Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thụy Thụy cảm thấy đời chuột bị nhục.

Không phải bình thường mà là bị nhục, nó không phải không biết sau khi lớn lên thành con chuột trưởng thành phía sau cái mông sẽ kéo hai cái trói buộc, nó khi còn bé thì từng cách cái lồng thấy người cha không có quan niệm thân tình gì, vui mừng mà chạy vòng chạy, chỉ là phía sau cái mông kéo gánh nặng khiến chân sau khập khiễng, nó trừng mắt tròn xoe hỏi mẹ, mẹ cùng nó nói, đó là dấu hiệu trưởng thành.

Là, là thế này phải không?

Đến khi nó dài ra hai cái gánh nặng, Thụy Thụy cảm thấy bối rối, thực ra nó cũng không nghĩ nhiều ra hai cái gánh nặng này, cuối cùng cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa… Rất mắc cỡ.

Thừa Lỗi thường xuyên đem nó ôm đến ở trong tay ngắm nghía, đem toàn thân nó cũng sờ hết trơn, từ đầu mò tới cái đuôi nhỏ, cái đuôi nhỏ ú nu của nó lúc nào cũng bị Thừa Lỗi không biết nặng nhẹ mà nắm đến có chút đau, nếu bị Thừa Lỗi phát hiện nó lại nhiều ra hai cái mềm mềm gì đó, thì không biết lại tưởng cái gì lạ nữa, nắm không ngừng được.

Nó cũng biết mình chỉ là con hamster bé nhỏ, bé vật nuôi, được chủ nhân sờ sờ đầu sờ sờ chân hôn nhẹ đầu là chuyện rất bình thường, nó cũng có thể thoải mái mà rộng mở để hắn sờ một cái, Thừa Lỗi đem nó cầm thật sự rất gần, lấy khuôn mặt ở trên lưng lông mềm mại của nó cọ đến cọ đi, còn dùng chóp mũi đi chạm cái mũi phấn hồng nho nhỏ của nó, cố ý lấy ngón tay nắm chòm râu không ngừng run run của nó, nó đều ở trong lòng bàn tay hắn nhích tới nhích lui, không thể an phận, nhưng, nhưng chỉ có thẹn thùng thôi mà.

Nó là một con hamster bé nhỏ vô cùng thẹn thùng.

Cho nên nó sợ hãi rụt rè chỉ sợ bị Thừa Lỗi phát hiện, may mà nó lông dài có thể giúp nó che chắn, dù sao đây cũng không phải là gì đó tuỳ ý có thể làm cho người ta nhìn, chỉ hy vọng Thừa Lỗi không chú ý đến cái mông của nó thì tốt rồi, nó còn lòng tràn đầy mừng thầm Thừa Lỗi sơ ý không có phát hiện, nhưng đi ngủ, ngủ quá say sưa, toàn bộ cái bụng hướng lên trên, sẽ đem chỗ hiểm bại lộ ra.

Thừa Lỗi đem nó từ trong cái lồng nâng đi ra, nó vậy mà cũng không hề phát hiện, mãi đến khi cảm giác có người đang chọc trứng nhỏ nó mới đột nhiên giật mình tỉnh giấc, thế nhưng đã không còn kịp rồi, nó là hamster nho nhỏ, làm sao có thể ngăn cản ngón tay thô bạo của Thừa Lỗi, há mồm sắp cắn, nhưng lại lo lắng cắn bị thương hắn, chịt chịt mà muốn từ trên tay hắn nhảy xuống.

Cái này cũng chưa tính hết đâu.

Thừa Lỗi vậy mà còn lấy camera đến đây, đem nó lật ngửa ấn chặt, dù cho nó run run quơ quào tay chân uổng công phản kháng, Thừa Lỗi cũng vẫn là không biết nó không vui bao nhiêu, không chút do dự dứt khoát mà chụp trứng nhỏ của nó.

Đây tính làm sao?!

Đây tính thế nào?!

Thừa Lỗi tám phần là nghĩ đến nó bị bệnh gì đó, mở máy tính ra liền tung ảnh chụp lên mạng, Thụy Thụy cả người co quắp ở trong lồng khóc không ra nước mắt, cảm thấy đời hamster vô vọng, không bằng dùng rơm lúa mạch đen một phen ghìm chết bản thân cho thống khoái, nó tựa như một người thiếu nữ bị cưỡng bức xụi lơ trên mặt đất, sau đó trơ mắt mà nhìn tên côn đồ điên cuồng kia còn đem ảnh nóng post lên mạng, nhưng không có cách nào cả.

Này thì tính làm sao?! Thừa Lỗi anh là bút hết mực hả? Anh sẽ không giật dây lưng mình ra, hướng trong đũng quần mình coi trộm một chút sao!! Anh có tôi cũng có nha!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC