Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
."

Y bỗng nhiên chần chờ một chút, sau đó nói: "Ân, lúc ấy thân phận của tôi là phó tổng giám đốc, Gia Nhĩ thực tín nhiệm tôi, cho nên, hắn căn bản không bao giờ nghĩ rằng, tôi cùng đối thủ với công ty hắn ngầm liên hệ, sau khi phát hiện mấy hợp đồng bị thất bại, hắn cũng hoài nghi là có nội gián, nhưng không nghi ngờ tôi."

Nghi Ân cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật lớn, kinh ngạc hỏi: "Ngài nói cái gì? Có phải là, ngài bán đứng Gia Nhĩ, nói thông tin nội bộ cho công ty đối thủ?! Điều này sao có thể?"

"Bởi vì tôi chán ghét cái thứ tình cảm như vậy! Tôi chịu không nổi ánh mắt của mọi người! Bọn họ đều ở sau lưng nói tôi dựa vào quan hệ trên giường cùng Gia Nhĩ mới có được vị trí này, không ai nhìn đến sự cố gắng, vất vả của tôi, vô luận tôi làm cái gì, bọn họ đều ở sau lưng bàn tán, xem a, chính là bởi vì tình nhân của tổng giám đốc, cho nên như thế này như thế này. . . . ." Tịch Tình hung hăng cắn chặt răng, "Tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng, kỳ thực tôi cũng rất có năng lực, vì cái gì vẫn núp trong bóng của hắn?! Vì cái gì tất cả thành tích của tôi đều do hắn tạo nên?! Tôi muốn chứng minh bản thân không phải là một người chỉ biết quan hệ trên giường để chiếm giữ vị trí này!"

Y kìm lòng không đậu uống một ngụm nước trà, cố gắng điều chỉnh bản thân bình tĩnh một chút, lại tiếp tục nói: "Giám đốc công ty đối thủ là một người rất có thủ đoạn, hắn thương lượng với tôi, chỉ cần bán cho hắn một thông tin quan trọng trong hợp đồng, tôi có thể đến công ty hắn nhậm chức, nơi đó sẽ không ai biết quan hệ của tôi với Vương Gia Nhĩ, cho dù biết cũng sẽ không ai để ý, tôi có thể. . . .có thể. . . . ."

"Hắn chỉ lừa gạt ngài thôi." Nghi Ân nhanh mồm nhanh miệng nói.

Tịch Tình có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, kỳ quái rằng cư nhiên cậu cũng có một chút kiến thức, lập tức cười khổ: "Ngay cả cậu đều cũng nhìn ra, có thể thấy được tôi ngay lúc đó điên cuồng cỡ nào, bắt lấy một mũi tên hư ảo không buông tay. . . . ."

"Kia. . . .Vì cái gì không nói với Vương Gia Nhĩ? Ngài buồn rầu như vậy, hắn hẳn là nên biết a." Nghi Ân khổ sở hỏi, "Không phải hắn rất quan tâm ngài sao?"

"Nói với hắn?" Tịch Tình nở nụ cười châm chọc, "Lúc đó tính tình tôi thật sự không tốt, thường xuyên cãi lộn, sau đó hắn cái gì cũng không nói, chỉ cười an ủi tôi, ôm tôi, một bên vừa hôn vừa nói, 'bảo bối à, em là qua mệt mỏi, đợi xong hợp đồng này, anh cùng em đi nghỉ ngơi, đến một nơi chỉ có hai người chúng ta, như vậy em có thể thư giãn', tôi không đồng ý, hắn cũng chỉ nói, 'bảo bối à, anh có quen một bác sĩ tâm lí, chừng nào em có thời gian, chúng ta cùng đi?', Tôi đã quá chán nản sự ôn nhu của hắn! Hắn càng cười với tôi, tôi lại càng tức giận, tức giận với hắn, tức giận ngay cả với bản thân mình. . . . Tôi căn bản không có yêu hắn, vì cái gì phải ở chung với hắn cả đời? Cái biểu tượng hạnh phúc không có ý nghĩa như vậy trưng cho ai xem? Tôi căn bản không có cảm giác hạnh phúc! Cố gắng níu kéo như vậy, có tác dụng gì? KHông bằng giải thoát sớm một chút! Cho nên cái gì tôi cũng không quan tâm, lén lút lẻn vào máy tính của hắn, tìm kiếm tư liệu, tuy hắn rất cẩn thận, nhưng không hề đề phòng tôi. . . . . . ."

Nghi Ân gật gật đầu: "Hiểu được, cho nên công ty Vương Gia Nhĩ phá sản, không còn tiền đúng không? Ân, sau đó, ngài liền. . . . đi phát triển năng lực của mình rồi thực thành công a."

Tịch Tình không để ý đến ngữ khí châm chọc của cậu, nhún vai nói: "Không, cậu sai lầm rồi, tôi không có thành công, bị Gia Nhĩ phát hiện. . . . . Đúng lúc hắn vào, phát hiện hành động của tôi. . . . . Cậu có thể tưởng tượng không? Ngay tại cái thời điểm đó, hắn vẫn tươi cười nói chuyện với tôi. . . . Hắn nói Tịch Tình à, em bị làm sao vậy? Có phải anh có chỗ nào không tốt không, làm cho em sinh khí? Trời ạ, rốt cuộc tôi thực sự không thể nhẫn nại được, vì thế tôi rõ ràng nói cho hắn hiều, rằng tôi không thương hắn, cho tới bây giờ sẽ không bao giờ yêu hắn, những năm làm việc chỉ muốn báo đáp hắn, nhưng bây giờ đã không thể chịu nỗi, tôi phải bắt đầu cuộc sống của mình một lần nữa. Tôi cái gì cũng nói cho hắn nghe, tất cả đều nói cho hắn hết thảy. . . . . Hắn ôm tôi, lặp đi lặp lại lời xin lỗi, nói Tịch Tình, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Chúng ta làm lại từ đầu được không? Hắn nói hắn thật sự yêu tôi. . . . . Lần đầu tiền nhìn thấy đã yêu tôi rồi. . . .Hắn vẫn nói như vậy, nhưng tôi đã trả lời hắn rằng, không thể nào, trên thế giới này tất cả những loại tình cảm đều có thể chuyển hoá thành tình yêu, duy chỉ có sự cảm kích là không thể."

Y lạnh lùng nói xong, ngạo nghễ ngẩng đầu: "Rốt cuộc tôi cũng có thể cự tuyệt hắn một lần, việc mà tôi sớm nên làm. . . Kia quả thực không giống với hắn, thất vọng, nản lòng, tôi biết tôi đả kích hắn, tôi cho hắn biết, chỉ có mình hắn là cho đây là cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nhưng tất cả đều giả dối, hắn không thể may mắn đến nổi đem tất cả mọi thứ nắm trong tay, ít nhất, hắn không thể nắm giữ được lòng của tôi!"

"Ban đêm tôi rời khỏi nhà, tuỳ tiện tìm cái khách sạn nào đó ở cả đêm, ngày hôm sau đến công ty, lẳng lặng ngồi chờ cảnh sát đến, nhưng không có, tuy cảnh sát không có, nhưng luật sư lại đến, hắn là người bạn thân nhất của Gia Nhĩ, cùng học chung đại học, hắn mang đến vài văn kiện đã có sẵn chữ kí của Gia Nhĩ, tuyên bố đem quyền nắm giữ tài sản công ty, cổ phiếu của hắn, tất cả tiền mặt, bất động sản, tất cả hết thảy, đều cho tôi. . . . Thoạt nhìn giống như đang viết di chúc a? Vì vậy mà trong một khoảng thời gian, tôi đã nghĩ hắn đang luẩn quẩn đâu đó tìm cái chết."

