Lk repost 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trước kia cô ả khi còn ở với anh cũng không lớn như vậy, bây giờ nghe nói là vì nghe lời một ông chủ lớn nào đó mà bơm thành như vậy, ôi...

- Khặc khặc…

Mụ già bộ mặt trở nên khó coi, nhìn tên đĩ đực mặt trắng nói:

- Jackson, nàng chính là bạn gái cũ của cưng sao? Như vậy xem ra mắt nhìn người của cưng trước kia cũng không tệ.

Vừa nói, mụ già lại làm như vô tình liếc nhìn bộ ngực của nữ thư ký, trong mắt lộ ra sự hâm mộ pha lẫn ghen tức.

- Bà cụ nghe tôi nói này, sao cụ không ở nhà bế cháu, còn đi lung tung làm gì, vạn nhất cháu cụ bị làm sao thì cụ không đúng rồi.

Người tiếp lời chính là Hướng Nhật, hắn sớm đã thấy khó chịu với mụ đàn bà trông như con gà mái già này, huống chi vừa rồi mụ ta còn nhục mạ “huynh đệ” của mình, cho nên lời hắn nói cay nghiệt vô cùng.

Quả nhiên, khuôn mặt mụ ta trong nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn, tay cũng run rẩy đưa lên chỉ vào Hướng Nhật:

- Ngươi, ngươi nói… cái gì, ngươi dám nói ta già?? Ta, ta… giết ngươi!

Cái mặt vốn đã đủ xấu, nay dưới cơn tức giận lại càng khiến cho người ta cảm thấy kinh tởm.

- Giết ta? Chỉ bằng mấy thứ tôm tép này?

Hướng Nhật khinh thường nhìn lướt qua bốn tên vệ sĩ mặt trắng đứng phía sau mụ già, cả bốn tên thấy thế liền đồng thời nổi giận.

- Giết hắn, giết hắn cho ta!

Mụ già đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Mấy vệ sĩ cao to cũng đã sớm thấy khó chịu với lưu manh, không chỉ vì việc phải nghe lệnh một bà già để kiếm miếng cơm manh áo, mà còn vì ghen ghét đối phương có hai người bạn gái trẻ trung xinh đẹp, trong khi bọn chúng đẹp trai cường tráng như thế này lại chỉ có thể đi theo mụ đàn bà vừa già vừa xấu. Điều này khiến cho bọn chúng cực kỳ bất mãn, mà đã ôm hận trong lòng đương nhiên khi ra tay sẽ không nể nang gì, hơn nữa có bối cảnh của mụ già làm chỗ dựa nên bọn chúng cũng không lo lắng gì nhiều, cứ cho là đánh chết người, bằng thế lực của mụ ta vẫn có thể kiếm bừa một lý do nào đó để cho qua chuyện.

Nhìn bộ dáng hung hăng của đám vệ sĩ mặt trắng, Phương Oánh Oánh và An Tâm mặc dù biết nam nhân có thực lực không tầm thường, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.

Có điều sự lo lắng của các nàng rõ ràng là dư thừa, Hướng đại lưu manh vốn không coi mấy tên tôm tép này ra gì, hơn nữa hắn cũng nhìn ra đối phương định cho mình ngỏm luôn, mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng bọn chúng đã có gan như vậy thì hắn cũng không cần nương tay làm gì.

“Bịch! Bịch!” Vài tiếng, bốn tên vệ sĩ mặt trắng hùng hổ xông lên định động thủ đều bị đánh bay ra ngoài, tất cả nặng nề ngã xuống mặt đất, vừa thổ huyết vừa rên rỉ không ngừng, có vẻ như không thể đứng lên được nữa.

Hướng Nhật phủi phủi tay, giống như vừa làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể, sau đó dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mụ già đang bị tình huống trước mắt làm cho sợ ngây người:

- Ê, bà cụ, vẫn còn đứng đây à, thấy chưa đủ xấu mặt sao? Về nhà ôm cháu trai của cụ đi!

- Ngươi –

Mụ già tức giận đến nỗi con ngươi lồi ra ngoài như sắp bật khỏi tròng đến nơi, mụ còn giương nanh múa vuốt định xông lên liều mạng. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của đối phương, trong lòng mụ run lên, lập tức đình chỉ hành vi ngu ngốc của mình, ngược lại phát tiết cơn giận lên người đám vệ sĩ mặt trắng đang nằm trên mặt đất:

- Các ngươi là một đám phế vật! Còn không mau đứng dậy cho ta!

