Chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu kéo ra khỏi khu mộ vô danh kia, chạy thẳng vào rừng sâu núi thẳm.

Tuy rằng từ trước đến nay Triển Chiêu đều không cảm nhận được phương hướng, nhưng mà vào giờ khắc này hắn cũng chẳng cần quan tâm đến phương hướng làm gì, bởi vì xung quanh cũng chẳng có vật gì có thể định hướng cả. Thậm chí cả ánh sáng mặt trời cũng bị chắn bên ngoài khe hẹp sơn cốc và khu rừng rậm quái quỷ này rồi.

Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu lôi đi mấy bước liền kéo hắn lại: "Miêu Nhi."

Triển Chiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn một chút đã phát hiện không nhìn thấy khu mộ kia nữa rồi, chắc là an toàn rồi đi?

Bạch Ngọc Đường tìm một khối đá tảng sạch sẽ ngồi xuống, thuận tiện cũng kéo Triển Chiêu ngồi xuống cạnh mình, hỏi: "Quan tài dùng xiềng xích khóa lại có vấn đề gì sao?"

Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, thở dài.

Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn hắn.

Triển Chiêu khoanh tay nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó lại giật giật một cái, hình như hắn đang cố tìm một góc độ thoải mái một chút để ngồi, một chân gác lên tảng đá, tựa vai vào Bạch Ngọc Đường: "Kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa ta nghe được khi còn rất nhỏ."

Bạch Ngọc Đường cũng dùng tư thế tương tự Triển Chiêu ngồi yên lặng, hai tay gác lên chuôi Vân Trung Đao thật dài, dựa vào Triển Chiêu: "Chuyện xưa gì?"

"Lúc ta còn rất nhỏ có nghe Táng Sinh Hoa kể qua." Triển Chiêu nói, giọng thật buồn.

"Nhỏ thế nào?" Trọng điểm mà Bạch Ngọc Đường quan tâm trước giờ đều có liên quan đến bản thân Triển Chiêu.

"Nhỏ đến độ ... khi nghe xong chuyện xưa kia, ta mới hiểu được tình yêu là gì." Triển Chiêu mỉm cười.

Bạch Ngọc Đường quay phắt đầu lại, nhìn bên sườn gò má Triển Chiêu một chút: "Đó là một chuyện xưa rất ấm áp đi? Không khí bây giờ có vẻ không phù hợp lắm thì phải."

"Vậy ngươi có nghe không đây?" Triển Chiêu hỏi lại.

"Nghe." Bạch Ngọc Đường chậm rãi đáp: "Dù sao cũng không ra ngoài được."

Triển Chiêu bắt đầu kể: "Trước đây Táng Sinh Hoa cũng không làm mấy chuyện tang sự này, thúc ấy sinh ra trong một hộ gia đình bình thường, phụ thân thúc là một thư sinh nghèo, ngoại trừ dạy thúc ấy biết chữ ra thì cũng không dạy thêm bất cứ thứ gì khác."

Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc, Táng Sinh Hoa bên ngoài còn có quỷ danh, có thể nói người này là một sự tồn tại quỷ dị nhất trên giang hồ hiện thời, có người còn nói hắn có thể liên lạc với cả hai cõi âm dương, người như vậy sao có thể sinh ra trong nhà bình thường được?

"Bản thân thúc ấy cũng không phải họ Táng, đương nhiên, chuyện này cũng không quan trọng lắm, chính thúc ấy còn chẳng nhớ nổi họ tên thật của mình nữa mà." Triển Chiêu nói tiếp: "Năm thúc ấy bảy tuổi, phụ thân qua đời, mẫu thân muốn tái giá nhưng lại không thể dẫn theo thúc, cho nên ... Bà đã ra một quyết định rất ngoan độc, dẫn thúc ấy đi rồi bỏ trong rừng."

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, lắc đầu một cái.

Triển Chiêu nói tiếp: "Lúc Táng Sinh Hoa ăn cái bánh cuối cùng mẫu thân thúc ấy để lại, thúc cũng đã đoán ra mẫu thân không cần mình, liền cảm thấy nếu cứ cô đơn hiu quạnh như vậy thì cũng không thể sống tiếp được nữa. Thúc ấy nhớ rõ khi còn bé xíu đã từng nghe một bà lão nói rằng, con người chết đi, xuống đến âm tào địa phủ sẽ phải qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, trải qua chín đạo luân hồi mới có thể chuyển thế đầu thai."

