LOVE AGAIN (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em đã mất người vào một ngày cuối đông, tuyết trắng trổ đầy. Em thấy đôi chân người ngã xuống nền đất lạnh lẽo, nước mắt người ấm nóng chảy ra. Tiếng lòng người đổ vỡ như tiếng băng nát vụn bên đường. Bước chân cuối cùng em không tiễn đưa người mà nhâm nhi rượu đắng bên ái tình ngọt ngào giả dối. Cho đến những ngày sau Vạn Lý Trường Thành cũng không dài bằng khoảng cách giữa em và người nữa...






- NiNi, chị xin lỗi. Nếu chị không bị cảm đã có thể ra ngoài chơi với em rồi. Hôm nay đi chơi sinh nhật với bạn có vui không?

Jisoo lết thân thể yếu ớt vẫn còn đang nóng hổi ra cửa đợi gấu nhỏ nhà mình trở về. Đã thế còn ân cần đến mức làm người ta phải ái ngại, chị phủi tuyết trên đầu nàng, cúi người giúp nàng tháo giày.

Mặc kệ mùi rượu nồng luôn khiến mình khó chịu đang bám trên người nàng. Jisoo gấp gáp kéo tay nàng vào bếp xem thành quả của mình.

- Chúc mừng sinh nhật NiNi. Bánh của chị làm tất nhiên không ngon bằng ngoài tiệm nhưng người làm bánh rất yêu em.

Cơ thể gầy gò áp lên lưng nàng, Jisoo vẫn như mọi ngày ôm lấy cơ thể mình yêu nhất, âu yếm đặt lên nơi cổ trắng một nụ hôn. Nhìn nàng thổi nến, trái tim chị cũng dịu mát đi sau cơn sốt cao. Điều mà Jisoo mong muốn nhất ở hiện tại chỉ là Kim Jennie cứ mãi ở bên cạnh chị như thế này, bình yên trải qua những ngày tháng yêu đương hạnh phúc cùng nhau.

- Jisoo....

- Hửm? - Jisoo nhướn mày hỏi khẽ, bàn tay vẫn nắm lấy tay nàng cùng nhau cắt nhát bánh đầu tiên.

- Em muốn nói một chuyện....

- Em nói đi.

- Chúng ta...dừng lại đi.

Tiếng lò sưởi vẫn đang tí tách, từng tia lửa bay lên. Tuyết ở ngoài trắng xoá không có ý muốn ngừng. Chỉ trong một vài khắc, không còn ai có thể cảm nhận được hơi thở ra ở đầu mũi Jisoo nữa. Biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt nàng trêu ngươi trái tim đang muốn nổ tung của chị.

- NiNi à, Soo đang mệt lắm. Nếu Soo đã làm sai gì thì em tha thứ cho Soo được không? Nếu không thì hãy đợi đến ngày mai em muốn Soo làm gì cũng được. Chúng ta ăn bánh sinh nhật nào.

Kim Jisoo cười giả lả, xua tay tiếp tục cắt bánh, hoàn toàn không muốn để lời nói của nàng trong tâm.

- Mình chia tay đi.

Mùi hương rướm vị chia phôi át mùi vị bánh nướng thơm nức. Đầu lưỡi vốn đang thèm khát chút ngọt từ môi nàng bỗng trở nên nhạt toét. Dần dẫn đem đến hậu vị mặn đắng khi hàng mi cong vút nặng trĩu lệ sầu.

- Em ơi, mình đừng cãi nhau nữa. Chỗ này chỉ chứa có em, không muốn mất em chút nào.

Ngón tay trỏ nhẹ nhàng chỉ vào ngực trái. Trái tim ư? Trong những đêm ngày xưa, chị cũng từng bảo vậy. Em lại cười khúc khích, khăng khăng chị nói điêu. Trái tim chỉ để sống, trái tim với em là máu thịt đời thường ai cũng có. Chị lặng lẽ cười, hôn em mà không giải thích. Em không hiểu, và mãi mãi không hiểu được. Trên cuốn sách nàng tặng, chị đã âm thầm đánh dấu cẩn thận, Antoine de Saint-Exupéry viết rằng: " Có những điều người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy." Giá như em nhẫn nại nằm trong lòng chị, lắng nghe chị đọc sách mỗi đêm thì em đã hiểu, đã là một phần linh hồn của chị rồi.

