý đi từ thang máy đến, vừa vặn nghe thấy tiếng bàn tán của hộ sĩ trên hành lang: "Anh chàng mới đến thăm Hạ đại thiếu thật là đẹp trai, nghe nói trước kia từng theo đuổi Hạ đại thiếu, đã nhiều năm rồi vẫn chưa từ bỏ, cũng thật si tình."

"Hình ảnh hai người ở bên nhau rất đẹp mắt, như là chụp poster phim truyền hình vậy á."

"Haiz, đáng tiếc không cho chụp ảnh, bằng không chuyện này mà truyền ra thì chắc chắn là náo động banh trời."

Vốn dĩ trợ lý không thể hiểu tại sao Phùng Bắc lại đến bệnh viện, tuy rằng hôm nay là ngày xuất viện của Hạ Nhược Phong, nhưng xử lý thủ tục xuất viện là chuyện nhỏ, để trợ lý đi không phải được rồi sao. Lúc trước nhận được thông báo của bệnh viện, nói Hạ Nhược Phong không cẩn thận bị gió thổi làm cảm lạnh, bệnh tình nặng thêm, lúc đó mày Phùng Bắc cũng không có nâng một chút, chỉ kêu trợ lý đưa vài thứ đến.

Lại nói tiếp, tuy rằng ở bên ngoài Hạ Nhược Phong và Phùng Bắc là người yêu, nhưng trên thực tế quan hệ giữa hai người lại rất lạnh nhạt. Bởi vì công việc của Phùng Bắc rất bận rộn, thậm chí một năm hai người cũng không gặp nhau mấy lần. Trợ lý rất hoài nghi, Phùng thiếu thật sự bị bệnh tâm lý hay bệnh sinh lý à? Nhưng tốt xấu gì Hạ Nhược Phong cũng là ân nhân cứu mạng của Phùng Bắc, Phùng Bắc cũng đối xử khá tốt với cậu ta, nếu không cũng sẽ không nói bác sĩ truyền máu cho cậu ta trước.

Khi tốp năm tốp ba hộ sĩ đang thảo luận kịch liệt, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh: "Phùng tổng, có vấn đề gì sao, sao đột nhiên ngài lại dừng lại?"

Trợ lý kinh ngạc nhìn Phùng Bắc vốn đang đi đến phòng Hạ Nhược Phong lại đột ngột chuyển hướng, thân ảnh cao lớn ngừng trước cửa phòng bệnh Hạ Quan Vân, cằm căng chặt, ánh mắt âm trầm.

Trong phòng bệnh, Tạ Quan Sư cầm tạp chí mỹ thuật, cười nói với người đàn ông bên cạnh.

Tạp chí là do Chu Tuấn mang đến. Lúc đại học, hai người là nhân vật phong vân của khoa mỹ thuật, còn mở triển lãm tranh hai lần. Đáng tiếc mấy năm nay Hạ Quan Vân đặt hết tâm tư lên người Phùng Bắc, cũng từ bỏ cơ hội đi du học đào tạo sâu. Nhưng khi đụng đến chuyện vẽ tranh, trong lòng y vẫn cảm thấy như có gì đó được đánh thức.

Phùng Bắc đứng bên ngoài phòng bệnh, khí thế trên người làm tất cả mọi người trên hành lang im bặt, vì thế tiếng cười trong phòng bệnh của Tạ Quan Sư và Chu Tuấn càng thêm rõ ràng.

Phùng Bắc nheo đôi mắt, nhìn Tạ Quan Sư mặc đồ bệnh nhân màu lam, sắc mặt hơi tái nhợt, môi cũng có chút khô, nhưng trạng thái tinh thần so với khi ở trước mặt hắn khác nhau một trời một vực. Khi ở trước mặt hắn, y vâng vâng dạ dạ, luôn luôn cúi đầu, tự tôn và dũng khí đều biến mất.

Nhưng giờ phút này, khóe môi y có một cái má lúm đồng tiền xuất hiện, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng tự tin lóng lánh, là một mặt hắn chưa bao giờ thấy.

Không biết tên kia nói gì, thiếu niên trả lời lại, thanh âm giống như vuốt mèo cào nhẹ một cái, người đàn ông bên cạnh lẳng lặng nhìn y, khẽ cười một tiếng, đút qua một miếng táo đã gọt. Mà Tạ Quan Sư cũng quen thuộc nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn một cái.

Khóe miệng còn vương một chút nước, óng ánh mê người.

Thì ra là thế, thì ra ở trước mặt người khác y cũng sẽ có một mặt khác như vậy? Trách không được người ta lại có thể làm ra mấy trò thổ lộ điên cuồng, còn mấy năm quyến luyến không quên.

A, thật là......

Trợ lý giơ di động, nhỏ giọng nhắc nhở: "Phùng tổng, Hạ Nhược Phong gọi điện thoại đến."

Phùng Bắc hồi phục tinh thần, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lại nhiễm vài phần mờ mịt.

Hắn lạnh lùng nói: "Kêu cậu ấy chờ."

Phùng Bắc nhìn hai người trò chuyện vui vẻ trong phòng bệnh, lạnh mặt xoay người bước đi, cũng không đến phòng bệnh Hạ Nhược Phong, mà là đến văn phòng bác sĩ chủ trị. Hai ngày trước bác sĩ chủ trị có gọi điện thoại cho trợ lý, do dự nói đến di chứng của Hạ Quan Vân sau tai nạn. Không nói kĩ trong điện thoại, chỉ thỉnh cầu Phùng Bắc tới một chuyến.