Nói xong, không thèm để ý tới đám vệ sĩ bị thương nặng, mụ xoay người bỏ đi, nhưng trước khi đi còn dùng ánh mắt oán độc liếc nhìn lưu manh một cái:

- Ngươi chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Honey, chờ anh với!

Tên mặt trắng lúc nãy bị trúng một cước nhưng vẫn có thể đứng lên thấy thế liền kêu lên, rồi vội vã đuổi theo. Một tiếng “Chát” thật lớn vang lên, hóa ra mụ già vừa cho hắn một cái tát rất mạnh, nhưng hắn ngay cả đánh rắm cũng không dám, chỉ ủ rũ theo sát phía sau.

- Ok! Mọi chuyện đã được giải quyết!

Nhìn mụ già nổi giận đùng đùng bỏ đi, Hướng Nhật theo thói quen vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của nữ nhân bên cạnh. Đối phương tránh sang phải tránh sang trái, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát được, thế nên chỉ còn cách lên tiếng nhắc nhở:

- Hướng…. Ông chủ, vừa rồi thật sự cám ơn anh.

- Hả?

Gương mặt đắc ý của Hướng Nhật trong nháy mắt cứng đờ, không cần quay đầu lại hắn cũng biết mình ôm nhầm người, bởi vì An đại tiểu thư đang đứng một bên trừng mắt nhìn hắn. Hắn sợ đến nỗi tay run bắn lên, vội vàng buông nữ thư ký ra, rồi ngượng ngùng nói:

- Ôi, cô khách sáo vậy làm gì? Với quan hệ của chúng ta còn phải nói thế sao?

- Hả? Vậy sao?

An đại tiểu thư ở bên cạnh làm như vô tình tiếp lời:

- Nói cho em biết hai người có quan hệ gì?

Hướng Nhật hận không thể tự tát mình mấy cái, sao lại tự vạch áo cho người xem lưng, thế này chẳng phải thổi bùng cơn ghen mình vất vả lắm mới áp chế được của nàng ta hay sao? Mắt thấy An đại tiểu thư ở bên cạnh càng lúc càng sầm mặt, Hướng Nhật vội vàng tiến lên trước giải thích:

- Tâm Tâm, em hãy nghe anh nói, chuyện này….

Tuy nhiên không đợi hắn nói hết, An Tâm đã ngắt lời:

- Không cần phải nói gì cả, anh cứ ở lại với “nữ thư ký” của anh đi, em không quầy rầy hai người nữa, bye bye!

Nói xong, nàng cướp lấy đồ nấu ăn trên tay nam nhân rồi xoay người bỏ đi, không cho hắn có cơ hội giữ mình lại.

- Tâm Tâm—

Hướng Nhật quên cả việc chào từ biệt nữ thư ký, hắn lập tức đuổi theo, còn lại một mình nữ thư ký đứng đăm chiêu nhìn bóng lưng của hai người xa dần.

olo

- Hướng Quỳ, anh phải nói rõ với em, anh và cô ta có quan hệ gì!

Mặc dù dọc đường nam nhân không ngừng xin lỗi với tự nhận rằng hắn sai, nhưng cũng chưa đủ để An đại tiểu thư mềm lòng, vừa về đến nhà là nàng bắt đầu chất vấn hắn.

- Bà xã….

Hướng Nhật cảm thấy mình sắp điên lên mất, hắn dám thề với trời đất, cô nàng họ An chắc chắn là hũ dấm chua lớn nhất hắn từng thấy qua:

- Anh đã nói cả trăm lần rồi, anh và cố ấy chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, tuyệt đối không có gì mập mờ như em nghĩ đâu.

- Hừ!

An Tâm cười lạnh:

- Đến lúc này mà anh còn muốn gạt em sao? Rõ ràng đã bảo anh đừng qua đó, nhưng anh vẫn cứ qua, chắc lo lắng tình nhân của anh xảy ra chuyện chứ gì? Anh nghĩ em không biết à? Em nói cho anh hay, hôm này đừng hòng nói dối cho qua chuyện, nếu không giải thích rõ ràng thì từ này về sau đừng chạm vào em nữa!

- Có cần nghiêm túc vậy không?