- Em...đã yêu người mới?

Jisoo vuốt ve khuôn mặt gấu nhỏ, làn da căng mướt trắng mịn như thuở mười sáu chị gặp em.

- Jisoo...chúng ta không hợp nhau.

Chị cắn môi nhưng không nén khóc được nữa. Hơn mười năm vun vén, gìn giữ em nỡ nói hai từ " không hợp ". Trong suốt hơn mười năm ấy, chỗ nào cũng là hợp chỉ có ngày hôm nay khi nói lời chia tay mới là không hợp một chút nào, không hợp tình, không hợp lý.

- Em thích uống rượu Tây, chị chỉ muốn nhâm nhi cốc cà phê mỗi sáng. Em thích tiệc tùng huyên náo, chị chỉ trầm lặng lùi về sau. Chị nguyên tắc, em phóng khoáng. Chúng ta...không có một chút điểm chung nào cả.

- Mười năm trước em nói chúng ta là một cặp trời sinh.

- Jisoo, năm ấy em mới chỉ mười sáu tuổi. Chuyện đã qua lâu rồi...

Nhìn xem, em nói như thế nghĩa là sao? Là em phủi bỏ hết quá khứ của chúng ta, thiêu rụi tất cả thành tựu cả hai cùng nhau vun đắp.

- Nhưng chị nhớ, chị nhớ rất rõ. Tất cả những gì về em chị đều nhớ hết. Em mãi mãi là NiNi năm mười sáu tuổi của chị.

Jisoo ôm cô gái xa lạ trước mặt vào lòng. Cô gái này không phải là NiNi, NiNi hẳn là đang giận nên mới không thèm bám lấy chị nữa, cũng không thèm thương chị nữa. Dỗ một chút em ấy sẽ lại ngoan thôi.

- KIM JISOO, EM KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI YÊU CỦA CHỊ NỮA.

BỐP

Kim Jisoo nhắm mắt đón đợi cú tát trời giáng nhưng nó không dành cho cô. Trong cái hoang mang tột độ, Jisoo mở mắt. Không đau thân xác mà đau trong tâm. Chiếc bánh bị nàng hất đổ nằm dưới sàn nhà.  Cặp thỏ gấu đính trên bánh do chị cất công học nặn bị phá hỏng chỉ còn là một đống kem nhão nhoẹt.

- Em...còn chưa ăn bánh mà....

Jisoo đau lòng, quỳ xuống nhìn thành phẩm mà mình làm bằng tất cả tâm huyết. Đôi mắt đỏ lệ ngước lên nhìn nàng.

- Chỉ là một cái bánh chị tiếc cái gì. Kim Jisoo, chị làm tôi càng lúc càng phát điên lên đó.

Suốt mười năm qua họ chưa từng cãi nhau to đến vậy. Suốt mười năm qua chưa bao giờ Kim Jisoo nghe nàng lớn tiếng quá đáng đến như vậy.

- Không, Jen...em thay đổi rồi. Em thật sự thay đổi rồi.

- Tôi không thay đổi chỉ là chị chưa từng biết con người thật của tôi. Chúng ta từ nay đường ai nấy đi, tôi không muốn cố hoà hợp với chị nữa. Kết thúc rồi, Kim Jisoo.

- Em đã yêu người khác....Thừa nhận đi Jen. Em xoá hết những tin nhắn giữa em và anh ta. Em đến bên anh ta mỗi khi chị không có nhà. Em uống say cùng anh ta trong đêm sinh nhật mà không hề nhớ ở nhà chị vẫn đang đợi.

- Chị....

- Jennie, chị bao dung, phóng túng cho tất cả mọi lỗi lầm của em nhưng em hãy nhớ trên đời này không có chuyện chị không biết, chỉ có chị giả vờ không biết.

- Chị giả vờ để chờ em quay lại, chờ em rung động với chị thêm một lần nữa. Như vậy có đáng không Jen?...