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

"Cho nên lúc đó thúc ấy đã nghĩ, rốt cuộc thì âm tào địa phủ ở đâu đây? Đến đâu mới có thể qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà đây? Kiếp sau liệu có thể để mình đầu thai tốt chút không đây?" Triển Chiêu nói: "Vì vậy ... Thúc ấy bắt đầu đào đất."

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, hỏi: "Không phải thúc ấy muốn đào đến địa phủ đó chứ?"

Triển Chiêu hơi nhún vai: "Thúc ấy mới bảy tuổi mà."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo Triển Chiêu tiếp tục.

"Thúc ấy đào từ sáng sớm đến tận tối mịt, sau đó lại bị ngã xuống." Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc: "Ngã xuống là có ý gì?"

"Thúc ấy đang đào thì đột nhiên rớt xuống dưới." Triển Chiêu nói: "Có những trường hợp cũng có thể coi như thiên ý đi, nơi mà thúc ấy đào lại có một cái địa đạo."

Bạch Ngọc Đường cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú: "Sau đó thì sao? Thúc ấy có kỳ ngộ gì?"

Triển Chiêu nói: "Thúc ấy cứ theo địa đạo mà đi, lúc đó thúc đã nghĩ mình đến âm tào địa phủ rồi, đi thẳng đến cuối địa đạo, thúc ấy nhìn thấy một con sông, trên sông còn có một cây cầu."

Bạch Ngọc Đường buồn cười: "Không phải đã đến cầu Nại Hà thật rồi đó chứ?"

"Thúc ấy đi lên cầu, lại phát hiện cây cầu này thông với một đảo nhỏ." Triển Chiêu nói: "Thúc ấy lên đảo nhỏ đó. Trên đảo lại có hai thứ nữa, một thứ nhìn như ngọn đuốc, hoặc cây đèn gì đó, mà thứ khác ... là một cái đài thật lớn có hình vuông."

Bạc Ngọc Đường tiếp tục nghe.

"Thúc ấy lấy hỏa tập ra, châm lên ngọn đèn thật cao kia, bốn phía liền ngay lập tức sáng bừng lên." Triển Chiêu chậm rãi nói: "Lúc đó thúc ấy mới phát hiện, thì ra cái đài kia chính là một cỗ quan tài."

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: "Thúc ấy đã ngã xuống huyệt mộ sao?"

Triển Chiêu nói: "Thúc ấy cố sức đẩy nắp quan tài ... nắp quan tài rơi xuống."

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ: "Trong quan tài là ai?"

"Không có ai hết." Triển Chiêu nói: "Chỉ có một bức họa."

"Bức họa sao?" Bạch Ngọc Đường thực ra lại thở phào nhẹ nhõm, may mà không có xác chết vùng dậy linh tinh gì, nếu không chẳng phải dọa chết thiếu niên kia rồi sao.

"Táng Sinh Hoa mở bước họa đó ra." Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn màn đêm sâu thẳm có phảng phất ánh lam len qua từng kẽ lá: "Trên bức họa, có vẽ một nam nhân."

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Ta đã xem qua bức họa đó, thúc ấy vẫn còn giữ."

"Người kia trông thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Rất đẹp!" Triển Chiêu nghiêm túc nói: "Thực sự! Người đó mang đến cho người ta cảm giác hắn còn rất trẻ, rất quý khí cùng ưu nhã, mặc một thân y phục đen tuyền, tóc đen cắt ngắn, nhìn có chút không giống người Hán. Dáng người hắn cao gầy, mắt to, môi mảnh, trông vừa nhu thuận lại vừa có chút âm trầm, hẳn là một người trầm mặc ít nói."

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: "Sau đó thì thế nào? Bức họa này có liên quan gì tới chuyện ngươi có hiểu tình yêu là gì hay không, đồng thời có quan hệ gì với việc quan tài bị xích?"

Triển Chiêu lại giật giật mấy cái, lấy ra bánh quy vẫn còn ban nãy chia cho Bạch Ngọc Đường cùng ăn, nói tiếp: "Bên dưới bức họa kia, có viết một câu chuyện xưa khác rất dài."

Bạch Ngọc Đường ăn bánh quy, cẩn thận lắng nghe.

"Thì ra, bức họa là chân dung một người rất nổi danh!" Triển Chiêu hơi có vẻ thần bí mỉm cười.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: "Ai vậy?"