Hướng Nhật mặt dầy nói, đồng thời vươn tay ôm lấy đối phương. Trước giờ Hướng Nhật luôn thành công khi dùng hành động thân mật để xoa dịu lửa giận của đối phương, thường thường chỉ cần hắn ôm lấy đối phương, lập tức cô nàng sẽ bị sự âu yếm của hắn làm cho hạ hỏa, nếu không phải vừa rồi ở bên ngoài là nơi đông người thì Hướng Nhật đã sớm dùng đến chiêu này.

Có điều lần này hắn nhất định phải thất vọng, bởi vì tay còn chưa kịp chạm vào quần áo của An Tâm đã bị nàng gạt ra:

- Đừng chạm vào em!

Rất rõ ràng, lần này An đại tiểu thư thực sự tức giận.

- Ôi —

Hướng Nhật không khỏi cười khổ, xem ra lần này nếu không giải thích rõ ràng thì thật sự không qua được cửa này. Hắn không ngờ An đại tiểu thư bình thường đối với việc gì cũng qua quýt lại để ý chuyện này như vậy, có lẽ không chỉ vì dấm chua quá mức, mà còn vì nàng cảm thấy bị lừa gạt khi mình có một công ty nhưng lại không nói cho nàng biết, chắc là thế chăng?

- Tâm Tâm, em đừng như vậy mà, anh nói hết cho em là được chứ gì?

Nếu không còn cách nào tiếp tục giấu diếm, Hướng Nhật cũng chỉ đành “nói thật”.

- Rốt cuộc thú nhận rồi sao?

An Tâm nghiến răng nghiến lợi nói, hai nắm đấm xiết chặt, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nam nhân ngã lăn ra đất.

- Em đừng tưởng tượng linh tinh được không?

Vẻ mặt Hướng Nhật rất là bất đắc dĩ:

- Thật ra là như thế này…

Vì vậy, Hướng Nhật bắt đầu từ việc quen biết nữ thư ký như thế nào, rồi vì hiểu lầm khiến nàng ta có ấn tượng rất xấu đối với hắn, mãi đến khi nàng ta cùng hắn sang Pháp mới xóa bỏ được hiểu lầm này, sau đó hai người trở thành “bạn tốt”. Đương nhiên, cái nào cần lược bỏ thì vẫn lược bỏ, Hướng Nhật cũng không muốn khơi dậy hũ dấm chua khổng lồ của vị đại tiểu thư kia. Ví như nữ hoàng bệ hạ đã không được hắn nhắc đến trong “lời nói thật”, dù sao thêm một người phụ nữ thì hắn càng thêm hao tâm tổn trí để tìm cách giải thích với An Tâm, cho nên hắn thông minh lựa chọn cách bỏ qua.

- Là như thế sao?

Sau khi nghe xong mọi chuyện, trong lòng An Tâm mới dễ chịu một chút. Dù nam nhân bốc phét giỏi đến đâu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bịa ra một câu chuyện li kì khúc chiết như vậy, huống chi mình còn có thể đi chứng thực. Cho nên khi xác định hắn không có quan hệ mờ ám gì với nữ thư ký ngực to kia, trong lòng nàng thở dài một hơi, nhưng đồng thời lại dấy lên một dự cảm không tốt.

- Cái công ty Hướng Nhật kia thật sự là của anh?

An Tâm hỏi.

- Không thể giả được!

Hướng Nhật gật đầu.

Trong lòng An Tâm dần khẩn trương:

- Nói như vậy anh rất thân với giám đốc công ty kia, cái cô Tô Úc – Tô tiểu thư ấy?

-

Khóe mắt Hướng Nhật giật giật:

- Cái này…. Cũng không thân lắm, chỉ mới gặp mặt hai lần, không phải anh vừa nói rồi sao?

- Hừ!

An đại tiểu thư hừ mũi:

- Ai biết các người thật sự mới gặp nhau hai lần hay không, em cảnh cáo anh, sau này anh không bao giờ được xuất hiện trước mặt cô ta, nếu không thì đừng trách em không khách khí! Còn nữa, cái cô thư ký kia, gọi là Phương gì gì ấy, sau này anh cũng đừng gặp lại cô ta, có chuyện gì thì gọi điện thoại là được rồi, tóm lại là không thể gặp mặt hai người ấy!

Nói tới đây, An đại tiểu thư hơi ngừng lại, sau đó tăng thanh âm lên vài lần:

- Anh nghe rõ chưa?

- Nghe rõ rồi.

Hướng Nhật nói một cách lực bất tòng tâm.

