Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi sau khi nó liều mạng gặm cái lồng, gặm vòng chạy, gặm bóng chạy bày tỏ bất mãn, Thừa Lỗi cuối cùng hiểu được nguyên nhân, nó không muốn bị nhốt lại.

”Vậy cưng phải ngoan nha.”

Thụy Thụy cố gắng làm một cái động tác gật đầu.

Thừa Lỗi có chút không quá xác định nó có phải gật đầu đáp lại hay không, vì thế còn nói, “Vậy cưng không thể phóng uế bậy bạ.”

Thụy Thụy lại cố gắng gật gật đầu.

“Anh gọi là cưng phải tự mình xuất hiện, bằng không anh tìm không được cưng.”

Động tác gật đầu này đối với một con hamster mập mạp, bụng và cái cổ dồn thành một cục mà nói quả thực là hết sức miễn cưỡng, chỉ có điều Thụy Thụy vẫn là rất có kiên nhẫn mà lại lần nữa gật gật đầu.

Hồi lâu Thừa Lỗi không nói chuyện, chắc là thế giới quan có chút đảo điên rồi, vốn nói chuyện với một con hamster không hi vọng nó có thể nghe hiểu, nhưng cái con trong nhà này giống như thật sự cùng mấy con hamster khác không quá giống nhau, còn có thể chơi bày tỏ thái độ, thậm chí, còn có thể gật đầu.

Thụy Thụy chỉ là mở to con mắt đen láy vô tội mà nhìn hắn.

Thừa Lỗi rất rộng lượng mà đem nó thả rong, nó chỉ cần bảo đảm không đi ị đi tè bậy bạ là được, nó thực ra cũng là một bé hamster rất thích sạch sẽ, được chứ, một lần kia hoàn toàn là bởi vì tức giận mới có thể đem giường của Thừa Lỗi biến thành như vậy, nó mới không có ở bất cứ chỗ nào cũng phóng uế đâu.

Thụy Thụy gần như đem toàn bộ sinh vật trong phòng này đều hỏi một lượt, ngay cả tình cờ một con bươm bướm xông tới cũng không có bỏ qua, chỉ có điều đối với một con hamster chì chì chịt chịt như vậy, chỉ có một con thằn lằn hảo tâm đồng ý phản ứng với nó.

”Không biết nên làm cái gì bây giờ à.” Tiếng thằn lằn nho nhỏ, “Tôi không phải yêu tinh, nhưng mà, loại chuyện này ước chừng là tâm thành thật thì linh nghiệm đi?”

Thằn lằn nhỏ nói có chút bí hiểm, Thụy Thụy có chút hoang mang.

Nó cố gắng nhớ lại cảm giác ngày đó biến thành người là cái gì, thế nhưng nó hoàn toàn nghĩ không ra, nó chính là sau khi tỉnh ngủ thì đột nhiên biến thành hình người rồi, Thừa Lỗi lại về nhà, nó liền sợ tới mức biến trở về nguyên hình, hoàn toàn xảy ra bất ngờ, không có dấu hiệu gì.

Nó đều sắp thành hamster mắc chứng tự kỷ rồi.

Thừa Lỗi thấy nó ăn cơm chén nhỏ cũng còn đầy, mà trong ổ cũng không có giấu đồ ăn, lo lắng nó có phải không thoải mái chỗ nào hoặc không thích ăn thức ăn cho chuột hay không, còn đặc biệt mua đủ loại thương hiệu thức ăn cho chuột cho nó ăn thử, nó cũng không có hứng thú gì, Thừa Lỗi đem tôm bóc vỏ tươi ngon mới vừa luộc chín đưa tới bên miệng nó, Thụy Thụy mới ngậm lên gặm vài hớp liền bắt đầu ngây ra, một cái đầu ngón tay của Thừa Lỗi sẽ đem nó đẩy ngã.

Thụy Thụy bị nước tôm bóc vỏ dính đầy mặt, làm nũng đến chết cũng không đứng dậy, Thừa Lỗi ở trên bụng nó gãi gãi, Thụy Thụy liền ôm ngón tay của hắn hệt như gấu túi được Thừa Lỗi nhấc lên.

”Gần đây mỗi ngày không ăn cái gì cả, đang suy nghĩ gì vậy?” Thừa Lỗi hỏi nó.

Thụy Thụy rất muốn trả lời hắn, nói cho hắn biết chút gì đó, đáng tiếc nó chỉ là một bé hamster nho nhỏ, nói không ra tiếng người, nó hiểu rõ ý nghĩ của Thừa Lỗi, thế nhưng không cách nào nói cho Thừa Lỗi nó đang suy nghĩ gì, điều này làm cho nó cảm thấy rất chán ngán thất vọng.

Muốn trở thành người, tâm thành thì linh, thế nhưng loại chuyện này, chỉ cần nó suy nghĩ một chút thì có thể làm được sao?

Ban ngày Thừa Lỗi đi làm rồi, Thụy Thụy lại bò đến cửa sổ sát đất kia, ở dưới bóng râm của rèm cửa sổ nhìn bầu trời ngẩn người, nó phơi nắng không được với ánh sáng mặt trời mãnh liệt, làm một con hamster nó chỉ có thể ngồi ở trong góc phòng tương đối tối tăm, ánh sáng rất mạnh sẽ làm đau con mắt nó, nó cũng rất muốn ngồi nhiều dưới ánh mặt trời trong chốc lát, cảm thụ nhiệt độ của ánh sáng mặt trời.

Vì sao muốn biến thành người thì khó khăn như vậy chứ! Nó gặm đầu ngón chân khổ sở mà nghĩ.

Ngoài cửa sổ chợt bình bịch một con chim bay tới, cách lớp kính thủy tinh đứng ở trước mặt Thụy Thụy, nó có gặp qua chim chóc từ bầu trời bay qua, thế nhưng không có tiếp xúc với một con chim xinh đẹp gần gũi như vậy, là một con bồ câu trắng như tuyết, bước chân đi thong thả tao nhã ở ngoài cửa sổ đi vài vòng, Thụy Thụy nhát gan, không dám cùng nó trả lời, nhưng không ngờ chim bồ câu kia chủ động cùng nó nói chuyện.

”Tiểu yêu tinh, nghe nói, em muốn biến thành người? Chị có thể giúp em.” Chim bồ câu dùng mỏ nhọn hồng hồng mổ xuống kính thủy tinh.

Mặc dù nhát gan, cũng biết đạo lý không nên tùy tiện cùng người lạ nói chuyện, thế nhưng lời nói của chim bồ câu trắng đối với nó mà nói rất có lực hấp dẫn, Thụy Thụy hướng chỗ tối tăm càng rụt lui hơn, vẫn cố lấy dũng khí yếu yếu mà trả lời, “Đúng, thế nhưng… Em phải làm như thế nào chứ? Chị thật sự có thể giúp em sao?”

Trong chớp mắt chim bồ câu hóa thân thành một người con gái mặc áo trắng muốt, môi màu hồng lộ ra một nụ cười như có như không, “Nhưng có cái giá phải trả nha.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC