Tấm lưới lớn đang dần thu hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Các thi thể cần khám nghiệm mà không khám nghiệm, hoặc được phải đi quá hai canh giờ mà vẫn không xuất phát, hoặc không đích thân tới hiện trường khám nghiệm, hoặc không xác định được nguyên nhân chính gây ra tử vong, hoặc giám định không thoả đáng, đều khép tội phạm luật."
    "Tẩy oan lục" quyển 1, "Điều lệnh"

    Cánh cửa thình lình bị đẩy ra. Một cảnh sát trẻ đi vào, trên khuôn mặt tròn xoe đeo cặp kính gọng xanh lá cây, đầu mũi cũng tròn xoe, khuôn miệng hơi rộng không biết có phải là không khép kín được hay không, cứ hé ra suốt, thoạt nhìn giống như đang cười. Anh ta liếc nhìn mọi người một cái, rồi đi thẳng tới trước mặt Lôi Dung hỏi:
    - Chị là chủ nhiệm Lôi?
Lôi Dung khẽ gật đầu.
- Tôi là Hồ Giai. - Anh ta chìa tay ra bắt tay Lôi Dung - Tôi là người của phân cục cảnh sát khu vực, tối qua vừa xảy ra một vụ án, muốn mời chị giúp đỡ giám định tử thi.
Vừa nghe nói vậy, sắc mặt Lôi Dung thoáng vẻ không vui, nhưng cô vẫn ôn tồn hỏi lại:
- Cục trưởng của các anh chưa nhắc tới yêu cầu tôi đã đề xuất trong đợt bồi dưỡng tháng trước hay sao?
Hồ Giai sững lại một thoáng, sau đó ấp úng:
- Chưa... chưa nói.
Lôi Dung thở dài.
Trong cuốn sách "Lịch sử pháp y học thế giới" ghi chép rất rõ ràng: Trước thế kỷ 20, pháp y vẫn chưa trở thành một nghề nghiệp độc lập thực sự, phần lớn vẫn do các bác sĩ của bệnh viện tại nơi xảy ra vụ án kiêm nhiệm, thi thể sau khi được phát hiện, sẽ đưa thẳng tới bệnh viện giải phẫu, cho nên công việc của họ cũng được gọi là "giám định tử thi trong phòng phẫu thuật". Cho tới khi Bernard Henry Spilsbury xuất hiện, nhà bệnh lý học cao cấp thuộc Bộ Nội vụ của Đế quốc Anh này đã đề xuất một quan điểm quan trọng - giám định tử thi nên thực hiện ở ngay hiện trường vụ án, như vậy mới có thể kết hợp tình hình hiện trường với nguyên nhân tử vong để đưa ra phán đoán khoa học hơn, chuẩn xác hơn, được gọi là "giám định tử thi hiện trường".
Đến ngày nay, thao tác giám định tử thi tiêu chuẩn, về lý thuyết sẽ được chia thành hai lần, một lần giám định sơ bộ tại hiện trường vụ án, tiếp đó mang thi thể về cơ quan hữu quan giám định lại lần nữa. Nhưng ở trong nước, yêu cầu này đôi khi không được chấp hành đến nơi đến chốn, một là do cảnh sát hình sự cho rằng có thêm bác sĩ pháp y ở hiện trường vụ án sẽ vướng víu chân tay, hai là một số bác sĩ pháp y cũng lười đi ra ngoài, thích ngồi trong phòng giải phẫu "chờ xác", chính điều này đã dẫn tới chỉ có một lần "giám định tử thi trong phòng phẫu thuật", khiến cho rất nhiều chứng cứ pháp y học vốn dĩ nên lấy ở hiện trường lai bị mất mát hoặc huỷ hoại.
Vì vậy, Lôi Dung đã nhiều lần kêu gọi, khi điều tra hiện trường vụ án giết người, buộc phải có pháp y tham dự. Trong lớp bồi dưỡng kỹ thuật cảnh sát hình sự cao cấp do Sở Công an thành phố tổ chức vào tháng trước, khi cô được mời tới giảng bài, đã đặc biệt nhấn mạnh đến điểm này, nào ngờ lại bị coi là gió thổi bên tai.
