Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi Hạ thuê thám tử điều tra nơi mà bà Lục đã miêu tả qua tin nhắn, trước đây bà đã từng có được địa chỉ nhưng do quá vội vàng và lo lắng, bà đã đưa cho bác tài chở đến, nơi này rất xa và khó tìm, bà không hề nhớ về địa chỉ, điện thoại đã bị chúng lấy mất, bà Lục chỉ còn cách miêu tả nhưng thứ đặc biệt mà bà còn nhớ, mong rằng Nghi Hạ sớm tìm ra được. Nghi Hạ tốn không ít công sức, tiền bạc cuối cùng cũng nghe được tin tốt, tìm được nơi theo như dữ liệu đã có, tận sau trong vùng ngoại ô, căn biệt thự cực kì hắc ám. Nghi Hạ trả tiền cho thám tử, vội vàng đến nơi đó dò thám, mọi kế hoạch Nghi Hạ đã chuẩn bị. Nghi Hạ bắt taxi đến nơi này, bác taxi nhìn Nghi Hạ lắc đầu.

"Nơi này hoang vắng lại  có nhà hoang? Một người phụ nữ như thế đến nơi nay làm gì?"

"Tôi... Tôi đến gặp bạn!"

Ông tài xế gật đầu không hỏi gì thêm, nơi này tuy u ám nhưng không phải là không có người dân sinh sống. Ngược lại sâu bên trong còn có khu dành cho người giàu có. Nghi Hạ đến nơi, không khí u ám khiến Nghi Hạ lo lắng, gió thổi lạnh đến thấu xương. Nghi Hạ bước đến gần cánh cổng màu đen của biệt thự, cầm điện thoại đọc lại miêu tả của bà Lục, bà bấm nút chuyển tiếp tin nhắn sang số điện thoại của Lục Khê mà bà có được.

"Bà kia? Bà đến đây làm gì?"

Nghi Hạ đang suy nghĩ, tiếng nói lạnh băng của tên mặc áo đen vang lên khiến bà giật mình, run rẩy.

"Tôi...tôi đến tìm bạn!"

"Nơi này không có bạn của bà đâu! Hãy đi đi!"

Nghi Hạ gật gật đầu, nhất định chính là nơi này, chỉ có nơi u ám như thế mới thích hợp cho hành động giam giữ người bất hợp pháp. Lại có vài tên xã hội đen như thế này! Nghi Hạ nhanh chóng chạy thật nhanh tránh mặt. Bà đi chạy đến một gốc khuất có cây cổ thụ cách khá xa nơi đó, Nghi Hạ thở dài mệt mỏi, Nghi Hạ quan sát không hề thấy ai theo sau, Nghi Hạ không hề thấy tin nhắn phản hồi từ Lục Khê liền gọi lại.

"Alo? Lục Khê, ba mẹ con..."

"Bốp!"

Một tên áo đen khác đánh Nghi Hạ một cái, Nghi Hạ lập tức ngất xuống đất.

"Anh Chung!"

Tên kia  cúi người xuống kính cẩn, hắn ta nhìn Nghi Hạ nằm dưới đất, khẽ nhíu mày.

"Lôi bà ta vào trong, nhất định bà ta đã phát hiện ra điều gì rồi, gọi điện cho bang chủ!"

"Tuân lệnh!"
...

Anh nhìn cô không chớp mắt, cô bắt đầu hơi run khi nhin thấy ánh mắt nâu mang nét trầm tĩnh đó, cô chớp mắt, định lên tiếng, nhưng anh đã lên tiếng trước, vẹo má cô một cái.

"Đừng nghĩ lung tung"

Cô vội gật đầu một cái, đúng lúc Thúc Hy bước ra, từ xa cô đã có thể nghe tiếng cô ta đang kêu mình. Cô vội vàng thoát khỏi suy nghĩ, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường nói chuyện cùng Thúc Hy. Anh đột nhiên đứng dậy, quay sang cô xoa đầu cô, ghé sát tai cô lên tiếng.

"Anh đi nghe điện thoại, ở đây khá ổn!"

Cô gật đầu nhìn anh, Thúc Hy nhanh chóng kéo cô quay lại, mỉm tươi cười lên tiếng.

"Cho chị số điện thoại của em! Em nhớ lưu số chị đấy! Khi nào có dịp chúng ta nhất định tìm nhau trò chuyện"

Thúc Hy từ nhỏ đã có tính tự lập, nhưng lại không hề có nhiều bạn và bạn thân. Duyên vô tình gặp được cô, Thúc Hy cảm thấy vô cùng hợp ý và muốn giao lưu kết bạn với cô bạn nhỏ này!

Cô gật đầu chịu thua với bà chị gái Thúc Hy này, cô lấy túi xách cầm điện thoại, dường như có rất nhiều cuộc gọi đến từ một số lạ, còn có tin nhắn, buổi tiệc ồn ào náo nhiệt khiến cô không hề nghe thấy điện thoại đỗ chuông. Thúc Hy đọc số điện thoại, cô vội vàng bấm số của Thúc Hy lưu vào danh bạ, cô mở tin nhắn thoại chỉ nhận được vài chữ "Alo, Lục Khê, ba mẹ con..." Tim cô bắt đầu đập mạnh liên tục, linh tính đã cho cô biết điều không hay sắp xảy ra với mình. Sắc mặt cô trắng bệch, cô run rẩy nhìn dòng tin nhắn từ Nghi Hạ gửi cho mình, là cảnh miêu tả kèm địa chỉ của một nơi nào đó. Lúc nãy có nhắc đến ba mẹ con... Lẽ nào có manh mối về tính mạng của ba mẹ? Cô đứng phắt dậy, lập tức chạy ra ngoài. Thúc Hy hoảng hốt nhìn thái độ của cô, Thúc Hy còn chưa xin được số điện thoại của cô cơ mà...chỉ mới cho số điện thoại của mình mà thôi.

"Ê! Lục Khê! Em đi đâu vậy?"

"Lục Khê, chị vẫn chưa biết số em!"

Thúc Hy kêu lớn, cô vẫn không hề quay đầu lại, lập tức rời khỏi nhà hàng, bắt taxi đi khỏi nơi này. Thúc Hy nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi buồn bả, Thúc Hy còn chưa hoàn hồn, vẫn mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Cô Lâm, buổi tiệc chưa kết thúc, cô muốn dùng tiếp hay ra về tôi sẽ bắt taxi giúp cô?"

Tiếng nói của người phục vụ vang lên, cô lắc đầu xua tay bước về cánh cửa của buổi tiệc.

"Không! Tôi sẽ vào trong"

"Mời cô"

Tên phục vụ cúi thấp người tiếp đãi, Thúc Hy thơ thẩn bước vào trong. Vừa lại bàn tiệc đã bắt gặp ánh mắt của anh.

"Cô Lâm, Lục Khê đâu?"

"Em ấy...vừa bắt taxi ..."

Lâm Thúc Hy còn chưa kịp buông đầy đù câu từ, anh đã bỏ đi nhanh chóng ra ngoài, bỏ lại Thúc Hy mơ hồ đơ người. Lâm Thúc Hy ấm ức ngồi xuống ghế, lầm bầm.

"Rốt cuộc các người bị cái quái gì vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net