Nghi Ân rất không vừa lòng nhìn người đàn ông tuấn mỹ xuất chúng này, y như thế nào có thể sử dụng giọng nói nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn mỉm cười khi nhắc đến việc Vương Gia Nhĩ có thể tự tử? Nghĩ về lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã mang theo sự nản lòng đầy đau thương, bộ dạng thảm hại ngay cả râu cũng không thèm cạo, có lẽ bởi vì chưa khôi phục được sự đả kích đi? Khó trách, hiện tại ngay cả đi ra ngoài cũng không muốn ra.

"Sau đó mọi người phát hiện trong ghi chép của Gia Nhĩ là đi đến Châu Âu, bọn họ hầu như đều là bạn chí cốt của Gia Nhĩ, tuy bạn của hắn cũng là bạn của tôi, hắn xã giao gặp người nào thì tôi cũng gặp người đó. . . .lại đến chỉ trích tôi, thật kỳ quái đúng không? Tôi cũng không có làm gì, là hắn tự nguyện đem công ty của mình cho tôi, là hắn tự rời bỏ đất nước này, vì cái gì thành ra lỗi của tôi? Tôi một bên không thể không quản lí công ty, một bên đi khắp mọi nơi tìm hắn. . . .Ai cũng đều nói, không có việc gì, hắn chỉ đi ra ngoài để ổn định cảm xúc, rồi sẽ trở về tìm ngài, hoặc là, ngài nếu như đi tìm hắn, lập tức hắn sẽ trở về, hắn yêu ngài như vậy, hai người nên hảo hảo vui vẻ sống chung a, tất cả tôi nghe đều thấy đau đầu, nhưng vẫn phải nghe, vẫn cố gắng tìm. . . . ."

Đột nhiên Tịch Tình phát hiện ra mình đã nói quá nhiều, nghẹn thật lâu, hiện tại khó có người chịu ngồi lắng nghe y nói, nên cái gì cũng bộc lộ ra, như vậy thật không giống tính tình của y trước kia, phất phất tay, tuỳ ý nói: "Chuyện sau đó, chắc cậu cũng biết, cái đồng hồ kia, là quà sinh nhật của tôi tặng hắn, cho nên khi tôi biết đồng hồ ở nơi nào, sẽ tìm thấy hắn ở đó, vì thế tôi chạy đến đây, kết quả là. . ." Y cười tự giễu, "Đoạn tuyệt sạch sẽ, hắn không cần tôi, chỉ cần cậu. Từ hôm nay trở đi, tôi cùng Gia Nhĩ một điểm cũng không có quan hệ!"

"Thật vậy sao?" Nghi Ân không tin hỏi, Tịch Tình nhíu mày: "Cậu nghi ngờ tôi sao? Tôi không có thấp hèn như vậy, người ta đã quăng tôi rồi sao tôi còn mặt dày mà quấn quít không tha, Gia Nhĩ đã nói rõ ràng với tôi rồi, người hắn cần là cậu, này không phải quá tốt sao? Cậu cũng thương hắn sao? Hai người có thể vui vẻ sống cùng nhau, còn tôi, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi bóng ma quá khứ, ha hả, thật sự là một loại giải thoát, hắn rốt cuộc không cần tôi. . . Cuộc sống của tôi, cùng hắn không còn một chút quan hệ, tôi nghĩ rằng, chúng ta đã muốn thoát ly khỏi quỹ đạo, vĩnh viễn không có khả năng gặp lại."

Khi y cười, trong ánh mắt giống như đang khóc, Nghi Ân có cảm giác như vậy.