Lôi Dung nhận lá đơn đề nghị giám định tử thi có ký hiệu "JSH-SJ-46" từ trong tay Hồ Giai, nhìn qua con dấu rồi ký tên của mình vào đó. Nếu theo trình tự, lúc này, thi thể chờ giám định chắc hẳn đã được thang máy chuyên dụng cửa sau đưa tới phòng giải phẫu ở tầng hai, cô dợm bước định đi lên tầng ngay, nhưng Mã Tiếu Trung đã chặn lại, nhếch mép nói với Hồ Giai:
- Anh là người của phân cục cảnh sát khu vực? Tại sao tôi lại chưa nhìn thấy anh bao giờ thế?
- Phân cục cảnh sát khu vực có hàng trăm người, anh làm sao có thể quen mặt hết được? - Hồ Giai đáp, vẫn giữ vẻ tươi cười.
- Anh đừng có nói thế nhé, phân cục cảnh sát khu vực chẳng có người nào mà Mã Tiếu Trung tôi không quen biết hết, đến con gián trong nhà ăn tôi cũng gọi ra được tên đấy. - Rồi Mã Tiếu Trung chỉ vào mũi mình - Thế anh có biết tôi là ai không?
Quách Tiểu Phần đứng cạnh ho lên húng hắng, Hồ Giai đẩy gọng kính lên:
- Đồn trưởng Mã của đồn cảnh sát Vọng Nguyệt Viên chứ ai, tiếng tăm lẫy lừng, ai mà không biết?
- Được rồi! - Lôi Dung chau mày cắt ngang màn cật vấn của Mã Tiếu Trung - Anh và Tiểu Phần tìm em có việc gì thế? Nếu không gấp thì để lúc khác nói sau nhé, em phải đi làm việc bây giờ đây.
Đúng lúc này, từ trên tầng đột ngột vọng xuống một tiếng rú thất thanh như lợn chọc tiết, sau đó là tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch, rất nhiều cánh cửa phòng giống như thu được tín hiệu, đồng loạt mở tung ra, có người hét lớn:
- Anh Cao, anh hãy bình tĩnh! Anh Cao, dùng tay lại!
Tiếp đó, một người phụ nữ mặt dài ngoẵng chệnh choạng lao xuống cầu thang, chụp lấy Lôi Dung hét toáng lên:
- Chủ nhiệm, cứu tôi với! Anh Cao muốn giết người!
- Hiểu Hồng, xảy ra chuyện gì thế? - Lỗi Dung vừa hỏi cô ta, vừa ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay chiếu thẳng vào Cao Đại Luân đang đứng trên cầu thang.
Cao Đại Luân lăm lăm trong tay một con dao rọc xương sườn, có lẽ là do cơ thể đang run rẩy, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo rợn người cũng rung lên bần bật.
- Anh Cao, bỏ dao xuống! - Lôi Dung nghiêm giọng ra lệnh.
Trên khuôn mặt vàng ệch chỉ còn trơ da bọc xương của Cao Đại Luân, cái miệng ngang ngạnh dấu ra thật nhọn, con dao trong tay càng nắm chặt hơn. Mấy đồng nghiệp vừa đuổi tới nơi vội tẽ các ngón tay Cao Đại Luân ra, giật lấy con dao.
- Cô ta... cô ta quá quắt lắm! - Cao Đại Luân chỉ vào Lưu Hiểu Hồng, môi run lên giàn giật nói.
- Chỉ xé một cuốn sách nát thôi mà! Có tới mức ấy không? Hả? - Lưu Hiểu Hồng khóc lóc phân bua.
- Chị xé sách của anh Cao à? - Lôi Dung hỏi.
