Chương 1 : "Khăn đỏ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế kỷ XXII / Năm 2152 / Thành phố London

Người dân nơi đây có lẽ sẽ không bao giờ quên được khoảng khắc đó , không , chắc chắn là không bao giờ quên được.

  " Death Fog " ập đến như một cơn bão , dập tắt sinh mạng của hàng triệu người. Tiếng la oai oái , oán trách Thượng đế vang vọng đến từng ngõ ngách . Những bà mẹ run rẩy ôm chặt sinh linh bé bỏng của mình vào lòng , đứa bé gào khóc trên những đường phố không gì ngoài xác người , từng tốp người xô đẩy đè lên nhau mà chạy bán sống bán chết . Khung cảnh thành phố chả khác nào một thị trấn ma vẫn luôn tồn tại trong những câu chuyện dọa nạt trẻ con. Bây giờ thì nó đã thành hiện thực... cứ như cơn ác mộng không bao giờ kết thúc .

  "XOX" lợi dụng thảm họa đó mà mở ra "Cổng Địa Ngục" , tất thảy mọi "Human Eater" . Không thể xác định hình dáng của chúng . Là động vật ? Là người biến dạng ? Hay phải chăng là "Đấng Cứu Thế" mà các dị giáo vẫn thường hay thờ tụng ? Không ! Chỉ biết được rằng nhân loại là vật hiến tế , là mồi của bọn chúng mà thôi.

    *CHÚ THÍCH : Kẻ sát nhân hàng loạt - XOX : Danh tính chưa xác định , trước khi thảm họa xảy ra hắn cũng đã ra tay giết rất nhiều người , bẳng chứng để lại chính là ký tự XOX sau án mạng . Lợi dụng Death Fog để Cổng Địa Ngục được mở , không ai biết rõ khi nào hay làm cách nào mà hắn thực hiện việc đó , thông tin duy nhất chính là ký tự XOX để lại .

  Thành phố tưởng chừng sẽ bị xóa khỏi bản đồ thế giới bởi sự hoang tàn và đổ nát của nó , cho đến khi "Người đó" xuất hiện . Người đã cứu rỗi London khỏi sự săn bắt của "Human Eater" , có thể cho là một "Pháp sư" , ngăn cách và đưa bọn biến dị ấy sang "Parallel World" , Thế giới Song song với London . Kết giới là thứ duy nhất ngăn chặn sự trở lại của bọn chúng , duy chỉ có ở London.

  Hai năm sau khi London bình yên trở lại , tức 2158 , mặc cho <Human Eater> biến mất , hậu quả chúng để lại chính là nạn dịch "Monophobia" . Nguồn gốc bệnh phát hiện từ một cậu bé nuôi dưỡng quả trứng của "Human Eater" từ thảm họa . Chăm sóc nó cho đến khi trứng nở , vết cắn trên tay cậu chính là bằng chứng rõ ràng nhất . "Human Eater" đó đã bỏ chạy , cánh tay bị cắn dần nổi lên những vết thâm sần sùi , kinh tởm , bé con dần mất đi khả năng nhìn , nghe , nói và trở nên bạo loạn . Những người xung quanh cũng có những triệu chứng tương tự sau khi bị cắn .

"Người đó" biến mất không dấu tích , ngăn chặn "Human Eater" nhưng để lại cho con người nạn dịch ác nghiệt này , đó là suy nghĩ của không biết bao người đang ngày đêm oán trách Vị Cứu Tinh của họ . Đến phút cuối , con người chỉ còn biết "sát hại" nhau . Kết quả là những thí nghiệm trên chính cơ thể sống . Mẫu gen mà họ lấy được từ con "Human Eater" mà cậu bé nuôi dưỡng đó được cấy vào ADN của cô bé 12 tuổi . Cô bé còn quá nhỏ để bị đem ra làm đồ chơi của bọn điên rồ ấy nhưng là một trong số ít người còn sống sót của cơn bão kinh khủng đó thì sớm muộn gì kết cục cũng như nhau cả.

  Nhưng tại sao ? Trong số ít người sống sót ấy vẫn có tồn tại ít nhất hai hoặc ba người được cho là lứa tuổi thanh niên , cô bé vì cớ gì lại là người "được chọn" ?

  Họ có thể đưa vô vàn lý do thỏa đáng luôn đấy , giả sử như dòng tộc White đã ra tay giết Hoàng tử , phải triệt khử đến tận thế hệ cuối cùng . Hay là người sống sót sau thảm họa chắc chắn mang hệ miễn dịch "siêu nhiên" , sẽ rất vinh hạnh nếu được đem ra làm thí nghiệm . Nhưng tin tôi đi , chẳng ai vinh hạnh đón chào cái chiến dịch ấy đâu .