An Tâm lúc này mới cảm thấy hài lòng:

- Được rồi, nhìn anh đáng thương như vậy, em sẽ thưởng cho anh gì đó…. À, thế này đi, cơm trưa hôm nay em làm anh không cần ăn hết, ăn một nửa là được rồi.

- Cái này cũng tính là thưởng sao?

Hướng Nhật khóc không ra nước mắt.

- Sao anh thấy so với trừng phạt còn kinh khủng hơn?

- Hừ, tiện nghi cho anh còn gì.

Nhìn dáng vẻ uể oải của nam nhân, An Tâm cảm thấy một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, đồng thời nàng ném ra một miếng bánh ngọt cực kì mê người, giọng nói giống như ma quỷ đang dụ dỗ một con dê núi lạc đường:

- Nếu anh thật sự ăn được một nửa, lúc ngủ trưa anh có thể vào phòng em nghỉ ngơi, em còn gọi Thanh Thanh đến nữa, thế nào, em đối với anh tốt chưa?

- Sở Sở, Tiểu Thanh, các em về rồi?

Đang ngồi trên ghế salon chuyển đi chuyển lại mấy kênh truyền hình một cách nhàm chán, mắt Hướng Nhật đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy hai nàng vừa từ cửa đi vào.

- Hướng Quỳ, anh nấu cơm trưa rồi à?

Sở Sở thấy nam nhân trông có vẻ thảnh thơi nhàn nhã, nàng tưởng cơm trưa đã sớm chuẩn bị xong.

- Chưa.

Nhắc đến cơm trưa, vẻ mặt Hướng Nhật trở nên buồn bực, nghĩ đến chuyện phải ăn nhiều “Thuốc độc” bán thành phẩm như vậy, đây tuyệt đối là một khảo nghiệm xem khả năng miễn dịch của mình có tốt hay không, nhưng vì cái phần thưởng sau khi ăn xong, cho dù có bị độc chết cũng đáng.

- Vậy sao anh vẫn ngồi đây, muốn bọn em chết đói sao?

Sở Sở được đà đương nhiên không buông tha cho hắn.

- Sao lại thế được? Cho dù anh chết đói cũng không nỡ để các em chết đói đâu!

Hướng Nhật bắt đầu kêu oan:

- Thật ra anh cũng rất muốn tự mình làm một bữa ngon cho các em, đáng tiếc phòng bếp đã sớm bị người ta chiếm rồi.

- Hả?

Sở Sở sửng sốt, nhưng lập tức nàng hiểu ra vấn đề.

- Ý anh là…. An An đang ở trong phòng bếp?

Hướng Nhật nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Trời!

Sở Sở kêu lên một tiếng sợ hãi rồi vội vàng chạy vào trong bếp, nàng vẫn còn nhớ như in món ăn có độc của An đại tiểu thư vào trưa hôm qua, lúc ấy nàng thấy nam nhân cứ gắp lia lịa món ấy nên nhịn không được nếm thử một chút, nhưng hương vị của nó…. Sở Sở không dám nghĩ tiếp nữa vì sợ bữa trưa ăn không ngon, còn chưa vào hẳn trong bếp nàng đã gọi:

- An An –

Để cố gắng ngăn cản sự nghiệp “chế độc” vĩ đại của của vị đại tiểu thư kia.

- Ôi –

Đưa mắt nhìn theo Sở Sở đi vào phòng bếp, Hướng Nhật không khỏi thở dài một hơi, đồng thời trong lòng dâng lên chút hi vọng, nếu Sở Sở có thể ngăn cản được cái cô nàng chuẩn bị mưu sát chồng kia thì thật tốt! Đáng tiếc đó chỉ là ảo tưởng, đã qua một thời gian dài như vậy, có lẽ nàng đã sớm chế tạo xong “thuốc độc” mất rồi?

Đúng lúc đang thở ngắn than dài, Thạch Thanh bên cạnh từ lúc đi vào tới giờ vốn không nói gì đột nhiên lại gần, nàng lộ ra vẻ mặt thần bí:

- Sư phụ, có phải anh vừa làm cho An An tức giận?

- Làm cái gì mà làm?

Hướng Nhật trở nên kích động, khuôn mặt cũng ra vẻ oan uổng:

- Em thấy anh giống loại người nhàn cư vi bất thiện hay sao?

- À?