Lưu Hiểu Hồng chỉ khóc om sòm, không trả lời, Vương Văn Dũng đứng bên cạnh Cao Đại Luân nói:
- Chị ấy cãi nhau với anh Cao, rồi xé mất cuốn "Tẩy oan lục" của anh ấy...
Hoá ra là vậy.
Đối với Cao Đại Luân, cuốn sách đó chính là tính mạng của anh ta!
Lôi Dung nhẹ nhàng trách mắng:
- Hiểu Hồng, bất kể là vì chuyện gì, chị cũng không nên xé sách của anh Cao, chị nên biết cuốn sách ấy rất quan trọng đối với anh ấy.
Vương Văn Dũng đi xuống cầu thang, kể lại đầu đuôi sự việc. Vừa nãy có một thi thể vô danh được đưa tới, là do công nhân của Sở Vệ sinh môi trường phát hiện ra ở trong cống nước gần cầu Lương Thuỷ, hình như là một người và gia cư, cơ thể bẩn thỉu hôi hám, không ai muốn giám định tử thi này, bèn báo lên phó chủ nhiệm trung tâm Lưu Hiểu Hồng, Lưu Hiểu Hồng tới nơi, vừa nhìn qua đã bịt mũi kêu Lang lên: "Mau mang đi hoả táng thôi!" Đúng lúc ấy, Cao Đại Luân đi vào, nói không ai giám định tử thi thì tôi làm, người ta chết chưa biết nguyên do thế nào, sao có thể mang đi hoả táng được?
- Chẳng may mắc bệnh truyền nhiễm thì làm thế nào? - Lưu Hiếu Hồng trừng mắt.
- Thế thì càng phải giám định tử thi, nếu như phát hiện ra có bệnh truyền nhiễm, phải mau chóng báo cáo cho Trung tâm dự phòng và kiểm soát bệnh tật CDC, mới có thể kịp thời áp dụng biện pháp phòng ngừa được chứ. - Cao Đại Luân đẩy gọng kính lên nói.
Lưu Hiểu Hồng vừa nghe thấy vậy, lập tức ngoắt người đi thẳng ra ngoài, đến cửa thì ném lại một câu:
- Chỉ ra vẻ!
Cao Đại Luân tuy thị lực kém, nhưng thính lực lại rất tốt, vừa nghe thấy vậy liền nổi khùng:
- Cô đứng lại! Cô đường đường là phó chủ nhiệm, sao có thể mở miệng chửi người ta thế được?
Lưu Hiểu Hồng bèn nói, tôi chửi anh đấy, thì sao nào? Hả? Anh bị chửi là đáng đời anh lắm! Cái thứ nhân viên hợp đồng như anh ngày nào cũng đóng đô ở đây ra vẻ cao siêu lắm phải không? Hả? Đừng có mà lên mặt với bà, trong cái toà nhà này, chỉ có Lôi Dung nâng niu anh chứ có ai coi anh ra cái quái gì!
Cao Đại Luân vốn dĩ chậm mồm chậm miệng, lúc đó đã tức giận tới mức không thốt nên lời, hồi lâu mới nghĩ ra cách phản bác, bèn lôi từ trong người ra cuốn "Tẩy oan lục" bảo bối của mình, ngón tay run run lật ra một trang, chỉ cho Lưu Hiểu Hồng xem:
- Cô hãy xem phần này, trong quyển 2 "Giám định tử thi thối rữa phân huỷ", mở đầu đã nói ngay "Nếu né tránh thi thể hôi thối dơ bẩn, không lại gần thao tác, thường dẫn đến sai lầm", đây là lời giáo huấn của Tống Từ tiên sinh, chúng ta không có điểm nào sánh kịp cổ nhân, nhưng chí ít về mặt tinh thần trách nhiệm cũng đừng nên thua kém cổ nhân chứ?
- Thôi anh đừng có lảm nhảm nữa! - Lưu Hiếu Hồng sốt ruột, bực bội vung tay lên, kể ra cũng trùng hợp, cuốn "Tẩy oan lục" vốn đã bị Cao Đại Luân giở tới sắp tã ra đến nơi, chẳng may bị cánh tay của Lưu Hiểu Hồng vô tình đập trúng, bay vọt lên không, rồi bung ra tung toé, lả tả rơi xuống đầy đất, Lưu Hiểu Hồng vội né sang bên cạnh, giày cao gót lại giẫm lên mấy trang, Cao Đại Luân bèn chụp ngay lấy con dao rọc xương sườn từ trên giá dụng cụ bằng inox xông tới...
Nghe xong lời kể của Vương Văn Dũng, Đường Đường không nhịn nổi nói luôn:
- Đúng là quá quắt thật!
- Lôi Dung trừng mắt nhìn cô ta, khiến cô ta sợ quá cúi gằm mặt xuống, đưa ngón tay út ngoắc lấy mép áo Lôi Dung giật khe khẽ.
Khi Lôi Dung sáng lập trung tâm nghiên cứu này, có một thủ tục quan trọng do chồng của Lưu Hiểu Hồng phê duyệt, với điều kiện là phải cho Lưu Hiểu Hồng tới trung tâm làm phó chủ nhiệm. Lôi Dung lập tức đồng ý, từ đó Lưu Hiểu Hồng mang cái hư danh phó chủ nhiệm, thảnh thơi ngồi không lĩnh lương, thi thoảng chỉ đạo mấy câu "nghiệp vụ" trong hội nghị cũng ấm ớ nói nhăng nói cuội, khiến cho khắp trên duới trung tâm chẳng ai không ngán cô ta đến tận cổ. Nhung cô ta lại chẳng biết mình biết ta, đi đứng thì nghênh ngang vênh váo, nói năng thì mệnh lệnh sai khiến... Nhưng không biết tai sao, cô ta rất sợ Lôi Dung, dường như Lôi Dung không cần nói năng gì, chỉ cần xuất hiện trước mặt, vẻ ngạo mạn của cô ta liền giảm bớt ba phần.
Lúc này, thấy Lôi Dung không hề có ý bảo vệ mình, Lưu Hiểu Hồng liếc thấy Lưu Tư Miểu mặc cảnh phục đứng đây, liền lao tới định níu tay cô ta, nhưng lại phát hiện ra cô cảnh sát này mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén tới ghê người, nên bàn tay vội vàng đổi hướng giữa không trung, chỉ vào Cao Đại Luân hét lên:
- Sếp đã nhìn thấy hết rồi đấy, anh ta là giết người không thành, sếp mau bắt anh ta lại, mau bắt anh ta lại đi!
Lôi Dung lúc này không thể không lên tiếng, cô nghiêm túc nói với Cao Đại Luân:
- Anh Cao, mọi người là đồng nghiệp, trong công việc có mâu thuẫn, có thể bàn bạc giải quyết, nhưng tuyệt đối không cho phép sử dụng bạo lực. - Tiếp đó, cô lại nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói - Tống Từ tiên sinh từng nói: giám đinh pháp y là "căn cứ phán đoán sống chết tội tình của một người, then chốt của hàm oan rửa oan", "các thi thể nên khám nghiệm mà không khám nghiệm, là trái với nguyên tắc", tức là nhấn mạnh người làm công tác pháp y buộc phải có tinh thần trách nhiệm cao, không được phép vì thi thể không tên không tuổi, bẩn thỉu dơ dáy mà từ chối giám định.
Trong sảnh lặng im phăng phắc.
Lôi Dung lại nói tiếp:
- Đối với người chết ngoài đường, nếu không có vết thương bên ngoài, thói quen trước đây là sau khi đưa tới cơ quan pháp y, chỉ quan sát bằng mắt thường, rồi đưa đi hoả táng luôn. Nhưng ở trung tâm nghiên cứu của chúng ta, tôi đã lập ra một quy định, chỉ cần có thi thể người chết ngoài đường được đưa tới, buộc phải tiến hành giám định tử thi theo quy trình tiêu chuẩn, nếu ngại bẩn, ngại hôi thối, không ai khám nghiệm, thì đích thân tôi sẽ làm; khi tôi không có mặt, thì anh Cao, anh sẽ làm, được không?