  Christiana ghét nó , nhưng nói đúng hơn là cô bé hận nó đến thấu xương tủy . Cô phát ói khi phải nhìn những con người với bộ đồ blouse trắng hàng ngày đi lại trước mặt cô , cô càng chán ghét hơn khi bị nhốt trong "nhà ngục màu trắng" này . Và rồi , 5 ngày sau...

  Ngày 12 tháng 1 năm 2159 , Christiana White đã "vượt ngục", vào đúng sinh nhật thứ 13 của cô...

-----------------------------------------------------------------

Thế kỷ XXII / Năm 2162 / Vùng ngoại ô thành phố London

  Tiếng chuông báo thức réo inh ỏi đánh thức cô tỉnh dậy . Ngồi dậy , cô bâng quơ với tay bật chiếc cát sét cũ kĩ bên góc tủ đầu giường . Vẫn là âm thanh khô khan không chút cảm xúc của bọn Humanoid :

[ CHÀO BUỔI SÁNG MỌI NGƯỜI , BẢNG TIN HÔM NAY GỒM CÓ...]

Hàng tin tức được đưa ra nhưng cô chẳng màn chú ý , vẫn ung dung ngồi uống nốt chiếc cốc cà phê vừa pha sẵn bởi hệ điều hành của ngôi nhà .

10 năm , mới đây đã 10 năm kể từ khi cô chịu đựng cái gọi là "Ơn phước của Chúa" mà ngài linh mục vẫn hay luyên thuyên trong giảng đường . "Death Fog" cướp đi sinh mạng của cha mẹ cô , đã mở "Cổng Địa Ngục" khiến ngôi làng bị phá hủy . Bệnh dịch mang tên <Monophobia> hoàng hành . Nhân loại bị đẩy đến đường cùng và bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể người bằng cách ghép ADN của con người với một con "Human Eater" còn non , nhưng cũng khá khó khăn để bắt được nó . Christiana White không phải ngoại lệ khi cô là người duy nhất sống sót của làng. Bằng chứng sống của cuộc thí nghiệm điên rồ này chính là tê liệt cảm xúc hay nói một cách bông đùa dễ hiểu chính là Poker Face , cô là đứa trẻ bị loài người vứt bỏ trong chiến dịch "Ơn phước của Chúa". Christiana nói đơn giản giống như một con búp bê không cảm xúc với mái tóc trắng và đôi mắt xanh trong đặc trưng. 

Ngồi suy nghĩ mông lung đến khi tiếng động cơ rồ lên làm cô bất giác giật mình , là họ , là quân đội của bọn quý tộc . Tê liệt cảm xúc chỉ là khuôn mặt cô hoàn toàn không thể biểu hiện tí gì là vui buồn hay giận dỗi , không thể mất đi cảm giác sợ hãi trào dâng bên trong . Chiếc áo hoodies đỏ được cô khoác vào thân người mảnh dẻ , chồng lên bộ đầm đen với cổ áo sơmi một cách nhanh chóng . Đôi chân tự động tiến đến cửa , bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô xoay tay nắm đến khi nó mở ra . Hai tên lính cao sừng sững đứng trước mặt , với thân hình nhỏ như cô thì chúng chả khác nào mấy cây cột . Chất giọng khàn đặc phát ra từ cổ họng của một trong hai kẻ khổng lồ ấy.

" Cô Christiana White , dù thế này là hơi khiếm nhã với một tiểu thư như cô đây , nhưng ngài Phantomhive có lệnh triệu tập cô đến biệt thự nhà Phantomhive , mong quý cô không từ chối "

Hắn phát ra chữ "White" thật nặng nề , cứ như thể nó là thứ thuốc độc giết người ngay tức khắc , cứ như thể nó kinh tởm lắm . Tiếng "bíp" phát ra từ máy quét trên tay của tên còn lại như xác thực danh tính của cô dù bọn chúng biết rất rõ chỉ có mình cô trong căn nhà này , thật khó chịu .

Vẫn là khuôn mặt vô cảm ấy.

"Nếu tôi từ chối ?"

"Vậy thì đến lúc ấy chúng tôi đành phải dùng vũ lực để ép cô đi"

Khuôn mặt cô không để lộ chút biểu hiện gì làm chúng hơi tò mò .

"Được rồi" Khó khăn lắm cô mới ép bản thân phát âm rõ ràng được .Dù ở ngoại ô nhưng cô cũng chả muốn có cuộc xây sát nào xảy ra đâu.

