Quyển 14: Quỷ Hải Mê Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghe thấy tiếng Bát Vương gia đột nhiên nói: "Thảo nào lần này trở về tâm sự của Trạch Lam lại nặng nề như vậy, thì ra là có liên quan đến thân thế của Trâu Lương, quả là có chút khó khăn."

Triển Chiêu ngồi nghe bên cạnh trong lòng cũng hiểu rõ, thực ra thân thế của Trâu Lương thực sự cũng có chút ly kỳ, thậm chí là có thể coi là truyền kỳ.

Trâu Lương là cô nhi, được sói nuôi lớn, tất cả những điều này đều được thế nhân truyền tụng, nhưng mà sự thực lại không có đơn giản như vậy.

Hai mươi năm trước, trong số các tướng lĩnh đóng quân ở biên quan có một vị Đại tướng quân, tên gọi Trâu Nguyệt, cũng là bằng hữu tốt nhất của Âu Dương lão tướng quân, vô cùng dũng mãnh thiện chiến. Điều duy nhất khiến Trâu Tướng quân tiếc nuối chính là không có con nối dõi, mắt nhìn thấy đứa con nhỏ nhất của huynh đệ tốt mình cũng đã biết chạy đầy đất rồi mà bản thân ngay cả một đứa con cũng chưa có cho nên vô cùng uể oải.

Mãi cho đến khi Trâu Nguyệt hơn năm mươi tuổi, thê tử hơn bốn mươi của hắn lại đột nhiên có mang, còn giúp hắn sinh hạ một đứa con trai, Lão tướng quân vô cùng mừng rỡ, đặt tên cho đứa con nhỏ của mình là Trâu Lương.

Cứ nghĩ là trời cao thương xót lại chẳng ngờ thiên ý trêu người, trong một lần hành quân, Trâu Tướng quân cùng toàn bộ quân sĩ của mình lại bỗng nhiên mất tích. Kể cả mười lăm vạn tinh binh cùng vợ con hắn cũng đều mất tích cùng hắn. Bình thường toàn quân cũng đều Tây hành, vậy mà chỉ trong một đêm, hơn mười vạn người lại đột nhiên biến mất không còn dấu vết.

Khi đó việc này khiến cả quân và dân đều vô cùng khiếp sợ, tất cả hoài nghi cùng suy đoán đều hướng về biên quan phía Tây, có nhiều người cũng hoài nghi Trâu Nguyệt làm phản, nhưng mà các phiên quốc xung quanh đều nói chưa từng thấy Trâu Nguyệt cùng đoàn binh mã kia, dần dà, người ta lại đoán rằng Trâu Nguyệt đi lạc vào Qủy Hải cho nên toàn bộ mất phương hướng, chết trong Qủy Hải rồi.

Là bạn tốt của Trâu Nguyệt, Âu Dương lão Chiếu tướng nhiều năm mang quân tìm kiếm tung tích Trâu Nguyệt... nhưng tất cả đều không có thu hoạch gì.

Cuối cùng, chính lúc ngay cả Lão tướng quân cũng định từ bỏ thì bộ hạ của hắn lại ngẫu nhiên phát hiện bên trong rừng sâu có một bầy sói, mà điều kỳ quái nhất chính là, bên trong bầy sói đó còn có một đứa trẻ loài người, nhìn qua chỉ khoảng bốn năm tuổi thôi nhưng vô cùng linh hoạt, cả bầy sói còn đối xử với nó như đồng bạn của mình nữa. Mặt khác, đứa nhỏ này võ nghệ cao cường, hình như thiên phú dị bẩm.

Âu Dương lão Chiếu tướng muốn cứu đứa nhỏ kia ra, nhưng ai biết đứa nhỏ này vô cùng thông minh, cứ y như một con sói nhỏ, làm thế nào cũng không bắt được. Hơn nữa, lão tướng quân phát hiện hình như bầy sói rất bảo vệ đứa bé này, không những không làm nó bị thương mà còn rất nghe lời nó nữa.