Triển Chiêu hỏi: "Ngươi từng nghe đến sự tồn tại của Ưng Vương Triều, vậy đã từng nghe qua vương triều Thác Tư Đạt ở biên tái phía bắc chưa?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Ta có nghe sư phụ nhắc qua..."

"Đúng rồi, Thiên Tôn và ngoại công ta có biết hai người đó." Triển Chiêu sờ sờ cằm.

"Hai người nào?"

"Huyền Thị và La Thị." Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: "Ta có nghe sư phụ nói qua, người nói Huyền Thị là bạn tốt của người, còn La Thị là tên khốn khiếp."

Khóe miệng Triển Chiêu co giật một cái: "Ngoại công ta cũng nói như vậy, nhưng mà..."

"Trong lịch sử, La Thị là một đại anh hùng." Bạch Ngọc Đường nói: "Còn Huyền Thị lại là đại diện cho phe ác, có mưu đồ soán vị."

"Người trên bức họa chính là Huyền Thị." Triển Chiêu trả lời.

Bạch Ngọc Đường thực sự giật mình: "Huyền Thị khoảng đầu hai mươi tuổi đã qua đời, cuộc đời hắn rất ngắn ngủi ... Trong lịch sử hắn vì tranh đoạt vương vị với La Thị cho nên mới chết trận, nhưng mà sư phụ ta lại nói, vốn dĩ Huyền Thị chẳng có hứng thú gì với vương vị hết. Nhưng mà mỗi lần nói đến đây, người đều bắt đầu mắng chửi La Thị rất thô tục, nói gì mà đáng đời hắn, phải hối hận cả đời gì gì đó."

Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ tay một cái: "Ngoại công thì bình tĩnh hơn Thiên Tôn một chút, người nói hai người này đều có khí chất đế vương từ trong xương cốt, đáng lý ra hoàn toàn có thể tránh khỏi cục diện huynh đệ tương tàn này, đáng tiếc hồi trẻ La Thị quá ngu xuẩn."

"Cụ thể thì đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường thực sự bắt đầu tò mò.

"Huyền Thị cùng La Thị là huynh đệ cùng cha khác mẹ, ngươi biết đi?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Thế nhân đều nói Huyễn Thị nhỏ nhen, hay ganh tỵ lại còn quỷ kế đa đoan, mà La Thị lại là đại anh hùng quang minh lỗi lạc ... Tất nhiên những lời này đừng có để sư phụ ta nghe thấy, người nói hắn quang minh lỗi lạc là bởi vì ngoại trừ điều đó hắn thực sự là một tên ngu ngốc chẳng thể tìm được điểm tốt nào khác đi."

Triển Chiêu nhẫn cười: "Ta cũng đã thăm dò thực hư tỉ mỉ một lần rồi, chủ yếu đều là do Táng Sinh Hoa nói cho ta biết, một số khác là ta ép ngoại công nói."

Bạch Ngọc Đường rất hứng thú lắng nghe.

"Huyền Thị cùng La Thị lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm hai huynh đệ rất tốt, hai người họ hơn kém nhau có hai tuổi, La Thị đích thực là anh dũng uy vũ, văn võ toàn tài, vô cùng hoàn mỹ. Nhưng mà thời trẻ lại khá lông bông, bởi vì hầu như bách chiến bách thắng cho nên cuồng vọng không gì sánh nổi. Huyền Thị thì từ nhỏ đã gầy yếu, võ công cũng không được tốt lắm, nhưng lại vô cùng thông minh. Hai người họ lúc nào cũng ở bên nhau như bóng với hình. Trong mắt mọi người, La Thị là Thái Tử, Huyền Thị là Hoàng Tử, hai huynh đệ tình cảm thâm hậu, Huyền Thị lại luôn coi mình là một người phụ tá cho La Thị đầy khí chất vương giả kia. Hai người hợp tác vô cùng khăng khít."

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Vậy tại sao sau đó lại làm phản?"

"Hai huynh đệ này ... Nói thế nào đây, tình cảm có chút vượt qua tình huynh đệ, ngươi hiểu chứ?" Triển Chiêu nhướng mày.

Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc: "Hai huynh đệ vướng phải cấm kỵ sao?"

Triển Chiêu phất tay một cái: "Nghe ngoại công nói, vấn đề nằm ở La Thị, năm Huyền Thị mười sáu tuổi, La Thị say rượu tuôn ra lời thật lòng, cuối cùng tại lúc hai người vượt giới hạn, bị phụ thân họ bắt gặp."