Cao Đại Luân nhìn Lôi Dung, gật đầu rất dứt khoát.
Lưu Hiểu Hồng lúc này mới bừng hiểu ra, những lời Lôi Dung vừa nói, ngoài mặt là phê bình Cao Đại Luân, nhưng thực chất lại là trao Thượng Phương bảo kiếm cho anh ta. Bộ mặt dài ngoẵng của cô ta bỗng đỏ phừng phừng, cái miệng dẩu ra như con khỉ cái chu lên hai cái, rồi rít lên phản đối:
- Làm thế chẳng phải rõ ràng là chèn ép tôi hay sao? Hả? Muốn bao che cho hung thủ giết người phải không? Không coi tôi là lãnh đạo nữa phải không? Hả? Coi gia đình tôi không ra gì nữa phải không? Hả? - Vừa la lối vừa bước lùi lại, cứ thế lùi đến đầu cầu thang, rồi xô bật cánh cửa bỏ đi luôn.
Nhìn cánh cửa đưa qua đưa lại , Lôi Dung chau tít đôi mày. Hồi lâu, cô nhấc tay phải lên, dùng ngón trỏ và ngón cái day huyệt tinh minh.
Lưu Tư Miễu bước lại gần, nói:
- Em mang gói bưu kiện này về trước, có chuyện gì chị cứ gọi cho em nhé. Chị phải chú ý an toàn đấy.
Lôi Dung khẽ gật đầu. Quách Tiểu Phần cũng bước lại gần, nói:
- Chị Lôi Dung, em và Mã Tiếu Trung tìm chị không có việc gì quan trọng cả, hôm khác nói với chị sau vậy, chúng em cũng về đây.
Mã Tiếu Trung ngẩn người, đang định mở miệng, đã bị Quách Tiểu Phần kéo phắt đi, chỉ biết ngậm miệng lại, đi theo cô.
Những nhân viên khác của Trung tâm nghiên cứu pháp y cũng đều quay trở lại với công việc của mình.
Lôi Dung dẫn Hồ Giai tới phòng thay đồ, bảo anh ta khoác áo phẫu thuật màu xanh lam đã được khử trùng, đeo găng tay cao su, sau đó cùng đi vào phòng mổ.
"Tách" một tiếng, đèn bật sáng, phòng mổ với những bức tường ốp kín gạch men lập tức được rót đầy thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo. Trên bàn giải phẫu tử thi bằng inox đặt một thi thể loã lồ, trắng tới tái xanh.
Trong không khí nồng nặc mùi chất sát trùng đậm đặc, khiến người ta có cảm giác đang ngâm mình trong dung dịch formalin - thực tế đây là một thứ mùi hỗn hợp giữa chất chống thối rữa, chất tẩy rửa và thi thể. Lúc này, Vương Văn Dũng làm trợ lý giám định tử thi đẩy bàn lấy mẫu bệnh lý đi vào, bên trên bày các công cụ giải phẫu và bình tiêu bản dùng để bảo quản các bộ phận cơ thể. Vương Văn Dũng gỡ phiếu xét nghiệm buộc trên ngón tay cái của thi thể xuống, tiến hành đối chiếu lại một lần nữa với số hiệu trong tài liệu mà Hồ Giai cung cấp, thấy không có gì sai sót, bèn bắt đầu dùng bàn chụp ảnh di động tiến hành chụp ảnh thi thể, mỗi khi chụp một bộ phận liên báo cáo rành rọt với Lôi Dung:
- Phần ngực và bụng, không có tổn thương bên ngoài.
- Phần lưng và thắt lưng, không có hiện tượng gãy xương.
- Cánh tay trái, mé trong có vết xăm giống hình con rết.
- Lòng bàn tay tay phải, có dấu vết của sắt gỉ.
- Móng tay, màu sắc bình thường, không bong tróc, kẽ móng tay không có dị vật.