"Thực có lỗi khi làm cậu mất nhiều thời gian như vậy." Tịch Tình hoàn toàn khôi phục thái độ như bình thường, rất có lễ phép nói, này cũng là loại lễ phép cao cao tại thượng, "Nhưng tôi cũng nghĩ, nếu không giải thích rõ ràng với cậu, cậu trong lòng chắc chắn rất bất an? Hiện tại cậu có thể hoàn toàn yên tâm, Gia Nhĩ là của cậu, còn tôi, ngày mai bắt đầu lại, chúng ta nên quên đi quá khứ, không bao giờ. . . gặp mặt nhau nữa, cậu chắc rất cao hứng?"

Cao hứng? Ân, chắc cũng có, bất quá, vì cái gì cậu nên cao hứng? Nghi Ân nghĩ không rõ, cho nên thực rõ ràng nói: "Hoàn hảo, bất quá mặc kệ ngài như thế nào, thì Vương Gia Nhĩ vẫn là của tôi, cho nên, cũng không có cái gì nên cao hứng."

Tịch Tình dường như không có nghe câu trả lời của cậu, duỗi cánh tay một chút, nhàn nhã nói: "Được rồi, hiện tại những đều cần nói đều nói xong, cậu có thể quay về bên người Gia Nhĩ, Tôi cũng nên quay về Mĩ, tái kiến."

"Ân, tái kiến, ân, còn có, thuận buồm xuôi gió." Nghi Ân suy nghĩ nửa ngày mới nói được lời tạm biệt, nhưng vẫn cảm thấy mù mịt, đi an toàn hay bay an toàn?

Thấy người đàn ông trước mặt tựa hồ không có nghe lời nói của mình, mà thẫn thờ nhìn về một hước, Nghi Ân cảm thấy có chút mất mặt, xoay người ly khai, đi hai bước, cảm thấy có chút không đúng, lại quay trở lại, đứng trước mặt Tịch Tình, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Còn có chuyện gì?" Lông mi dày đen che đậy con mắt xanh biếc xinh đẹp, Tịch Tình mệt mỏi hỏi.

"Tôi cảm thấy được ngài vẫn còn yêu Vương Gia Nhĩ?" Nghi Ân lớn mật hỏi, "Tôi cảm nhận được như thế, bằng không ngài sẽ không đi tìm hắn. . . . ."

Không ngoài sở liệu y cười lạnh một tiếng: "Cậu cũng quá đa nghi, không phải là sự thật đâu."

Nghi Ân ở trong lòng lè lưỡi, chạy nhanh đi, bản thân sao lại muốn lo cảm nhận của y a, mặc kệ như thế nào, hiện tại Vương Gia Nhĩ nói không thương y, y cũng buông tha cho. . . Nhưng vì cái gì trong lòng có chút không thoải mái? Hiện tại không phải chính mình đoạt được cái gì của người khác, mà là người khác căn bản đã từ bỏ a, bản thân mình chỉ là người ngoài cuộc.

Nghĩ lại cũng cảm thấy thực cao hứng, Vương Gia Nhĩ, cho dù hai người chúng ta nhặt được nhau, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, như vậy chúng ta vẫn có thể sinh hoạt cùng nhau!

Nhìn thấy cậu chạy vội đi, thân ảnh nhảy nhót không dấu được sự sung sướng, Tịch Tình bỗng nhiên đem mặt vùi sâu vào cánh tay, một chốc lát, nước mắt lại trào ra. . . . .

Y quên không được hình ảnh người thanh niên mỉm cười ngồi xổm xuống vươn một bàn tay ra, cũng quên không được một buối tối lạnh lẽo có một vòng tay ấm áp. . . . .Nghĩ đến bản thân mình không thương hắn, chỉ sự cảm kích, cùng báo đáp. . . . .

Cho nên hết thảy, đối mặt hắn lớn tiếng la hét, không thương hắn, chưa từng yêu hắn. . . .

Thời điểm Gia Nhĩ yêu mình, cho rằng mình không bao giờ thương hắn. . . . . .

Thời điểm Gia Nhĩ hết yêu mình, lại phát hiện chính mình yêu hắn. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jm