Thạch Thanh ra vẻ nhớ lại cái gì đó:

- Theo em được biết, An An cũng không phải người thích xuống bếp, huống hồ hôm nay vốn là cô ấy bắt anh làm cơm trưa, giờ sao lại…..

Thạch Thanh nói không hết câu, nhưng ý tứ trong đó đã quá rõ ràng.

- Tiểu Thanh, đôi khi em đừng thông minh quá được không?

Hướng Nhật biết không thể gạt được cô nàng đồ đệ hơi quá thông mình này. Trên thực tế nàng cũng biết quan hệ giữa mình và cô nàng họ An, cơ bản chỉ cần động não một chút là có thể đoán ra đại khái, điều này cũng không có gì kì quái.

- Sư phụ, không phải em thông minh, chuyện này vốn rất dễ đoán đấy chứ?

Thạch Thanh nói theo kiểu đương nhiên, nói xong, nàng ngồi xuống bên cạnh Hướng Nhật.

- Đúng, đúng….

Hướng Nhật gật đầu liên tục, đồng thời tranh thủ kéo nàng vào trong lòng, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ khác thường.

- Tiểu Thanh, có chút chuyện anh muốn hỏi em, em cảm thấy gọi anh là “sư phụ” có thích hợp không?

- Không gọi anh là “sư phụ” vậy gọi anh là….

Thạch Thanh vừa định nói hết câu, nhưng đột nhiên dừng lại, hiển nhiên là nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng.

- He he….

Hướng Nhật cười cực kì ám muội, rốt cuộc hắn bộc lộ bản chất:

- Em không cảm thấy gọi “ông xã” thì thích hợp hơn sao?

- Sư phụ--

Thạch Thanh phụng phịu, sắc mặt lại càng ửng đỏ, khi thấy lưu manh vẫn đang cười xấu xa, nàng liền đưa tay nhéo hông hắn.

- A – đau quá, Tiểu Thanh, em không thể nhẹ nhàng chút được sao?

Hướng Nhật giả bộ thống khổ.

Thạch Thanh lập tức bì lừa, nàng buông tay ra ngay, giọng nói còn có phần đắc ý:

- Xem anh còn dám nói lung tung nữa không!

Hướng Nhật thấy gian kế đã thành công liền trêu trọc tiếp:

- Tiểu Thanh, thực ra anh cũng muốn tốt cho em đấy chứ. Em thử nghĩ xem, tương lại chúng ta có em bé, mà em lại gọi anh là sư phụ, vậy đứa bé gọi anh là gì? Thế chẳng phải bối phận loạn hết cả lên hay sao?

Vốn tưởng rằng nam nhân không nói nữa, không ngờ lại nói ra chuyện khiến người ta phải đỏ mặt hơn cả lúc nãy, Thạch Thanh tức giận đến nỗi mặt trắng không còn chút máu, nàng lườm hắn một cái:

- Sư phụ, em không để ý tới anh nữa!

Nói xong liền giẫy giụa định thoát khỏi lòng hắn.

- Đừng mà, Tiểu Thanh, coi như anh sai được chưa?

Hướng Nhật vội vàng kéo nàng lại, hắn cũng không muốn cứ như vậy mất đi cái cảm giác ấm áp thơm ngát khi ôm nàng trong lòng, đang định nói mấy lời tốt đẹp để an ủi đồ đệ thì đúng lúc ấy trong phòng bếp truyền ra âm thanh.

- Có thể ăn cơm rồi, mọi người nhanh đi rửa tay nào!

Đấy là tiếng của An đại tiểu thư, nghe như có chút hưng phấn. Hướng Nhật rùng mình, cô nàng này chẳng lẽ lại nghĩ ra một âm mưu giết chồng nữa chăng?

- An An, thứ này thật sự có thể ăn sao?

Giọng nói của Sở Sở mang theo sự hoài nghi vô hạn.

- Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Hơn nữa, đây là dành cho Hướng Quỳ ăn, chúng ta ăn trứng tráng thôi là được.

An đại tiểu thư nói một cách dửng dưng. Hướng Nhật nghe được nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch lúc ngủ trưa sẽ làm gì để trả thù.

- Nhưng mà…..

Sở Sở còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị An đại tiểu thư ngăn lại:

- Ôi zào, cậu cứ yên tâm đi, không sao đâu mà, tên Hướng Quỳ kia rất dễ nuôi, có một chút như vậy không chừng còn chưa đủ cho hắn ăn ấy chứ.