Vốn dĩ Âu Dương lão Chiếu tướng định cứ mặc kệ nó đi, nhưng mà hắn lại phát hiện, trên cổ đứa nhỏ kia có đeo một ngọc bội, mà ngọc bội đó là do mình tặng cho Trâu Nguyệt để chúc mừng hắn có con, Trâu Nguyệt còn đeo cho con trai hắn trước mặt mình nữa.

Âu Dương lão tướng quân tính thử thời gian, phát hiện nếu như con trai của Trâu Nguyệt, Trâu Lương  còn sống thì cũng vừa đúng độ tuổi này.

Cho nên lão tướng quân liền phái mấy vạn binh mã bao vây toàn diện, tìm gần tám tháng cuối cùng cũng vây được tiểu hài tử kia và bầy sói trong một mảnh rừng nhỏ.

Âu Dương Chiếu tướng cũng không cho phép thủ hạ của mình làm bầy sói bị thương, bởi vì nếu như đứa nhỏ này thực sự là Trâu Lương, bất luận nhân mã của Trâu Nguyệt gặp phải chuyện gì thì có thể bảo toàn được huyết mạch cho hắn, cũng đều là nhờ những con sói này.

Lúc thành công mang được hài tử trở về quân doanh cũng là lúc xuất hiện một hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Bên ngoài quân doanh, mấy ngàn con sói tạo thành một bầy sói nhìn chằm chằm quân doanh, suốt đêm gầm rú không chịu rời đi, mà đứa nhỏ Trâu Lương lại rõ ràng được nuôi lớn như sói, hoàn toàn không có thói quen của trẻ nhỏ.

Lão tướng quân tìm rất nhiều người cũng là bạn tốt của Trâu Nguyệt trước đây đến xác nhận, rất nhiều nói nhìn ngũ quan của tiểu hài tử này vô cùng giống Trâu Nguyệt, không thể sai được.

Để đảm bảo thân phận của Trâu Lương, lão tướng quân còn tìm mấy gia nô cùng bà đỡ giúp đỡ đẻ Trâu Lương ra, kết quả là gia nô kia nói, trên bắp chân của Trâu Lương có hai nốt ruồi đỏ bằng hạt gạo. Lão tướng quân đến kiểm tra hài tử vẫn không ngừng giãy giụa kia một chút, phát hiện quả nhiên có nốt ruồi.

Vì vậy, lão tướng quân đã tìm được huyết mạch của bạn tốt rồi liền khóc lóc tung trời, ôm chầm lấy Trâu Lương, kết quả là bị hài tử hoang dã này làm cho bị thương ở mặt.

Tìm được Trâu Lương rồi cũng có nghĩa là có thể điều tra ra xem năm đó Trâu Nguyệt đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà vấn đề trước mắt chính là Trâu Lương hoàn toàn không có cách biểu đạt của loài người. Lão tướng quân cũng vô cùng đau đầu, đây chính là một con sói con a, nuôi thế nào nó cũng không chịu, không nhốt trong lồng là nó liền cắn người ta.

Chính lúc lão đầu hết đường xoay sở thì đứa con nhỏ nhất của hắn cùng Triệu Phổ đến quân doanh chơi. Hai đứa nhỏ đi dạo quanh quân doanh một vòng, cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy một đàn sói ngày nào cũng gầm rú, cứ như có ai đó cướp mất con của chúng vậy.

Hôm nay, Âu Dương thần thần bí bí chạy đến nói cho Triệu Phổ, có thể cha hắn có nuôi một con sói con ở quân doanh đấy, cho nên hai đứa nhỏ liền quyết định đi tìm sói con kia.

Kết quả là, Triệu Phổ và Âu Dương tìm được Trâu Lương bị nhốt trong lồng.

Triệu Phổ không rõ đầu đuôi cho nên cảm thấy lão đầu kia thật quá đáng, sao lại nhốt một oa nhi bốn năm tuổi trong lồng chứ, Âu Dương thì cứ thế cạy lồng sắt, thả luôn Trâu Lương ra.