Đã không còn tiếng người nói chuyện bên đường. Con chim nhỏ rút về tổ nghỉ ngơi. Mặt trời lười biếng nằm dài, trốn sau rặng núi. Phàm chốn nhân gian mọi vật đều đã trở về tổ ấm. Vậy mà có một người lặng lẽ rời khỏi mái nhà mình dùng từng ấy năm vun đắp. Sự mệt mỏi, nỗi thất vọng tràn trề đến nỗi khi một cuộc tình đổ vỡ cũng không gây ra một tiếng động nào.

Chút tình mong manh không thể níu giữ. Jisoo rời đi nhưng lòng mơ ước nắng ngày mai sẽ lên làm tan lớp băng lạnh buốt. Nàng sẽ suy nghĩ lại và quay về bên mình. Cho đến đoạn đường cuối cùng đi cùng nhau Kim Jisoo vẫn ôm hi vọng, nhưng chị không biết ước mong đó từ lâu, cũng đã chỉ còn là của riêng mình....

Nàng lần này có vẻ đã đúng. Trái tim đơn thuần là máu thịt chứ chẳng phải là cái thứ phù phiếm, viển vông trong suy tưởng của chị. Trái tim con người đều ở trong lồng ngực mỗi người, tất nhiên đó là nơi người khác không nhìn thấy được, cho dù thân mật bao nhiêu cũng vậy cả thôi.






7 năm sau.

- Chị đã uống thuốc chưa đó?

Jisoo nhìn cô gái đang ôm lấy mình từ phía sau mỉm cười.

- Chị uống rồi. Hôm nay chị muốn ăn cơm chiên được không Suzu?

- Tất nhiên là được rồi. Em thấy bệnh tình dạo này của chị cũng tốt hơn rồi đấy. Nhớ đừng làm việc căng thẳng quá.

- Ừm, chị biết rồi.

Có vẻ điều lý thú nhất mà không ai ngờ đến chính là khi năm chị 35 tuổi, thành viên của BlackPink duy nhất còn hoạt động ở Hàn lại chính là Kim Jisoo. Lisa và Chaeyoung trở về Thái, kết hôn và vẫn là những ngôi sao nhưng không hề có ý định xông xáo vào thị trường Hàn lần nào nữa. Mà Kim Jisoo ở hiện tại cũng đã trưởng thành, lui về phía sau, trở thành tiền bối đáng kính. Thỉnh thoảng lại tham gia vài bộ phim, đến sự kiện của Dior và Catier. Lịch trình không còn dày đặc như thời trẻ nữa.

Ai mà biết bảy năm trước khi bị dứt khỏi cái tình yêu tưởng như có thể đem theo cả đời, Kim Jisoo đã như điên như dại mà tìm đến thuốc. Người bên cạnh chị nhiều nhất trong những lúc mê man, sốc thuốc là Suzu - bác sĩ điều trị tâm lý của Jisoo. Cô ấy cho chị cảm giác được vỗ về lần nữa cho nên... lâu dần cũng đã chấp nhận bước tiếp con đường mới với người mới. Quá khứ là cái chỉ nên nhớ chứ không nên sống cùng.

Còn ai đó hỏi chị về người con gái kia ư? Đã lâu lắm rồi chưa nhắc đến. Ngày cuối cùng BlackPink còn hoạt động cũng mà ngày cuối cùng họ gặp nhau. Sau đó chị thấy báo đài đưa tin em giải nghệ nhưng không dám liên lạc hỏi xem, chỉ hỏi một câu " em có ổn không? " cũng chưa từng dám hỏi. Sau này mới biết em đã sang Mỹ cùng gia đình và bắt đầu làm kinh doanh. Cho nên, mỗi khi nhìn thấy lá cờ hoa phấp phới đâu đó trên toà thị chính, chị vạn lần chỉ mong nàng hạnh phúc ở bên kia Trái Đất. Mà cũng không còn xa nữa đâu, rồi chúng ta sẽ gặp lại thôi.

- Alo, em nghe chị Jisoo.

- Hai đứa tuần sau bay sang Hàn chơi được không? Chị có chuyện muốn nói. Nếu có thể...hãy liên lạc với Jennie...

_________________________________

END CHAP.

Hỏn lọn hỏn lọn. Ét ô ét, làm biếng quá trời quá đất. Ngâm fic thêm 1 tháng nữa. Đi ngủ đây. Thân ái chào, quyết thắng 👋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net