Hướng Nhật nghe thế cả người lảo đảo, gần như sắp ngã quỵ xuống đất đến nơi. Dễ nuôi? Coi mình là cái gì? Heo chắc?

Cứ nhìn về phía bàn ăn đầy những món trông nhão nhoét như chè mè đen, Hướng Nhật đã chả có hứng ăn, nhưng vì cái phần thưởng kia, hắn đành bất chấp mọi giá. Cũng may lần này cô bé họ An không cho quá nhiều muối trong thức ăn, nếu không cho vào bụng nhiều như vậy, có lẽ không bị độc chết cũng bị no chết. Hơn nữa có thể bởi vì đã có kinh nghiệm, món ăn hôm này mặc dù chưa đạt đến trình độ “miễn cưỡng chấp nhận” nhưng cũng không thể coi là thuốc độc được, ít nhất Hướng Nhật cho rằng mình tuyệt đối sẽ không bị độc chết.

Hai người Sở Sở cùng Thạch Thanh ngạc nhiên nhìn nam nhân rất nhanh xử lý một nửa đống thức ăn, nếu như không phải hai người đã từng nếm qua tài nấu nướng của An đại tiểu thư, có lẽ sẽ tưởng rằng đấy là mấy món ngon tuyệt vời mất. Và nếu như không phải trên mặt nam nhân luôn xuất hiện vẻ thống khổ, các nàng có khả năng sẽ nếm thử một lần nữa.

Hướng Nhật xoa xoa cái bụng đã hơi phình ra, đang muốn đứng dậy đi vào trong bếp lấy nước xúc miệng, hi vọng giảm bớt sự tê dại ở đầu lưỡi, bỗng nhiên An Tâm ở một bên nói:

- Ta cũng ăn no rồi, phải đến trường đây.

Hướng Nhật vừa mới đứng dậy nhất thời cứng đờ cả người, hắn nhìn nàng với vẻ không dám tin:

- Em nói em bây giờ…. Phải đến trường?

- Đúng vậy, làm sao thế? Chẳng lẽ em đến trường cũng phải được anh đồng ý sao?

Trong mắt An Tâm rõ ràng lóe lên vẻ đắc ý vì âm mưu được thực hiện.

Hướng Nhật lập tức ý thức được mình bị đùa bỡn, cô nàng họ An căn bản không có ý “thưởng” cho mình, khó trách nàng ta lại chủ động yêu cầu mình vào phòng ngủ của nàng lúc ngủ trưa, còn nói sẽ kêu Tiểu Thanh ngủ cùng, thế này rõ ràng quá tiện nghi cho mình…. Thật ra cô nàng căn bản không có ý định này, đáng hận là chính mình lại để bị gạt dễ dàng như vậy. Nghĩ tới đây, hai mắt Hướng Nhật lập tức hằn lên những tia máu, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không dám nói ra chân tướng sự việc, bởi vì lúc này trừ đồ đệ Thạch Thanh, Sở Sở cũng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Không làm được gì, Hướng Nhật chỉ có thể hung hăng trừng mắt lườm An đại tiểu thư đang rất đắc ý, hắn nghiến răng bật ra từng từ:

- Đi cẩn thận, trên đường đừng bị ngã nhé!

- Cám ơn đã quan tâm, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra với em đâu.

An Tâm cười càng thêm đắc ý:

- Được rồi, không nói nữa, trưa nay câu lạc bộ của em phải tập trung. Hơn nữa cuối tuần này đội bóng rổ trường chúng em sẽ đấu một trận với trường của mấy người, là trợ lý huấn luyện viên nên em không thể lười biếng được, đi trước đây, bye bye!

Nói xong liền xoay ngươi bước đi.

Hướng Nhật vội gọi nàng lại, hắn hỏi bằng giọng có phần khó tin:

- Em nói em là trợ lý huấn luyện viên cho đội bóng rổ của trường?

- Đúng vậy, thế thì có gì là lạ. Nhưng mà nhắc mới nhớ, em đang định bảo anh cùng Thanh Thanh và Sở Sở ngày đó cùng đi cổ vũ em. Thế nào, anh sẽ không vì học trường Cao Đại mà không ủng hộ em chứ?

- Cái này….. Đến lúc đó anh có thể không có thời gian……

Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh, hắn chỉ có thể nói quả đất thật là tròn, ngay cả việc này cũng có thể đụng chạm nhau. Chính mình đã đánh cuộc với cô nàng cao như cây gậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yeu