Kể ra thì cũng thật trùng hợp, hôm đó Lão chiếu tướng không có ở quân doanh, đã ra ngoài làm chút việc rồi. Chiếu tướng không có ở nhà, trong quân ai dám quản hai tiểu tổ tông Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh này chứ, chờ đến khi mọi người kịp ý thức lại thì Trâu Lương đã được thả ra rồi.

Trâu Lương vừa mới được thả ra là chạy, Triệu Phổ vừa định hỏi hắn sao lại bị giam, kết quả là bị Trâu Lương cào cho một cái chảy máu cả mu bàn tay. Cả đám thị vệ đều sợ hãi, dù sao Triệu Phổ cũng là Vương gia, để xảy ra chuyện này có phải đã rước họa rồi không?

Nhưng mà thực tế thì, không chỉ bọn thị vệ, ngay cả bản thân Triệu Phổ cũng đã sững cả người rồi! Lúc này trong lòng Cửu Vương gia chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu: Tên tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa này, ông đã thả ngươi ra ngươi còn đám đánh ông, dám lấy oán trả ơn à! Đánh chết ngươi!

Cho nên, Cửu Vương gia liền vén tay áo, túm được Trâu Lương là đánh.

Chờ cho đến khi lão tướng quân trở lại quân doanh thì trời đã tối rồi, một ngày đêm không gặp, lão tướng quân vừa mới vào cửa đã hỏi thị vệ phụ trách trông coi Trâu Lương xem nó thế nào rồi. Biểu tình mấy thị vệ đều vô cùng phức tạp, bảo lão tướng quân tự mình đi xem thử thì hơn.

Chờ đến khi lão tướng quân chạy vào doanh trướng thì đã thấy cái lồng sắt trong viện của mình trống rỗng rồi, lão đầu gấp đến độ mở miệng chửi người, đột nhiên lại thấy từ trong lều truyền đến giọng nói.

Lão đầu chạy đến cửa nhìn một cái thì thấy ba tiểu hài nhi đang ngồi cạnh bàn ăn đây.

Trên tay Triệu Phổ quấn băng, đang cầm đĩa rau, Trâu Lương ngồi bên cạnh hắn, đầy đầu đều quấn băng, hình như vừa mới bị ai đó đánh cho một trận. Lúc này, Trâu Lương đang rất ngượng nghịu mà xoay đôi đũa, hình như đang học cách ăn của Triệu Phổ, Âu Dương Thiếu Chinh ở bên cạnh dạy hắn, lại gắp cho hắn đũa rau.

Lão đầu trợn tròn mắt, đi vào, Trâu Lương vừa mới ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền khẩn trương, rõ ràng biết đây chính là người của biên quan, liền nhe răng như muốn cắn người.

Lão đầu còn đang xấu hổ thì Triệu Phổ đã cầm đôi đũa đánh vào đầu Trâu Lương một cái: "Ngồi xuống ăn."

Nói tới cũng kỳ, vậy mà Trâu Lương thực sự ngồi xuống, cầm đũa nhưng vẫn còn chút cảnh giác canh chừng Âu Dương lão Chiếu tướng.

Triệu Phổ nhìn hắn, chỉ vào lão đầu nói với Trâu Lương: "Nghĩa phụ."

Trâu Lương nháy mắt mấy cái.

Triệu Phổ lặp lại lần nữa: "Nghĩa phụ."

Trâu Lương hé miệng, học theo cách phát âm của Triệu Phổ, nói ra hai tiếng đứt đoạn: "Nghĩa... phụ..."

Triệu Phổ thỏa mãn gật đầu, gắp một cái đùi gà cho hắn, Trâu Lương vừa định đưa tay cầm lấy, chợt nghe Triệu Phổ "Èm" một tiếng liền thu tay lại, cố gắng cầm đôi đũa gắp đùi gà ăn, Âu Dương thì ở bên cạnh múc canh cho hắn.

Nhìn lại lão đầu lần nữa, hắn đã lặng lẽ lui đến ngồi xổm ở cửa quân doanh, lau nước mắt nước mũi đã tèm lem đầy mặt rồi.