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật: "Cái này ... Ngoại công ngươi cũng bát quái thật."

Triển Chiêu cười cười, nói tiếp: "Vấn đề là Lão Hoàng đế kia liền tách hai huynh đệ vốn vẫn như hình với bóng ra, hắn nhốt lão nhị Huyền Thị lại."

"Vì sao?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu: "La Thị lớn tuổi hơn, người phạm sai lầm là hắn mới đúng a."

Triển Chiêu gật đầu: "Lão Hoàng đế đó vốn dĩ cũng không thích Huyền Thị. Thứ nhất, La Thị trông rất giống hắn, lại có khí chất vương giả, có thể kế thừa ngai vị Hoàng đế của hắn. Mà mẫu thân Huyền Thị lại vô cùng xinh đẹp, còn do lão Hoàng đế cướp về. Ban đầu nàng ấy cùng một vị Chiếu tướng tình đầu ý hợp, sau đó vị Chiếu tướng kia chết đi, phụ mẫu nàng lại thấy Hoàng đế trúng ý nàng cho nên đã đưa nàng tiến cung. Nhưng mà Huyền Thị lại sinh thiếu tháng, ngoại hình không giống La Thị và Lão Hoàng đế chút nào cho nên người ta vẫn luôn đồn đại, Huyền Thị không phải là Hoàng tử chân chính, cũng có nhiều người không hề tôn kính hắn."

Bạch Ngọc Đường lại nói: "Không phải huynh đệ ruột thịt càng tốt hơn sao, có thể quanh minh chính đại ở bên nhau."

"Lão Hoàng đế nhốt Huyền Thị lại, chỉ cho hắn đọc sách mà thôi. Mà một lần nhốt này kéo dài đến tận bốn năm, từ khi Huyền Thị mười sáu tuổi cho đến lúc hai mươi tuổi." Triển Chiêu nói: "Đến tận khi La Thị đính hôn cùng một nữ nhân Hoàng tộc, Huyền Thị mới được thả ra."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Lúc Huyền Thị được thả ra, La Thị bắt đầu làm mọi cách giữ khoảng cách với hắn, chuyện bốn năm trước lại cứ thế coi như trẻ nhỏ vô tri..." Triển Chiêu nói: "Hai người bắt đầu một mối quan hệ bực bội vô cùng quỷ dị, Huyền Thị không để ý đến La Thị, La Thị lại cố ý thân mật cùng Công chúa kia trước mặt Huyền Thị."

Bạch Ngọc Đường cười nhạt, lắc đầu: "Thật ấu trĩ."

Triển Chiêu nói tiếp: "Sư phụ ngươi có từng nói cho ngươi biết, người đã từng đánh nhau với La Thị một trận không?"

Bạch Ngọc Đường sửng sốt: "Vì sao?"

"Quan hệ của Huyền Thị và Thiên Tôn khá tốt, hơn nữa La Thị muốn nhờ vả Yêu Vương cho nên Yêu Vương có dẫn theo ngoại công cùng Thiên Tôn đến chỗ hắn ở một thời gian. Huyền Thị thông minh bác học, rất hợp với Thiên Tôn, có thể hai người đã có những hành động rất thân mật cho nên La Thị ghen."

Bạch Ngọc Đường thở dài: "Cố ý đi?"

"Ngoại công cũng nói vậy." Triển Chiêu cười: "Ngoại công nói, Huyền Thị là người thông minh hiếm có trên đời, đừng nhìn hắn văn nhược như vậy, nhưng tính cách hắn tương đối đáng sợ, thực ra hắn hoàn toàn biết được làm thế nào để trốn khỏi nơi bị giam giữ, nhưng hắn không ra."

"A?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

"Huyền Thị bị giam trong một toà cung điện, mặc dù bốn bề đều là núi nhưng mà lại có một thông đạo có thể đi ra ngoài. La Thị và Huyền Thị đều biết rõ về thông đạo đó, đó chính là cứ điểm bí mật mà khi nhỏ họ thường chơi chung. La Thị vì biết nơi giam Huyền Thị hoàn toàn có thể chạy đến cho nên mới không đối đầu với Lão Hoàng đế vì chuyện Huyền Thị bị nhốt." Triển Chiêu nói: "Hắn nghĩ rằng Huyền Thị nhất định sẽ trộm trốn ra ngoài, hơn nữa, sức khỏe của Lão Hoàng đế không tốt lắm, gần như không ra đến cửa cung, toàn bộ Hoàng cung đều do La Thị định đoạt, cho dù Huyền Thị có chạy ra thì cũng không ai báo lại với Lão Hoàng đế."