Vốn là Phùng Bắc không định quản Hạ Quan Vân có di chứng gì, mấy chuyện đó không liên quan đến hắn, nhưng khi đẩy cửa phòng bác sĩ chủ trị ra, hắn lại cảm thấy cực kỳ bực bội, không khỏi xoa mi, duỗi tay nới lỏng cà vạt.

Bác sĩ chủ trị thấy Phùng Bắc tiến vào, hấp tấp rót trà, nói: "Phùng tổng, mời."

Phùng Bắc ngồi xuống, lật tài liệu trị bệnh của Hạ Quan Vân, nói: "Có vấn đề gì, nói thẳng."

"Phùng tổng yên tâm, Hạ nhị thiếu khôi phục rất tốt, sau khi xuất viện quan sát một thời gian là được......"

Phùng Bắc ngắt ngang lời ông: "Hạ Quan Vân thì sao?"

Bác sĩ chủ trị hơi khó xử: "Hạ đại thiếu...... Hạ đại thiếu cũng khôi phục rất tốt, chấn động não sau khi quan sát cũng không có vấn đề gì lớn, máu tụ cũng đã làm giải phẫu tiêu trừ, bởi vì tuổi trẻ, xương gãy cũng khôi phục rất khá, chỉ là......" Ông nhìn sắc mặt bắt đầu thay đổi của Phùng Bắc, tiếp tục ấp a ấp úng: "Tay phải của cậu ấy có mấy dây thần kinh bị đứt, cĩng là vì trị liệu quá muộn, sau này nếu muốn khôi phục hoàn toàn là rất khó."

Phùng Bắc trầm mặc không nói một lời, làm người khác nhìn có hơi lo sợ. Trợ lý đứng bên cạnh đánh giá sắc mặt Phùng Bắc, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, ông nói rõ ràng! Có nghĩa là sao?"

Bác sĩ chủ trị lau mồ hôi, nói: "Sau khi xuất viện có thể sinh hoạt bình thường, nhưng mấy chuyện tinh tế như đàn dương cầm hay vẽ vời là không thể."

Văn phòng lập tức lặng im.

Cảm giác áp bách trên người Phùng Bắc làm người ta không thở nổi.

Phùng Bắc trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Nếu người được cứu trước là cậu ta thì sao?"

Bác sĩ chủ trị thở dài nói: "Nếu vậy thì khả năng chữa khỏi cao hơn hiện tại rất nhiều."

Trong phòng bệnh.

Tạ Quan Sư vô tư thu hồi tầm mắt đặt trên cửa phòng lại. Tất nhiên y biết Phùng Bắc bắt đầu đứng ở cửa phòng khi nào, rời đi khi nào. Phùng Bắc không đẩy cửa tiến vào cũng nằm trong dự đoán của y, dù sao thì giờ độ hảo cảm của Phùng Bắc với y cũng chỉ có 30, vẫn chưa có tình cảm. Nhưng lấy tính kiêu ngạo của Phùng Bắc, khi nhìn thấy y cười nói với người đàn ông khác thì hẳn là sẽ cảm thấy tức giận.

Chỉ cần có tức giận, áy náy, tất cả đều sẽ làm tình yêu nảy sinh.

Chu Tuấn nặng tình vô cùng, đôi mắt luôn dán vào người y, tự nhiên cũng chú ý tới ngoài cửa. Lòng Chu Tuấn dấy lên từng trận chua xót, thật ra hắn biết tất cả. Hắn quan tâm Hạ Quan Vân như vậy, đương nhiên biết Hạ Quan Vân luôn làm ổ bên người Phùng Bắc tập đoàn Phùng thị, nhiều năm như vậy chưa bao giờ thay đổi.

Lần về nước này hắn cũng đã điều tra tình huống rõ ràng, biết sau khi Hạ Quan Vân bị tai nạn, chính là Phùng Bắc ký đơn đồng ý giải phẫu. Vừa nãy Hạ Quan Vân cứ luôn nhìn về phía cửa, nhất định là đang chờ mong Phùng Bắc đến thăm mình.

Rõ ràng là ở bên nhau, nhưng hắn trong lòng y mãi mãi xếp sau một Phùng Bắc. Bản thân nỗ lực bao nhiêu, vất vả bao nhiêu, tất cả y đều không nhìn đến. Giống hệt như năm đó, mình thật vất vả mời y đến cùng ăn sinh nhật, nhưng chỉ cần Phùng Bắc mở miệng là y không chút do dự lái xe đến công ty lấy một phần văn kiện.

Chu Tuấn gục đầu xuống, khóe miệng gợi một nụ cười khổ.

Đúng lúc này, 502 nhắc nhở: "Hình như Hạ Nhược Phong đang đến đây."

Mới vừa diễn xong một tuồng kịch, Tạ Quan Sư thấy hơi mệt, nghe vậy hơi lên tinh thần, hỏi: "Cậu ta tới làm gì?"

Hạ Nhược Phong tới làm gì, dùng ngón chân cũng có thể đoán được. Cậu ta nằm trong phòng bệnh mấy tháng mà chưa gặp được Phùng Bắc lần nào, vốn dĩ cho rằng hôm nay xuất viện thì ít nhất sẽ nhìn thấy Phùng Bắc, kết quả lại nghe thấy lời đồn đại bên ngoài, nói là Phùng tổng đứng trước cửa phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net