GHÉ THĂM (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni say, say ánh mắt, say đôi môi của Trí Tú. Đêm tình ngày ấy đã cho Trân Ni biết Trí Tú đâu chỉ là cái vẻ nhẹ nhàng, thư sinh, làm việc gì cũng nhỏ nhẹ. Tú cũng cuồng si đó chứ. Giận cái Tú nào chịu nói thương người ta. Tú ậm ừ mãi, nàng hờn lắm đa nhưng vu vơ chốc lát lại thôi. Nàng tự mình hiểu rằng mình đã là của cô Tú rồi.

" Trân Ni, anh thương em. Trai đơn gái chiếc mình là một đôi được không em? "

Trân Ni lắc đầu, lẳng lặng bỏ đi. Ai nói nàng là " gái chiếc ", nàng là người của cô Tú, tân thủ khoa trên tỉnh. Mấy chàng có học cao hiểu rộng, có đa tài như cô Tú không? Nếu không thì nàng không thèm.

Hôm nay nàng lại sang nhà người ta chơi, thầy mợ Trí Tú đi dự đám giỗ họ hàng xa vài ba hôm nữa mới về. Cha Trân Ni sợ Tú chỉ quen sách vở không quản chuyện bếp núc nên ý muốn bảo nàng sang mời cô Tú dùng cơm cùng gia đình.

Nhưng nói nào ngay Trí Tú đâu có tệ đến vậy. Trên tỉnh Tú sống một mình, bếp núc nào có khó gì. Trân Ni cũng muốn có Tú trong bữa cơm nhưng Tú từ chối khéo nàng biết làm sao. Còn Tú lại nghĩ mình không chỉ nên biết mà còn phải biết nhiều để sau này về chung một nhà còn đỡ đần cho Trân Ni.

" Tú biết được bao nhiêu thứ tiếng? "

Trân Ni ngồi trong lòng Trí Tú, để yên cho người kia tựa cằm vào vai mình, chăm chỉ viết bài. Đêm nay nàng ngủ lại đây, sợ Tú ở một mình vắng vẻ nên cha bảo nàng sang. Trân Ni nhìn tay Tú viết chữ Tây như vẽ rồng vẽ phượng mà hoa hết hai mắt.

Trí Tú dừng bút, đẩy gọng kính lên nheo mắt đăm chiêu hồi lâu mới trả lời.

" Tú hửm? Hmm...Tú biết 5 thứ tiếng. "

" Là những tiếng gì vậy? "

" Là tiếng Việt, tiếng Hàn, tiếng Pháp, tiếng Anh và... "

" Và tiếng gì hả Tú? "

Trân Ni ngồi trong lòng cô không nén được háo hứng mà cọ quậy.

Trí Tú nhìn biểu hiện của nàng rồi mỉm cười. Ánh mắt ôn nhu đột ngột nhìn sâu vào đáy mắt nàng. Môi mỏng mấp máy rất chậm rãi.

" Và....tiếng nói yêu em. "

Môi Tú thơm, môi Tú ngọt. Hôn vào môi nàng cứ như kẹo. Tú đang mân mê môi nàng trong nụ hôn kìa. Đầu óc Trân Ni không nghĩ được gì nữa đến khi môi Tú xa ra.

" Tú thương em. Em làm người yêu Tú nhé? "

Người nàng mềm ra, trái tim đập liên hồi, cuồn cuộn như sóng vỗ bờ. Ngón tay nhỏ vân vê cúc áo của Tú, hai má ửng đó, Trân Ni về lại đúng với dáng vẻ của một cô thôn nữ đang yêu.

" Tú tài giỏi như vậy, nhiều người theo đuổi. Em biết đường nào mà tin Tú. "

Trí Tú gỡ tay nàng ra, áp lên ngực trái của mình. Vòng tay siết chặt eo thon của nàng hơn.