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, gật đầu hiểu rõ: "Nhưng mà Huyền Thị không có đi ra?"

"Ừ!" Triển Chiêu gật đầu: "Hắn một mình ở trong đó đến bốn năm, La Thị phái người đến mời hắn cũng không ra, cho nên, hai người cứ vậy mà không chịu gặp nhau. Con đường dẫn đến chỗ nhau rõ ràng để mở, thế nhưng không ai chịu đi tìm người kia trước."

Nói đến đây, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: "Ngươi có ý kiến gì không?"

"Huyền Thị là bởi lòng tự trọng của mình, thêm vào nữa là thân thế của hắn như vậy, có lẽ từ nhỏ đến lớn hắn đều cảm thấy mặc cảm tự ti. Đáng tiếc, La Thị lại chỉ như một tiểu hài tử cuồng vọng không hiểu chuyện." Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút hỏi: "Sau khi sư phụ ta và La Thị đánh nhau một trận thì thế nào?"

"Đương nhiên là La Thị không đánh lại Thiên Tôn. Nhưng mà ngoại công có nói, đúng vào hôm đó, La Thị liền đề nghị tiến hành hôn sự với Công chúa, toàn bộ hoàng thành bắt đầu chuẩn bị hôn lễ." Triển Chiêu nói.

"Sau đó thế nào?" Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

"Huyền Thị không nói gì, hắn mượn thế lực của bộ tộc, bắt đầu tranh giành ngôi vị Hoàng Đế với La Thị, cũng thực sự đạt tới thủ đoạn độc ác." Triển Chiêu cười khổ: "La Thị bị hắn chỉnh cho thê thảm. Cuối cùng, Huyền Thị cũng điều tra rõ thân thế của mình, thì ra phụ thân của hắn thực sự chính là vị Chiếu tướng kia, hơn nữa, còn chết trong tay lão Hoàng đế."

"Đặc sắc như vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi: "Dưỡng phụ biến thành cừu nhân sát phụ? Tương ái chẳng phải là con của cừu nhân rồi sao?"

"Ừ!" Triển Chiêu gật đầu: "Cuỗi cùng Huyền Thị cũng phế truất Thái Tử, độc quyền cung đình, khiến cho lão Hoàng đế tức chết, trở thành một người bị người người trong Hoàng thành vừa sợ hãi vừa thóa mạ."

Bạch Ngọc Đường nghe đến xuất thần.

"Ta có hỏi qua ngoại công, rốt cuộc thì Huyền Thị có yêu La Thị không, hành động của hắn vốn là muốn tranh quyền đoạt vị, hay là có mục đích khác đây?" Triển Chiêu nói: "Ngoại công bảo, Huyền Thị trời sinh cũng là vương giả, đây là bản tính, không thể xóa bỏ được! Hắn không tranh là bởi vì hắn yêu La Thị. Nhưng càng yêu mãnh liệt bao nhiêu, đến khi phải chịu phản bội cùng nhục nhã lại càng hận mãnh liệt bấy nhiêu. Lúc Huyền Thị cảm thấy La Thị không còn yêu hắn nữa, hắn đã lựa chọn đoạn tuyệt và thù hận, để cho mình biến thành một "người xấu" triệt để."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "La Thị thì sao?"

"Trưởng thành rồi!" Triển Chiêu nói: "Lúc hắn bị đánh bại mới hiểu ra được bản thân mình đã từng ấu trĩ thế nào, cũng hiểu được mình yêu người kia sâu đậm bao nhiêu. Nhưng mà mọi chuyện có hối cũng không kịp nữa rồi, hai người đã ở vào thế như nước với lửa, cừu hận đã sâu đến chẳng thể vãn hồi, đến cuối cùng cũng chỉ có thể là ta sống ngươi chết mà thôi."

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nghe: "Trận chiến năm đó rất nổi danh, sau đó lại nghe Huyền Thị thất bại, La Thị chiến thắng. Kết quả là, sau khi chiến tranh kết thúc, mười vạn bách tính chúc mừng La Thị thắng lợi, nhưng mà dựa theo những điều ngươi nói, khi đó tâm La Thị hẳn là đang rỉ máu đi?"

