GHÉ THĂM (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Xinh thì xinh thật, nhưng Tú thấy...không xinh bằng em. "

Trí Tú vén một bên tóc nàng lên, Tú làm nàng say mê Tú mất rồi. Ai đỗ tú tài đều nói chuyện ngọt đến vậy sao.

" Tú...Tú đừng trêu em nữa. "

" Tú không trêu em. Con gái làng ta là đẹp nhất. "

Là con gái làng ta cơ đấy. Không biết Tú đã tán tỉnh bao nhiêu cô rồi. Hoá ra đâu phải chỉ riêng nàng là được Trí Tú khen. Vậy mà nàng cứ tưởng...Trân Ni hừ một tiếng rồi đứng dậy bỏ về.

" Vậy Tú đi mà khen mấy cô " con gái làng ta " của Tú ấy. "

" Không...không...Ý...ý...Tú là..."

Trí Tú vội vàng đuổi theo sau, ăn học bấy nhiêu năm khéo ăn khéo nói đến thế là cùng. Trí Tú biết Trân Ni giận dỗi vì điều gì nhưng ngặt nỗi không biết vì sao lại không thể diễn đạt thành lời. Tự mình nói lời ngon ngọt rồi đến khi nàng quay lưng bỏ đi lại không biết níu kéo.

" Chứ ý Tú là gì? "

Trân Ni khẽ cười rồi bước chậm lại đợi Trí Tú đuổi theo.

" Ý...ý...Tú là...là em đẹp nhất. Tú chỉ thấy em đẹp thôi. "

" Em biết rồi. Tạm tha cho Tú. "

Trân Ni tủm tỉm cười suốt đường về. Trí Tú cũng cười. Con đường đất cong cong uốn lượn mà vắng vẻ chỉ có hai bóng người, không ai nói với ai câu nào.

Trí Tú đưa Trân Ni về đến nhà nhưng không muốn về. Chỉ lặng lẽ đứng nhìn nàng hồi lâu rồi xoa bàn tay ấm lên tay Trân Ni, gọi một tiếng rất mỏng, rất nhẹ.

" Trân Ni..."

" Dạ, em nghe? "

Nàng nhìn sâu vào đôi mắt dịu dàng của Trí Tú chờ đợi. Tú lại im lặng, lâu sau giọng Tú ấm trầm mới vang lên bên tai nàng.

" Trân Ni ngủ ngon. Mai Tú ghé thăm em. "

Tú ngượng, Tú đỏ mặt bỏ đi rất nhanh. Trân Ni nhìn theo bóng lưng ai, đứng ngẫm ngợi nửa ngày mới mấp máy môi được vài chữ.

" Trí Tú của em ngủ ngon. "

Và rồi những ngày sau Tú có ghé thật. Nhưng mười mươi lần Tú ghé chơi thì đến bảy, tám lần nàng không có nhà. Cách nhau một khoảng sân rào thôi mà đâu xa xôi quá. Mỗi lần như vậy nàng tiếc hùi hụi, nghe cô Tú sang chơi mà không được gặp là y rằng cơm tối đó không thấy Trân Ni đâu. Nàng cũng muốn sang thăm Trí Tú đó chứ, ngặt nỗi người ta say sưa sách vở quá, cả ngày chẳng ló đầu ra khỏi nhà. Có những ngày lòng dạ Trân Ni bồi hồi, đi đi lại lại ngó sang nhà bên đợi Tú nhưng chẳng thấy đâu. Nàng muốn gặp Tú...

Vẫn như thường ngày tan chợ chiều, Trân Ni cắp cái thúng con cùng mấy cô thiếu nữ trong làng mon men theo đường làng về nhà. Mùi lúa mới thơm ngát, Trân Ni nhìn cánh đồng đầy ắp vàng tươi mừng thầm trong lòng. Vậy là năm nay không phải chịu đói nữa rồi. Tiếng sáo lạ vi vu vang lên hoà cùng tiếng gió, một khúc rất thơ, rất êm dịu. Người thổi sáo nương theo ngọn cỏ xanh, say sưa với cây sáo trên tay, mái tóc dài mượt của người theo chân gió nô đùa.

" Ai vậy nhỉ? Cô Tú con gái thầy Tâm đúng không? "

" Cô Tú đấy. Người đâu vừa đẹp vừa giỏi lại vừa ngoan hiền. "

" Cô Tú mà là con trai thì chắc mình yêu cô mất. "

Trân Ni thoáng nhíu mày, thể hiện sự không đồng tình. Tình yêu không nhất thiết phải hướng về một người con trai mà.

" Chẳng cần đếch gì cả. Cô Tú có là con gái thì mình cũng yêu. Mỗi tội cô Tú chỉ yêu sách yêu vở. Muốn gả cho cô coi bộ khó hơn lên trời. "

Trân Ni lại nhíu mày vì lời nói của cô ả ỏng ẹo kia. Nàng không chịu, không ai được phép yêu cô Tú của nàng cả. Mấy cô ả bàn tán về Trí Tú hết nửa ngày mới chịu thôi, nhanh cái chân về nhà nấu cơm chiều. Trân Ni mỉm cười hài lòng, chạy đi tìm Trí Tú.

" Tú, Tú ơi... "

" Hửm? Trân Ni... "

" Tú làm gì ở đây vậy? "

" Tú thổi sáo cho vui thôi. Em đi bán ở chợ về hả? "

" Dạ. Tú xem em có gì cho Tú này. "

Trân Ni đặt cái thúng con nhỏ xuống, ngồi bệt trên cỏ nhìn Trí Tú cười.

" Bột nếp? Tú không có ăn được bộp nếp sống đâu nha. "

" Tú trêu em, cái này là để em gói bánh cho Tú đó. Dở thì cũng phải ráng mà ăn. "

Cả hai nhìn nhau cười. Mấy ngày không gặp, nàng nhớ Trí Tú, muốn được gần, được nghe Trí Tú kể chuyện, được...Trí Tú nắm tay. Nàng nhớ nhiều lắm...

" À, em nhờ Tú chuyện này được không? "

" Chuyện gì em? "

Trân Ni lúi húi vạch túi áo bà ba, lấy ra một tờ giấy đã bị ố vàng, nét chữ bị nhoè đi những vẫn đọc được đặt vào tay Trí Tú.

" Em...em học ít nên không biết nhiều. Đây là thư của chú Năm gửi thầy em, Tú đọc giúp em để em còn biết đường mà về thưa với thầy. "

Trí Tú có chút kinh ngạc nhưng vẫn mở tờ giấy ra đọc to, rõ, chậm rãi cho nàng nghe.

" Gửi vợ chồng chú Bảy và sắp nhỏ.

Dạo này gia đình mình có khoẻ không? Tôi ở Hà Nội vẫn khoẻ. Dân tản cư xa xứ tập trung về đây làm ăn nhiều lắm anh ạ. Mình không sợ ai dè bỉu cả. Giặc chúng nó cứ thả bom không biết đến khi nào mới hoà bình. Tôi viết thư nhất là hỏi thăm sức khoẻ anh chị, sau là báo anh chị biết tôi vẫn khoẻ. Đợi Tết này, tôi sẽ cố tìm đường mang quà về thăm anh chị và các cháu. Mong gia đình mình vẫn khoẻ nhiều.

Tái bút

Hà Nội, 12.10.1968. "

Trân Ni gật gù lẩm bẩm, ghi nhớ những gì Tú nói. Nàng phải nhớ cho thật kĩ. Khuôn mặt khờ khạo của thiếu nữ ấy làm Trí Tú bị lay động, hai cái má phúng phính cứ lắc lư mãi.

" Em cảm ơn Tú. "

" Không có gì. Nhưng mà Trân Ni này..."

" Dạ? "

Trí Tú mím môi, do dự hồi lâu mới khó khăn mở lời.

" Em có thích học chữ không? "

" Có ạ. Em cũng muốn biết chữ để sau này còn giúp thầy em đọc thư. Nhỡ...nhỡ sau này không có Tú, không có thầy Tâm, em biết nhờ ai. "

Trân Ni ngượng nghịu, víu hai tay lại, nàng sợ cái tội mù chữ của mình. Sợ Tú chê mình dốt nát, không hay chữ như Tú thì buồn quá.

" Vậy Tú dạy em học chữ. "

" Thật ạ? Tú nói thật hả? "

Hai mắt Trân Ni sáng rực, lấp lánh nhìn Trí Tú. Tưởng đâu còn nhìn thấy lửa trong mắt nàng nữa ấy chứ.

" Tú lừa em làm gì. Tối nay sang nhà Tú, Tú dạy em học. Giờ thì về thôi. "



Những ngày sau người ta thấy đêm nào cũng có một nàng Trân Ni ở nhà cô Tú học chữ. Thầy mợ Trí Tú cũng quý Trân Ni, thấy nàng cùng Trí Tú nhà mình thân thiết cũng vui lây.

Mấy ngày đầu Trân Ni chẳng hiểu gì cả, học chữ khó hơn việc nấu cơm, gánh hàng ra chợ bán nhiều. Trí Tú phải cầm tay nắn từng nét chữ cho nàng. Nàng ngại nhưng cũng thích, người Tú thơm, tay Tú ấm. Nàng muốn giữ làm của riêng.

Nhưng Trân Ni nào hiểu rõ lòng dạ Trí Tú ra sao. Có hôm Tú lại giúp nàng gánh hàng đi bán, miệng bảo có việc ghé chợ nhưng nàng thấy Tú có việc gì đâu. Chỉ gánh hàng ra rồi tay không trở về.

Tú chăm nàng, Tú dạy nàng học chữ, Tú dịu dàng. Càng ở gần Tú, Trân Ni càng yêu Tú nhiều hơn. Mà Tú thì chẳng nói lời nào, nàng sợ cái ngày Tú lên tỉnh học nhiều hơn. Đến lúc ấy có muốn cũng không gặp được nữa.

" Tú, bao giờ Tú lên tỉnh học? "

Trân Ni đung đưa hai chân trong hồ nước, nhìn trăng sáng.

" Dăm hôm nữa. "

" Bao giờ Tú cũng nói thế. Tú làm em buồn. "

" Tú xin lỗi. Tú không muốn nói vì...."

" Vì cái gì? "

Trí Tú vòng tay đặt đầu nàng tựa lên vai mình, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt. Trăng đêm nay sáng, nhưng xóm nhỏ đã tắt đèn lửa đi ngủ từ lâu. Không gian im lìm, chỉ có tiếng thở dài của đôi nhân tình sợ sự chia phôi.

" Vì Tú không muốn xa em. "

Trân Ni sầu đi, Tú càng nói em càng lưu luyến muốn giữ Tú lại. Trân Ni in vào má Trí Tú một nụ hôn nhẹ nhàng rồi thẹn thùng.

" Tú hát em nghe đi. "

" Ừm, Tú hát. Nhưng không hay, em đừng chê. "

Giọng Trí Tú vang lên bên tai Trân Ni. Ngọt, ấm, trầm, cô Tú họ Kim này đa tài quá đa. Tú ngân dài một khúc mùi mẫn, làm Trân Ni chìm đắm.

" Năm quan đổi lấy, lấy miệng cười.
Mười quan anh chẳng tiếc,
Tiếc người là người có duyên.
Tình tính tang, tang tính tình,
Cô mình rằng, cô mình ơi,
Rằng có biết biết hay chăng,
rằng có nhớ là nhớ hay chăng? "

Khung cảnh đêm hôm ấy khiến người ta ngỡ đêm tình của Chí Phèo với Thị Nở. Cũng trăng sáng, cũng đôi nhân tình nhưng Chí này học thức mà sống ra người quá. Mà cô Thị này cũng xinh hơn bội phần. Trân Ni nằm trọn trong vòng tay êm ái của Trí Tú, đôi mắt long lanh in bóng người. Nàng khảm Tú vào cơ thể mình, hoà cùng Tú làm một như viên ngọc sáng được ghép lại. Tú cũng lần đầu tiên được trải vị đời, say mê da thịt của người thương. Sách vở có cho Tú những cái này đâu, Tú đọc nhiều nhưng chưa bao giờ đọc trái tim người con gái mình yêu như lúc này. Tú thấy mình sai quá khi nghĩ tình yêu phải thật thuần trong sáng, thật sai khi nghĩ cái tình của chàng Xuân Diệu là phù phiếm, dâm thư. Cái thèm khát xác thịt ấy đã từng bị Tú xếp vào loại văn chương tà thuật không đáng thờ chỉ đáng cất vào một xó đó chứ. Nhưng chao ôi! Ngay bây giờ Tú lại muốn chạy về lôi thơ chàng Diệu ra mà đọc. Cô Tú họ Kim cuối cùng cũng vỡ cho mình một lẽ: Tình yêu là phải đi cùng với nhục dục mới là tình yêu. Trân Ni là nữ nhân của Trí Tú, Trí Tú là nữ nhân của Trân Ni. Nam nhân, nữ nhân cũng là một giống loài cả thôi, đêm nay ta yêu nhau kiêu hãnh làm người.

___________________________________

Mới thi đậu HSG nên zui zẻ ra chap ❤️🤡 mí nhỏ không cmt toi giấu chap đọc 1 mình.

END CHAP.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net