Sau đó, lão tướng quân liền hỏi Triệu Phổ làm sao có thể khiến Trâu Lương ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, Triệu Phổ nói: "Oánh cho một trận tự khắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi, chẳng khác nào cún con cả."

Cứ thế, hàng ngày Triệu Phổ và Âu Dương đều mang theo Trâu Lương bên mình trong suốt một năm liền, mặc dù Trâu Lương vẫn còn duy trì một chút "lang tính" nhưng về cơ bản đã khôi phục lại dáng vẻ của tiểu hài nhi rồi.

Mà bầy sói bên ngoài, sau vài lần Trâu Lương đến gặp cũng bắt đầu tản đi, thỉnh thoảng cũng thấy Trâu Lương mang theo một cái thùng thịt lớn đến cho đám sói  bên ngoài quân doanh, lại thỉnh thoảng thấy Trâu Lương ôm mấy con sói bị thương đến tìm quân y xin kim sang dược, thường xuyên khiến quân y sợ đến khóc thét mới thôi.

Trẻ con trong quân doanh cũng càng ngày càng nhiều, Triệu Phổ chính là thủ lĩnh, rất xứng danh lão đại, Âu Dương Thiếu Chinh là tên ồn ào hay làm ầm ĩ nhất, Hạ Nhất Hàng ngoan nhất cũng hiểu chuyện nhất, Long Kiều Quảng là một "tiểu bà tám" thích nói nhiều, Trâu Lương nhỏ tuổi nhất, cứ như một chú sói con chẳng nói tiếng nào. Hơn nữa, bốn bị ca ca đều vô cùng chăm lo cho hắn, Âu Dương lão Chiếu tướng là nghĩa phụ của tất cả mọi người.

Trâu Lương vẫn vô cùng vô cùng quái gở, mặc dù không còn là sói con nữa, nhưng mà lang tính gần như đã xâm nhập vào trong xương tủy. Tất cả chó của quân doanh đều nghe lời hắn, hắn vừa đi dã ngoại, chỉ cần huýt gió một cái đã gọi tới cả bầy sói, lúc ra chiến trường cũng thấu hiểu chiến thuật của sói nhất...

Trâu Lương vẫn không biết cách giao lưu mọi người, đặc biệt cũng không biết làm thế nào để đối đãi với trưởng bối, có điều, mỗi năm đến ngày sinh nhật của nghĩa phụ hắn, hắn đều lặng lẽ để một vò rượu ngon trong phòng nghĩa phụ.

Cả việc rốt cuộc Trâu Lương có biết chuyện năm đó cha hắn đã gặp nạn gì hay không, tại sao hắn lại trở thành người của lang tộc, đến cuối cùng cũng không ai biết. Âu Dương lão Chiếu tướng rốt cuộc có hỏi qua hay không thì đến cuối cùng lão tướng quân cũng không có đả động gì thêm đến những chuyện liên quan đến Trâu Nguyệt, hình như có ẩn tình gì đó. Chuyện này rất nhanh sau đó cũng đã bị người ta lãng quên.

Chương 382: Qủy Hải

Thân thế của Trâu Lương quả thực quá truyền kỳ, sau khi nhóm Triển Chiêu nghe được Triệu Phổ kể cho nghe cũng có chút cảm khái, nhưng mà không có vẻ gì là liên quan đến Lâm Dạ Hỏa mà. Nếu so tuổi tác, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa sàn sàn nhau, không thể có chuyện hắn liên quan đến những chuyện mà cha Trâu Lương gặp gỡ được.

Thêm vào đó, từ khi Trâu Lương được sáu tuổi đã vào ở quân doanh, sau đó cùng lớn lên bên cạnh bọn Triệu Phổ. Trong khoảng thời gian đó cũng không có bất cứ bí mật lớn nào, những chuyện mà hắn trải qua cũng chẳng khác bọn Triệu Phổ là bao, cho nên đám người Âu Dương rất rõ ràng, Trâu Lương không có bất cứ kẻ thù nào. Năm mười sáu tuổi Triệu Phổ dẫn quân đánh giặc, Trâu Lương luôn theo hắn chinh chiến xa trường, tối đa chỉ có một số kẻ thù trên chiến trường, hơn nữa lấy tính cách có thù tất báo của Trâu Lương, đã sớm thanh toán xong cả rồi...

Vì vậy, nếu như Trâu Lương thực sự có kẻ thù thì chỉ là trước khi hắn được bốn năm tuổi mà thôi.

Một đứa trẻ bốn năm tuổi thì có kẻ thù gì chứ? Theo nhận xét của nhóm Triệu Phổ, mặc dù Trâu Lương có chút ngoan lệ nhưng bản chất vẫn tương đối thuần lương, điểm này rất giống với Tử Ảnh, tính cách thực ra rất đơn giản, không có tâm cơ gì.

Ngay cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng có thể nhìn ra, Trâu Lương không phải là loại người sống trong hận thù, Lâm Dạ Hỏa thì càng khỏi nói, là một chú cún con vô tâm vô phế mà thôi.... Cho nên, rốt cuộc giữa hai người này có thể có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ là ở bậc cha chú hay sao?

Âu Dương lão Chiếu tướng chưa từng nhắc lại chuyện Trâu Nguyệt Chiếu tướng cùng mười lăm vạn đại quân mất tích, nhưng mặc dù lão tướng quân không hề nhắc tới, không có nghĩa là  Trâu Lương sẽ không thèm để ý.

Dù là ai cũng vậy thôi, biết cha mình mất tích không rõ ràng đều sẽ đi điều tra một chút.... Nhưng mà từ trước đến giờ cũng không thấy Trâu Lương nhắc qua, điều này phần nào cho thấy – Có thể Trâu Lương biết tại sao cha hắn và mười năm vạn đại quân mất tích đi? Hoặc là, trong đó còn có ẩn tình nào khác nữa?

Nhưng lại nghĩ đến lúc Trâu Lương trải qua chuyện đó, hắn vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi, thậm chí còn là trẻ sơ sinh nữa.... Hắn có thể nhớ được bao nhiêu đây?

Tất cả đều rất khó để xác nhận.

Trên đường từ Ma Cung trở về, nhóm người Triển Chiêu có hỏi Triệu Phổ chi tiết một chút.

Triệu Phổ cũng nói thêm một số – chi tiết nhỏ.

Khi Trâu Lương còn nhỏ, lúc ở bên cạnh Triệu Phổ và Âu Dương, hắn thường gặp ác mộng.

Ban đầu hắn y như sói vậy, ban đêm thì thức, lúc nào cũng mở to đôi mắt nhìn ngó khắp nơi, ban ngày lại đi ngủ. Bởi vậy cho nên Triệu Phổ và Âu Dương đã tìm cách điều chỉnh giờ giấc đi ngủ cho hắn. Phương pháp thực ra rất đơn giản, ban ngày kéo hắn chơi đến điên loạn, cứ lúc nào hắn buồn ngủ liền lay cho hắn tỉnh lại chơi tiếp, chờ đến tận tối mới cho hắn đi ngủ.

Ban ngày Trâu Lương không được ngủ, ban đêm lại không ngủ được, cứ nhịn như vậy mấy ngày sau liền buồn ngủ đến không sao chịu nổi nữa, trời vừa tối đã ngủ thật ngon lành rồi.

Khi đó, mấy đứa nhỏ đều ngủ chung giường, một cái giường lớn có năm đứa nằm, mỗi đứa đắp một cái chăn.

Có một đêm, Triệu Phổ cảm thấy bên cạnh có người đạp chăn, tiếng đạp cứ vang lên bịch bịch bịch. Ban đầu, Triệu Phổ còn nghĩ Âu Dương Thiếu Chinh lại đạp chăn nữa rồi, nhưng mà vừa mở mắt ra nhìn đã thấy ngay cái chân Âu Dương ở trước mắt, nhìn thêm một chút thì thấy Âu Dương Thiếu Chinh đang ngối đầu lên bụng Hạ Nhất Hàng, hai chân dang rộng ngủ đến thẳng cẳng, tiếng động hình như vang lại từ phía sau.