Bước lên chiếc tàu điện mang biển hiệu của quân đội , mùi thuốc sát trùng xộc ngay vào mũi Christiana thật kinh khủng làm sao . Hẳn là không ít bọn quý tộc vẫn còn sợ hãi nạn dịch nên mới đề phòng quá mức thế này . "Monophobia" là căn bệnh khiến nạn nhân mất đi khả năng cảm nhận bằng các giác quan , ăn mòn não bộ và dẫn đến hậu quả bị biến thành "xác sống" . Đây rõ không phải bệnh truyển nhiễm qua đường hô hấp nhưng nếu bị nạn nhân mắc bệnh cắn vào người thì lập tức lây sang .

Christiana khẽ cười thầm trong bụng độ ngu ngốc của đám nhà giàu đó , cười thầm chẳng sao vì cô làm gì có thể biệu lộ cảm xúc trên khuôn mặt .

Bọn lính bên cạnh hăm he đề phòng bất kỳ hành động nguy hiểm nào của cô , dù gì thì bản thân cũng là "tù nhân" cả gan vượt khỏi phòng thí nghiệm của hoàng gia. Ít nhiều gì trong suy nghĩ nông cạn của chúng vẫn có hai từ "vượt ngục" và "cảnh giác". Nhưng cô chỉ khép hờ mắt giả vờ ngủ mà thôi.

------------------------------------------------------------

/ Tòa thị chính – Dinh thự nhà Phantomhive /

Tàu điện dừng ngay trước căn biệt thự to sừng sững nằm ngay trung tâm thành phố . Bước xuống cô vừa hít thở không khí bên ngoài sau khi ra khỏi cái tàu điện sặc mùi thuốc đó . Christiana đi qua chiếc cổng lớn đang mở sẵn không chút do dự, mặc kệ đằng sau đang là hai tên lính đang chĩa súng vào cô đầy nghiêm ngặt.

Cổng chính vừa mở , đập vào mắt cô là con Android đang lướt trên nền thảm đỏ , lại giọng nói đều đều ấy vang lên "Xin mời cô White theo hướng này..."

Nhà Phantomhive , một trong ba quý tộc lớn của nước Anh , lại vô cùng khoa trương trên từng centimet . Trên bậc thang bước lên phòng bá tước , cô hoa cả mắt khi nhìn lần lượt vào từng đồ vật đều được dác vàng cách cẩn thận và tỉ mỉ. Cô chỉ sợ cách khoe hàng của họ sẽ chỉ tổ làm người khác mù mắt vì nhìn quá lâu mà thôi.

Nghĩ đến đấy , chẳng mấy chốc cô được con Android ấy dẫn đến trước một cánh cửa lớn...bằng vàng. Thị lực 10/10 trong 16 năm qua của cô có lẽ sẽ tuột không phanh sau chuyến "viếng thăm" đầy vinh dự này.

Cánh cửa mở ra . Trên chiếc ghế bành là tên quý tộc mập mạp đang ngồi chiễm chệ. Bá tước Oscar Phantomhive.

"Chào mừng cô , tiểu thư Christiana White" – hắn nói , tông giọng mang chút vui mừng xen lẫn sự châm chọc khi nhấn mạnh từ "White".

Đoạn , bá tước Phantom kéo tập hồ sơ phía góc bàn về phía mình , hắn ta bắt chéo chân thong thả ngồi đọc những thông tin in sẵn trên tài liệu kèm theo bức hình cô gái sỡ hữu mái tóc trắng ngắn tầm hơn vai với đôi mắt xanh màu trời đẹp đến mê hồn.

"Christiana White , 16 tuổi , nạn nhân cuộc thí nghiệm "Ơn phước của Chúa" , chạy trốn khỏi tay các nhà khoa học sau 5 ngày kể từ lúc phẫu thuật , ở ẩn trong khu rừng ngoại ô thành phố London..."

Tiếp tục với thanh âm trầm và đều , hắn nói.

"Ta nghĩ đọc đến đây thì tiểu thư White cũng đã hiểu chúng ta muốn gì ở cô ?"

"Không biết" Christiana chỉ muốn đấm thẳng mặt cái gã nhà giàu thích khoe khoang đó. Phải , cô biết hắn muốn gì ở mình , hay nói đúng hơn nhà Phantomhive muốn gì ở cô . Sức mạnh , khả năng miễn nhiễm với bệnh dịch , chính nó !

"Biết thừa mà vẫn muốn chọc tức ta sao ?"

Mím chặt môi , tiểu thư White nhẹ nhàng kéo mũ chùm đầu lên , đảo mắt nhìn sang bức tượng gần đó . Thà nhìn tượng vàng còn đỡ hơn phải trông bản mặt của tên khốn đó cũng đủ khiến cô buồn nôn rồi.