"Ha hả." Triển Chiêu cười khổ: "Huyền Thị cuối cùng cũng vĩnh viễn biến mất. Ngoại công cũng không biết hắn đã đi đâu, nhưng mà Yêu Vương đã nói, Huyền Thị chết rồi, hắn còn tự chọn cho mình kết cục ngay cả hài cốt cũng không còn."

"Thật sự đã chết rồi sao?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hình như cảm thấy thật đáng tiếc.

Triển Chiêu gật đầu.

"Hắn không để lại bất cứ manh mối nào sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Không!" Triển Chiêu lắc đầu: "Một cây đuốc thiêu rụi tất cả những thứ có liên quan đến bản thân mình, biến mất hoàn toàn triệt để, cứ như trên thế giới này chưa từng tồn tại vậy, ngay cả những thứ có thể giúp La Thị tưởng nhớ, hắn cũng không chịu lưu lại."

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Cuối cùng, hai người họ đều thực sự điên rồi sao?"

"Ta hiểu được." Triển Chiêu bất đắc dĩ: "Ngoại công nói, La Thị vốn dĩ là tên cuồng vọng ngang ngược đến tự đại khiến người ta chán ghét. Nhưng mà, Huyền Thị đã giúp hắn trưởng thành. Sau khi chiến tranh kết thúc, La Thị thành thục ổn trọng, cứ như đã thoát thai hoán cốt vậy, thực sự biến thành bậc vương giả hoàn mỹ vô cùng. Chỉ là..."

"Hắn cũng không bao giờ vui vẻ được nữa?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ừ!" Triển Chiêu gật đầu: "Tất cả những hùng tâm tráng trí của La Thị từ nhỏ hắn đã thực hiện được rồi, mà Huyền Thị cũng đã làm một "ác nhân", La Thị hoàn toàn có đủ lý do để quên hắn. Cả lý trí và hoàn cảnh hiện thực đều có thể cho phép La Thị làm vậy, nhưng mà hắn vẫn không làm được."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "La Thị cũng là tráng niên mất sớm."

"Hắn đã dùng toàn bộ quãng đời còn lại của mình để tìm kiếm tung tích Huyền Thị." Triển Chiêu nói: "Địa huyệt mà Táng Sinh Hoa ngã xuống kia, thực ra chính là sơn cốc mà năm đó Huyền Thị đã bị giam cầm..."

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu ra, hỏi: "Đó chính là thông lộ có thể thông từ sơn cốc ra bên ngoài sao? Cũng chính là con đường làm thay đổi vận mệnh hai người bọn họ. Nhất định La Thị hận chết bản thân vì năm đó đã không theo con đường kia mà đi vào tìm Huyền Thị đi."

Triển Chiêu gật đầu: "La Thị để bức họa đồ này ở đó, xây ngôi mộ kia thực ra là chuẩn bị cho chính mình. Hắn mong muốn có một ngày Huyền Thị sẽ trở về, chết rồi cùng táng chung với hắn trong ngôi mộ này. Đáng tiếc, Huyền Thị vĩnh viễn cũng chưa từng trở lại. La Thị trong một lần đi tuần đã gặp phải đá lở đất lún ... Nói chung cũng chết bên ngoài."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Thảo nào..."

"Khi còn nhỏ Táng Sinh Hoa cũng không biết nhiều chữ lắm, cố gắng mãi mới đọc xong, nhưng khi đọc xong rồi, thúc ấy đột nhiên không muốn chết nữa." Triển Chiêu nói: "Thúc đi theo địa đạo ấy ra khỏi sơn cốc, được một tiều phu vào núi nhặt về nuôi. Người kia lại chuyên mua bán quan tài, cũng không có con nối dõi cho nên đã giữ Táng Sinh Hoa lại bên người ... Táng Sinh Hoa cứ thế lớn lên, lại rất có hứng thú với những chuyện liên quan đến mai táng, hơn nữa, thúc ấy còn thích đi đào mộ khắp nơi, lại không ngờ cứ thể mà đào cả đời."

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: "Không phải thúc ấy ..."

"Mặc dù tính cách thúc ấy khá quỷ dị lại thâm trầm." Triển Chiêu cười cười: "Nhưng chẳng qua là do xấu hổ mà thôi. Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của thúc ấy chính là một ngày nào đó, có thể tìm thấy thi cốt của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net