...
Lôi Dung căn cứ vào báo cáo của anh ta, lần lượt tiến hành đối chiếu, sau đó dùng bút đánh dấu lên tờ "Bảng giám định bề ngoài thi thể".
Sau khi hoàn thành khâu giám định bề ngoài thi thể, chuyển sang tiến hành phán đoán sơ bộ về kết quả giải phẫu giám định - cũng chính là nguyên nhân tử vong. Bản thân Lôi Dung đương nhiên đã hình thành phán đoán sơ bộ, nhưng cô thích để cho trợ lý nói ra quan điểm của họ hơn.
- Xương sọ nứt vỡ toàn bộ, độ sâu của vết lõm không đồng nhất, nhiều chỗ hình thành những mảnh xương vô hình dạng khác nhau. - Vương Văn Dũng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói - Tôi cho rằng là tử vong bởi tụ máu ngoài màng cứng do ngoại thương gây ra.
- Hung khí là gì? - Lôi Dung hỏi.
Vương Văn Dũng chợt ngẩn người, cặp mắt nhỏ hẹp chớp chớp, một lúc lâu không nói được gì.
- Cậu có xem kỹ bên trong vết thương không? - Trong giọng nói của Lôi Dung thoáng lộ vẻ bất mãn, nhưng sau khi phát hiện ra Vương Văn Dũng có phần căng thẳng, lập tức dịu giọng nói - Bên trong vết thương có dị vật hay không, cũng là một trọng điểm trong thao tác giám định bề ngoài tử thi, không nên để lại tới trình tự mổ giám định mới xử lý. Cậu nhìn xem, bên trong vết thương và trên xương sọ của người chết có một lượng lớn vật chất dạng bột kiểu như đất sét màu đỏ nhạt dính vào, hơn nữa chỉ có một loại vật chất duy nhất này thôi, có lẽ là... tử vong do vật thể kiểu như cục gạch đập liên tiếp gây ra.
Tử vong do vật thể kiểu như cục gạch đập liên tiếp?
Lời bản thân vừa mới nói ra, lại dội lại trong đầu một lần nữa giống như tiếng vọng.
Không kịp nghĩ tại sao lại như vậy, trong phòng mổ buộc phải hết sức tập trung.
- Bắt đầu mổ giám định. - Cô nói với Vương Văn Dũng.
Vương Văn Dũng gật đầu, rồi bật quạt thông gió phía trên bàn giám định tử thi, tiếng ù ù giống như ruồi bu lập, tức vang lên trong phòng mổ.
Lôi Dung cầm dao mổ lên.
Lưỡi dao dùng một lần đã được lắp lên cán dao mỏng dính, giống hệt như mảnh cánh thiêu thân được rọi vào một tia ánh trăng.
Phương thức giải phẫu thường dùng có bốn loại: phương pháp rạch đường thẳng, phương pháp rạch hình chữ T cong, phương pháp rạch hình chữ Y, phương pháp ranh hình chữ Y ngược. Do xương sọ của người chết vỡ nát, lúc bị đánh liên đới tới phần cổ cũng bị tổn thương theo, cho nên Lôi Dung quyết định dùng phương pháp rạch hình chữ T cong: tức là dùng dao rạch từ vai trái của người chết, vòng tới đầu vú, rồi lại tới vai phải, sau đó, từ điểm thấp nhất của vết rạch hình chữ U này, sẽ rạch thẳng xuống dưới theo đường trung tuyến ngực bụng, vòng quanh mé trái rốn cho tới mé trên của tiếp hợp xương mu, rạch đứt da và các tổ chức dưới da. Ưu điểm của phương pháp này là có thể giữ được độ hoàn chỉnh tối đa cho hình dạng bên ngoài của phần cổ.
Mũi dao vững vàng ấn lên lớp da ở vai trái, chuẩn bị rạch xuống phía dưới...
- Xin chờ một chút.