" Nơi này chỉ có em. Mình đã đi với nhau lẽ nào em không muốn Tú có trách nhiệm? "

Tú nghĩ " có trách nhiệm " mới là đúng, bình thường người ta cứ nói là " chịu trách nhiệm ". Người ăn học như Tú ứ thích thế, nghe sao không bằng lòng quá. Tú thương Trân Ni, đó là nghĩa vụ của Tú, không phải ai ép buộc cả.

Còn Trân Ni, cái " đã đi với nhau " kia nàng biết là cái gì mà. Bụng dạ bảo thầm Tú này thật kì quá.

" Thì ra cũng là trách nhiệm. Ghét, không chịu. "

" Vì trách nhiệm chỉ là cái cớ, phần nhiều là vì thương em, muốn về chung một nhà, muốn nuôi con cùng em. Nếu em không thương thì Tú đành chịu. "

" Ai nói không thương. Ai nói không chịu. Tú liệu mà thưa thầy đem trầu cau sang hỏi cưới em đi là vừa. "

Trân Ni phật ý, lườm nguýt ai kia, đanh đá vô cùng. Nhưng Trí Tú lại không sợ, Tú vui hơn là lạ.

" Tú mừng vì em đồng ý. Tú yêu em. "

Hai dấu môi son in vào nhau. Tình đã đến vào một đêm mùa hạ, không gắt gỏng, không giá buốt. Nàng Trân Ni lại được dịp tự đắc hơn, miếng trầu này Trân Ni đã quệt rồi, Trú Tú là của nàng. Ai thương cô Tú mấy cũng đành thôi vì Tú đã có Ni, đừng có hòng mà giành.






" Tú đi mạnh khoẻ. Đừng quên em. "

Trân Ni lau vội dòng nước mắt trên má, cố không khóc nữa. Ngày mai Tú đi rồi, lên tỉnh học nhỡ Tú thương ai khác thì chắc nàng chết mất.

" Tú có đi luôn không về đâu. Em đừng khóc, Tú đau. "

Trí Tú ôm nàng vào lòng, xoa xoa hai má bánh bao.

" Nhỡ...nhỡ Tú có người khác rồi không về nữa thì em biết làm sao? "

" Người khác là ai? Em nói Tú nghe thử. "

Trí Tú nhoẻn miệng cười, gác tay chống vào cằm, nghiêng đầu đợi Trân Ni trả lời.

" Thì...thì...là mấy cô trên tỉnh chứ còn ai. Đẹp xinh, giỏi giang ai mà chả thích. "

" Bộ Tú không đẹp, không giỏi như người ta hay sao mà em khen người ta quá vậy? "

" Không đẹp, không giỏi bà đây đã ứ thèm yêu. "

Trân Ni liếc mắt đanh đá, lẩm bẩm nói nhỏ trong miệng, lại bị Trí Tú nghe thấy. Trí Tú cười lớn, ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên môi.

" Tú sẽ về thăm em, sẽ mua quà cho em, và sẽ...hôn em. "

Nàng khép mi, ngồi yên trong lòng Tú, tận hưởng lời mật ngọt bên tai. Ngày mai chúng mình xa, nhưng đừng quên nhau, hãy cho nhau hai tiếng " người yêu " thật ngọt rồi đợi dăm hồi nữa em sẽ gọi Tú là " mình ơi " Tú nhé.




Trí Tú lên tỉnh học, Trân Ni khóc sướt mướt. Thầy mợ hai bên nhìn nhau mà cười, tuy Tú chưa thưa chuyện nhưng mợ đã bảo thầy phải sớm chuẩn bị trầu cau. Ngày trước mợ cứ tặc lưỡi, tiếc rẻ giá mà Trí Tú là con trai, mợ sẽ sang hỏi cưới Trân Ni ngay. Nhưng nào có ngờ... Bây giờ thì mừng thầm trong lòng.

Còn Trân Ni cứ bị thầy mình ghẹo suốt. Thấy con gái đêm khuya len lén thắp đèn viết thư, thầy cũng cố ngó đầu vào nhìn thử dù nào có biết chữ. Trân Ni bị bắt quả tang cứ đỏ mặt rồi nói là tập viết cho không quên mặt chữ. Nhưng cô Ni giấu kĩ thật, không ai biết là cô viết để đánh thư cho cô Tú trên tỉnh cả.

" Thầy liệu đường nhắm thử chúng nó có đến với nhau không thầy nhỉ? "

Mợ Trí Tú chêm miếng trầu, chép miệng tính toán.

" Có. Tú nó biết tính đường đi nước bước. Nếu không đến được, nó đã không thương. Còn chuyện hai đứa đều là nữ thì nào có sao. Người ta thiếu gì cái cớ để mà ghét chúng nó. Chúng cứ ở với nhau hoà thuận là vui rồi. "

Mợ Tú gật gù, đúng vậy, đúng vậy. Miệng đời phán xét chuyện riêng của hai đứa nó dù không ảnh hưởng gì ai thì đúng thật là cắc cớ, vô duyên.

Hôm nay Trân Ni lại nhận được thư của Trí Tú. Nàng cố kiềm nén, giấu thư vào hộc tủ. Đến đêm khuya mới lén lôi ra soi dưới đèn lửa nho nhỏ đọc.

" Gửi Trân Ni của Tú!

Tú nhớ em. Tú học ở tỉnh mà hồn Tú cứ ở chỗ em. Lòng dạ Tú nôn nao như lửa đốt. Hai tháng nữa thôi, sang đông Tú sẽ về. Em đừng để bị ốm nhé, phải thật khoẻ, cũng đừng lo vì Tú không có người khác. Tú yêu em.

Tái bút.
Hôn em thật lâu!
Hải Phòng, 18.9.1969. "

Trân Ni tủm tỉm cười, đặt một nụ hôn lên lá thư như đáp lại cái hôn xa xôi của Tú. Nàng xếp bao thư lại vào trong chiếc hộp cũ kĩ hơi đầy những lá thư cũ khác đã xỉn màu. Trân Ni nằm trên giường nghĩ ngợi giá mà được hôn Tú bây giờ thì ấm dạ biết bao.

Trí Tú ở tỉnh cũng nhận được thư của nàng. Những nét chữ tròn vo, được viết rất cẩn thận. Mùi hương của người con gái mình yêu như lưu lại trên giấy khiến Trí Tú si mê, đọc đi đọc lại cả ngày.

Sang đông, mưa suốt, đường đất lầy lội Tú vẫn về. Nàng cũng nhớ Trí Tú nhưng đường xá xa xôi, mỗi lần về Tú đều rất cực. Nàng xót Tú lắm.

" Hay là...hay là...sau này Tú đừng về thăm em nữa. Nhìn Tú cực khổ như vậy em không nỡ. "

" Tú không cực, Tú nhớ em mới là cực khổ. "

Trí Tú hôn lên mái tóc nàng, Trân Ni nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Tú, ấm như ngồi bên cạnh lửa than hồng giữa đêm đông.






Thấm thoát cũng đã 2 năm trôi qua, trai làng ngày trước tán tỉnh Trân Ni nhiều như nước đổ. Nhưng từ cái hôm cô Tú trở về, người ta bắt gặp cô Tú và Trân Ni hôn nhau thì lại thôi hi vọng, chỉ biết tiếc nuối. Cũng không thiếu loại người mặt dày, bám lấy nàng ngay trước mặt cô. Trí Tú vờ điềm tĩnh, cho qua. Ngay sáng hôm sau liền thấy trên ngón tay áp út của Trân Ni đã có một chiếc nhẫn vàng.

Tú học xong tú tài, lần này về dự sẽ thưa thầy đem trầu cau sang hỏi cưới nàng. Nhưng rồi một hôm, Tú nhận được thư mật của cán bộ tỉnh. Người ta khen Tú giỏi quá, người tài như Tú hiếm mà có được, muốn ngỏ ý mời Tú đi làm phiên dịch vào Nam phục vụ cách mạng. Tú không nghĩ mà đồng ý ngay khiến Trân Ni giận vô cùng. Hơn 3 ngày liền nàng không thèm gặp Tú, buộc người ta phải sang nhà dỗ ngọt mới nguôi giận.