"Dù gì chăng nữa cô vẫn phải hợp tác với Phantomhive , theo như ta biết thì cô có người bà mắc bệnh nan y đang tịnh dưỡng tại bệnh viện số 052 , phải khô—"

"Đúng" Không đợi hắn nói hết câu . Cô biết mục đích của hắn , dùng từ nan y thì khá là mỉa mai cho bệnh dịch "Monophobia" . Hắn biết , thậm chí còn cố tình châm chọc cô , rằng người bà mà cô hết lòng kính yêu đang bước vào giai đoạn đầu của "Monophobia".

Christiana cảm nhận rõ ràng từng thớ gân của cô đang run lên vì giận , nhưng khuôn mặt thì không chút biểu lộ nào . Chỉ cần cô từ chối và chống cự , tên khốn Phantomhive ấy chắc chắn sẽ ra tay giết bà không chút ngần ngại , dù gì thì với hắn nạn nhân "Monophobia" cũng chỉ là lũ súc vật điên khùng không hơn không kém. Dẫu vậy thì giai đoạn đầu vẫn còn hy vọng , chỉ ít là với cô , White muốn cứu bà bằng mọi cách , muốn dành thời gian ít ỏi còn lại ở bên bà . Cô không muốn bà chết một cách oan uổng như hầu hết nạn nhân khác . Bà là người thân duy nhất của cô , người dạy cô biết thế nào là cuộc sống nay lại bất hạnh mà mắc phải bệnh dịch quái ác này .

Hắn ta sẽ dùng mọi thủ đoạn bắt ép cô tham gia Phantomhive , vì vậy giết người vô tội cũng chỉ là hạt bụi cỏn con với hắn .

Nghĩ đến mà thân nhiệt cô nóng dần lên , không còn cách nào , định mệnh đã được Chúa định sẵn , cô bằng lòng tuân theo mặc cho cảm xúc chán ghét đang tuôn trào trong trí óc.

"Tôi đồn—"

Cánh cửa dát vàng bị đạp đổ đến tan bành , hai từ "đồng ý" chưa kịp tuôn ra đã bị cô nuốt trọn vào họng .

Thủ phạm gây họa ấy đứng ôm bụng cười khi trông thấy vẻ mặt tên bá tước Phantom . Một hành động thật khiếm nhã , cô nghĩ . Phantomhive vẫn chưa hoàng hồn thì đã thấy kẻ "đá cửa" đứng thẳng lại với mái tóc vàng được vuốt ngược để lộ vầng tráng cao . Đôi mắt mèo vàng thẳm như muốn khoét sâu tâm can đối phương .

Đút tay vào túi quần kaki ống suông , tên tóc vàng ngạo mạn ngước đầu cất tiếng chào vị bá tước mang khuôn mặt sợ hãi kia "Lâu không gặp , ngài Phantomhive"

Nói đoạn , anh ta quay sang cô , một bên lông mày nhếch lên "Vẫn ngạo mạn như ngày nào nhỉ , Christ".

 Con người mà cô không ngở tới cuối cùng cũng tham gia vào cuộc vui này , chắc chắn là vậy , "hội ngộ" đầy bất ngờ giữa Khăn Đỏ và Sói , Blake Williams. Sẽ là câu chuyện được kể trong chương tiếp theo .

------------------------------------------------

A/N : Ayyyyyy ~ Yun viết xong cái này cũng khoảng một tuần trước cơ , nhưng vì lap-chan nhà quá khốn nạn nên hôm nay mới đăng được chap đầu tiên !!! Có vẻ truyện có nhiều từ ngữ khó hiểu nên Yun sẽ chú thích ngay đây :

- Death Fog : Cái này mình dựa theo Killer Fog xảy ra ở London năm 1952 , trong truyện thì nói về làn sương đi qua thành phố London nhưng để lại nhiều di chứng nạn dịch các kiểu , mà thông qua mũi đấy .

- Human Eater : Quái vật hình dạng quái dị , cụ thể giống như "Đầu trâu mặt ngựa" :v . Tồn tại phía sau Cổng Địa Ngục nhưng vì sự kiện "Death Fog" mà thoát ra , lấy con người làm mồi (cái tên thì hiểu rồi ha) . 

- Monophobia : Bệnh dịch hoàng hành từ 1 con Human Eater bé , nạn nhân giai đoạn đầu sẽ dần mất đi giác quan mà đầu tiên chính là vị giác (các giác quan khác mất dần tùy theo từng người) , tiếp đến não bộ bị hư hỏng và trở nên điên loạn .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net