Triệu Phổ liền trở mình xem thì thấy Long Kiều Quảng cũng tỉnh lại rồi, đang chống cằm nhìn phía bên kia, nơi Trâu Lương dựa vào tường mà ngủ.

Triệu Phổ cũng đến xem, thấy được Trâu Lương đang nhắm chặt mắt, chân đạp loạn chăn, hình như đang cố chạy trốn cái gì đó, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Triệu Phổ và Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn nhau một cái, tiến lại cẩn thận nghe thử, đột nhiên chỉ nghe thấy trong miệng Trâu Lương không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ "Ô li, Ô li".

Long Kiều Quảng hiếu kỳ: "Có phải đó là tiếng của sói không? Ngươi cũng biết đó, sói con thường thích gọi thế mà, nói đến sói con, hôm qua ta thấy một con chó mực lớn trong quân hình như bị sói lừa đi mất rồi, ngươi đoán sau này con của chúng sinh ra sẽ giống cha hay giống mẹ a? Ta nghe trù tử trong quân trù nói, sinh con đực sẽ giống mẹ còn sinh con cái sẽ giống cha đó, à, trù tử cũng muốn được làm cha đó, ngươi có biết không? Thê tử hắn lại còn rất béo.... Ô."

Triệu Phổ ấn luôn cái miệng cứ lẩm bẩm không ngừng siêu phiền toái của Long Kiều Quảng xuống chăn, nghiêng tai lắng nghe thật cẩn thận.

Trâu Lương vẫn cứ lặp đi lặp lại không ngừng chỉ một tiếng đó, trước kia Triệu Phổ cũng đã nghiên cứu qua một số "lang ngữ" Trâu Lương vẫn hay nói, từ này hắn thường nghe được trước đây, mỗi khi buổi tối lên đèn, Trâu Lương sẽ chỉ vào đèn lồng bên ngoài doanh trướng mà nói từ này.

Triệu Phổ vuốt cằm nghĩ – Nằm mơ thấy đèn sáng à?

Hắn còn đang nghĩ thì cảm thấy có người vỗ mình, Triệu Phổ quay đầu lại thì thấy Hạ Nhất Hàng bị Âu Dương đè cái bụng không cách nào cựa quậy đã tỉnh từ bao giờ rồi, chỉ bàn tay đang ấn đầu Long Kiều Quảng của Triệu Phổ nói: "Tiểu Quảng sắp ngạt thở chết rồi kia."

Triệu Phổ giật mình, nhanh chóng buông tay.

Long Kiều Quảng đang cố thở thông khí, lại còn nhân tiện nói: "Triệu Phổ, ngươi dám ám toán ta, ngươi chờ đó, chờ ta lấy hơi xong, mà cái chăn này có phải nên mang đi giặt rồi không? Tại sao lại có mùi lạ thế chứ? Liệu có phải Âu Dương đái dầm rồi lén đổi chăn với ta..."

Long Kiều Quảng lại tiếp tục lẩm bẩm cằn nhằn.

Triệu Phổ chớp chớp mắt, Hạ Nhất Hàng bên cạnh thở dài: "Cứ đè cho nó ngạt thở chết đi."

Triệu Phổ bắt Long Kiều Quảng tự che miệng lại, đừng có quấy rầy nữa, đồng thời hỏi Hạ Nhất Hàng: "Trâu Lương nằm mơ à?"

Hạ Nhất Hàng gật đầu: "Bình thường nó đều vậy, lần nào cũng chỉ nói từ này."

"Từ này có ý gì?" Triệu Phổ hiếu kỳ: "Là đèn hay là lửa?"

Hạ Nhất Hàng nhíu mày lắc đầu: "Lúc nó thấy mặt trời cũng nói, lúc thấy mặt trăng cũng vậy..."

Long Kiều Quảng đang che miệng ở bên cạnh vội giơ tay lên, tỏ ý ta muốn nói nè.

Triệu Phổ bất lực nhìn hắn: "Nói đi a."

"Có phải là Quang không?" Long Kiều Quảng cuối cùng cũng nói được một câu tương đối trúng ý, hắn nói tiếp: "Hôm đó, lúc đuổi theo đom đóm nó cũng nói vậy."

Mọi người nhìn nhau một cái.

"Quang à..." Triệu Phổ nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Trâu Lương: "Nằm mơ cũng thấy sao? Đây rõ ràng là biểu hiện khi gặp ác mộng, tay chân vung vẩy như muốn chạy, ánh sáng thì đáng sợ gì chứ?"

"Á!"

Mọi người còn đang chuyên chú nhìn biểu tình của Trâu Lương thì hắn đột nhiên hét to một tiếng, ngồi bật dậy.

Đám người Triệu Phổ bị hắn dọa cho hoảng sợ, đặc biệt là Âu Dương Thiếu Chinh đang ngủ đến chảy cả nước miếng cũng "phốc" một cái, nhảy dựng hẳn lên, giọng nói vẫn còn mang âm ngái ngủ, hét lớn: "Tên nào kêu vậy? Có kẻ bí mật đánh úp quân doanh địch à?"

Nhìn lại thì thấy Trâu Lương đang ngồi lau mồ hôi trên trán, Hạ Nhất Hàng thì đưa tay sờ trán nó, nhíu mày – Đổ nhiều mồ hôi lạnh quá!

Triệu Phổ hỏi hắn gặp phải ác mộng gì, Trâu Lương khi đó cũng chưa nói được nhiều, chỉ hoa chân múa tay như muốn biểu đạt cái gì đó, bốn tiểu hài nhi còn lại thì nghiêng đầu đoán hết cả đêm cũng đoán không ra, chỉ biết hắn nói cái gì mà "Quang!"

Trâu Lương vẫn tiếp tục gặp ác mộng như vậy, mãi đến khi sáu tuổi mới dần giảm bớt, bọn Triệu Phổ vẫn tiếp tục hỏi hắn rốt cuộc đã mơ thấy gì, câu trả lời của Trâu Lương lại có chút thú vị, hắn nói: "Ánh sáng ăn thịt người!"

Mấy đứa trẻ con bọn Triệu Phổ cũng không hiểu nổi hắn đang nói cái gì, mặt khác, ban đầu Trâu Lương còn khá sợ dùng tên lệnh liên lạc.

Mọi người còn nhớ rõ lần đầu tiên sử dụng tên lệnh liên lạc trước mặt hắn thì đã có chuyện xảy ra.

Đêm hôm đó, Âu Dương lão Chiếu tướng có dạy bọn trẻ cách dùng tên lệnh liên lạc, vì muốn cho đám trẻ không mấy hứng thú kia hăng hái chút, lão đầu liền nói dối chúng là phóng pháo hoa chơi.

Nhưng mà khi tên lệnh liên lạc vừa mới phóng lên cao, nổ tung sáng rực giữa đêm tối đen như mực ấy, khi xung quanh nháy mắt sáng lên rực rỡ, Trâu Lương lại đột nhiên kéo cả bốn người, đè bọn họ xuống đất che chắn, miệng không ngừng giục: "Ánh sáng tới rồi! Mau trốn đi!"

Âu Dương lão Chiếu tướng vội vàng kéo hắn lên, nâng cả bốn người bọn Triệu Phổ dậy, khó hiểu nhìn hắn hỏi: "Ánh sáng tới thì làm sao?"

Trâu Lương nhìn trái nhìn phải một chút, lại nhìn ánh sáng đang chiếu trên đỉnh đầu, vẻ mặt có chút hoang mang.

Cứ như vậy khoảng một năm sau Trâu Lương mới chậm rãi khắc phục được chứng sợ ánh sáng. Có thể là do trẻ con dần dần lớn lên, đã quên đi một số chuyện trong quá khứ, Trâu Lương cũng dần dần không nằm mơ nữa, cũng không thấy sợ gì nữa, thẳng cho đến sau tám tuổi thì chẳng khác gì tiểu hài nhi bình thường.

Bọn Triệu Phổ cũng từng thảo luận qua, liệu có phải khi Trâu Lương còn bé xíu đã gặp phải biến cố đáng sợ nào đó cho nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#humor