" Trân Ni, mình cưới nhau nhé! "

" Tú vào Nam rồi thì cưới em làm gì. "

Trân Ni giận lẫy, ném hòn đá xuống sông làm nước văng lên tung toé.

" Ni, em giận Tú sao? Tú đặt cọc em trước, đợi hoà bình Tú sẽ về với em. "

" Hừ, chỉ có một chiếc nhẫn Tú muốn cọc được cái gì? "

Dáng vẻ giận dỗi của cô nàng này làm Tú yêu quá. Tú đặt nàng Trân Ni bé nhỏ vào lòng mình, chậm rãi đáp.

" Tú muốn đặt cọc ở đây..."

Trí Tú hôn lên môi nàng.

" Ở đây... "

Trí Tú hôn vào ngực trái của nàng cách một lớp vải.

Rồi đột ngột siết chặt cả người kia trong vòng tay. Môi Tú gần kề bên tai nàng.

" Và...cả thân thể này nữa. Em là của Tú. "

Và cứ thế Trân Ni đã xiêu lòng. Nàng không muốn Tú vào Nam vì như vậy khác nào chấp nhận muôn trùng cách biệt. Trân Ni cũng không biết liệu Trí Tú có thể trở về hay không? Nghĩ đến là nàng lại đau đứt ruột. Nhưng đó là hoài bão của Tú, lý tưởng của Tú. Tú không chấp nhận sống bám vào sự hi sinh của chúng bạn, của đồng bào. Người ta đi thì Tú cũng phải đi. Nàng tự an ủi rằng rồi sẽ có ngày Tú trở về với bộ quân phục màu xanh quân đội hôn nàng lần nữa, và nàng sẽ được gọi Trí Tú hai chữ " mình ơi " mà thôi...



Một nâm trầu cau, một vài món sính lễ không cầu kì. Mấy đứa nhỏ chạy loạn lên đầy phấn khích. Mấy chiếc bánh xanh đỏ hiếm khi được thấy khiến chúng thèm thuồng nhưng không dám động. Vì đó là sính lễ cưới của chị hai Trân Ni. Nép một bên góc nhà có một đôi uyên ương đang đứng cạnh nhau, Trân Ni bẽn lẽn nhìn Trí Tú nhưng ánh mắt Trí Tú rất kiên định, đan hai bàn tay vào nhau trấn an nàng. Phong thái đĩnh đạc, điềm tĩnh đến độ như thể tất cả đều đã được vị tú tài này sắp xếp.

Quần áo tươm tất, áo dài khăn đóng lễ nghi, thầy mợ Trí Tú ngỏ ý muốn hỏi cưới Trân Ni. Nhà gái cũng rất niềm nở, vui vẻ đồng ý. Được cha mẹ ưng thuận, Trân Ni coi như một phần chính thức là con dâu nhà họ Kim, là vợ cô Tú. Đám dặm hỏi xong, chỉ còn mỗi đám cưới nữa là trọn vẹn...

" Tú đi nha em. Nhất định Tú sẽ về cưới em. "

" Tú...Tú..."

Trân Ni mếu máo gọi theo, hai tay không muốn buông người kia ra. Trí Tú hôn lên trán, lên môi nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

" Vợ, em đừng khóc. Tú thương em. Tú sẽ về thăm em."

Thầy mợ hai bên ngao ngán nhìn nhau. Trân Ni cuối cùng cũng buông Tú ra. Trí Tú lạy cha mẹ một lạy, làm trọn chữ hiếu rồi tạm biệt cô vợ trẻ lên đường. Ngàn ngày bên nhau đâu bằng một dặm chia phôi. Tú đi, Tú hứa về. Nàng sẽ đợi, Tú nhất định về mà...

________________________________

END CHAP.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net