Lôi Dung ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vương Văn Dũng, Vương Văn Dũng sắc mặt ngỡ ngàng, chứng tỏ không phải là anh ta lên tiếng.
- Chủ nhiệm Lôi, làm phiền cô một chút. - Hoá ra là tiếng nói của Hồ Giai - Tôi không hiểu lắm, cảnh sát chúng tôi đã sơ bộ nhận định người này chết vì vỡ xương sọ, vừa rồi khi các vị tiến hành giám định ngoại thương cũng xác nhận điều này, thế thì còn cần gì phải giải phẫu toàn thân nữa? Làm thế chẳng phải là lãng phí thời gian hay sao? Chỉ cần giải phẫu phần đầu là được rồi phải không?
Tại sao anh ta lại phải nóng vội như thế?
Phòng mổ là một nơi dễ khiến người ta trở nên bình tĩnh, nơi này là một không gian rộng lớn, nhưng lại vô cùng chật chội, chứa đầy những thứ rất giàu ý nghĩa triết học: giá trị của sinh mệnh, hình thức xuất hiện của cái chết, yêu và hận, sự mục rữa nhanh chóng của thân xác và sự bất diệt của linh hồn... Tóm lại, đại bộ phận những người tới đây đều sẽ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bị cảm giác sợ hãi và thương cảm bao trùm lấy tâm linh, bởi vì dù sao mỗi một con người đều không có cách nào để đảm bảo bản thân tuyệt đối sẽ không phải nằm xuống chiếc bàn giám định tử thi lạnh lẽo.
Nhưng Hồ Giai dường như lại nôn nóng muốn mình nhanh chóng đưa ra kết luận về nguyên nhân tử vong, hay nói chính xác hơn, là nhanh chóng đưa ra kết luận "tử vong bởi tụ máu ngoài màng cứng do ngoại thương", việc này là tại làm sao?
Lôi Dung lạnh lùng liếc nhìn Hồ Giai một cái, bộ mặt tươi cười của người này bóng loáng một lớp dầu, phản xạ tất cả những nghi ngờ tới chỗ không biết gì.
Lôi Dung giải thích một cách ngắn gọn nhất có thể:
- Chỉ dựa vào một vài vết thương bề ngoài mà tiến hành giải phẫu cục bộ thi thể, rất dễ dẫn tới phán đoán sai lầm. Ví dụ người này, nhìn bề ngoài là chết vì vỡ sọ, nhưng cũng Có khả năng là chết vì trúng độc, sau đó bị ném xác ra đường, có kẻ thù hằn nhìn thấy, tưởng là anh ta say rượu ngã, bèn cầm gạch đập liên tục vào đầu anh ta, thế thì nếu tôi không kiểm tra bên trong cơ thể, giám định các chất bài tiết, rất có thể sẽ khiến các anh bỏ qua hung thủ thực sự đã đầu độc giết chết anh ta. Cho nên, giải phẫu tử thi cần phải cố gắng thực hiện một cách toàn diện, hoàn chỉnh, hệ thống, dứt khoát không được chỉ quan tâm tới một điểm mà bỏ qua những thứ còn lại. - Lôi Dung ngừng một lúc rồi nói tiếp - Ngoài ra, Trung tâm nghiên cứu pháp y có quy định, khi tiến hành giải phẫu tử thi, ngoài những vấn đề có liên quan tới công việc, nhất loạt cấm nói chuyện, đề nghị anh có câu hỏi gì hãy đợi tới khi kết thúc giám định tử thi rồi hỏi sau.
- Ủm. - Hồ Giai ngồi xuống một chiếc ghế sát tường.
- Anh muốn quan sát quá trình giải phẫu phải không? - Vương Văn Dũng hỏi.
Hồ Giai gật đầu.
Việc này lại khiến cho Lôi Dung có chút ngạc nhiên, rất nhiều cảnh sát khi công tác giám định tử thi vừa bắt đầu đã chuồn luôn khỏi phòng mổ, chẳng ai muốn một tháng sau nhìn thấy thịt dê xiên nướng còn muốn nôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC