Quyển 3: Vụ án hoa Túy Tâm đòi mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
việc gấp."

Bao Chửng từ ngoài tiến vào, xem ra lâm triều đã tản, "Sáng nay lúc ta vào triều gặp phải bọn họ, Ân Hầu nói ngươi còn đang ngủ nên không đáng thức ngươi, hắn có một số việc cần làm nên đã đi trước với Hồng di ngươi, bảo ngươi chừng nào rảnh thì nhớ về thăm nhà."

Triển Chiêu gật đầu, nhưng mặt nhăn mày nhíu... Chuyện gì mà gấp như thế? Hay là Ma cung xảy ra chuyện gì?

"Chúng ta cũng thu dọn một chút đi, chiều nay khởi hành." Bao đại nhân vừa nói vừa bất đắc dĩ lắc đầu.

Tất cả mọi người kinh ngạc, "Khởi hành? Đi đâu a?"

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Bao Chửng hiển nhiên nổi giận, "Đều tại tên mập kia!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau -- Bàng thái sư? Lại làm gì nữa?

Thì ra, lúc vừa tảo triều, có người khải tấu nói vài địa điểm ở phương Bắc đã có tuyết rơi, năm nay vô cùng lạnh, cần đưa lương thực và quần áo đồ dùng đến cứu nạn, để tránh tuyết tan trời lạnh sẽ có nhiều người chết cóng.

Triệu Trinh nghĩ đây là việc lớn hàng đầu, bèn hỏi ai nguyện ý đi cứu trợ thiên tai.

Triệu Phổ nói để hắn đi, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, hơn nữa nhân mã của Trâu Lương vừa lúc ở đây, chiến mã của bọn họ đi nhanh, để trễ một ngày cũng có thể có thêm người chết cóng.

Triệu Trinh vốn định gật đầu, ai ngờ Bàng thái sư lại nói, "Cửu vương gia đi một mình quá nguy hiểm, hơn nữa ngài là binh mã đại nguyên soái, làm gì có đạo lý để đại nguyên soái đưa lương thực cứu trợ thiên tai? Phiền tả tướng quân Trâu Lương đi một chuyến cũng không khác gì. Mặt khác muốn quản lý áp tải cũng cần quan văn, thuận tiện tra một chút xem địa phương có kẻ nào ăn hối lộ làm trái pháp luật hay không, còn phải giám sát phân phối công bằng lương thực đồ dùng để cứu nạn thiên tai, chức này không phải Bao đại nhân không được."

Mọi người nghe thái sư nói một tràng, đều hiểu rõ, thái sư là muốn tống Bao đại nhân đến phương Bắc cứu trợ thiên tai, còn mình ở lại Khai Phong tiêu diêu tự tại vài ngày, không cần cả ngày bị Bao đại nhân nhìn đăm đăm.

Bao đại nhân cũng không phải đèn cạn dầu, nói với Triệu Trinh là thái sư thích hợp hơn.

Vì vậy hai người lại gây gổ ngay trong cung vàng điện ngọc.

Cuối cùng Triệu Trinh ngoáy lỗ tai nói, "Dù sao dạo này Khai Phong cũng chả nó chuyện gì, thôi thì cả hai cứ mang theo đội ngũ xuất tuần đi với hoàng thúc đi."

Nói xong, Triệu Trinh bỏ lại Bao Chửng và Bàng Cát đang nghẹn họng trân trối, hớn hở hồi cung, hai "cái loa" không ở, mình có thể thoải mái vài ngày, miễn cho mỗi ngày nghe hai người bọn họ cãi nhau đau cả cái đầu.

Bao đại nhân bất đắc dĩ, bảo người chỉnh lý những cuốn hồ sơ Long Đồ án ở phương Bắc, để thuận tiện phá giải vài vụ án.

Bất quá thật ra ông cũng biết mình nên đến phương Bắc xem, tuyết tai buông xuống, khu vực phương Bắc nếu không sớm cứu trợ, đến lúc đó sợ rằng sẽ có rất nhiều người chết.

"Đi miền Bắc à." Thiên Tôn cười tủm tỉm cũng đi thu dọn đồ đạc.

Triển Chiêu hiếu kỳ, "Thiên Tôn người cũng theo chúng ta đi sao?"

Thiên Tôn gật đầu, "Ừ, ta thích tuyết rơi!"

Mọi người lúc này mới nhớ tới -- Nội kình của Thiên Tôn là cực hàn, băng thiên tuyết địa hẳn là thích hợp với hắn.

Vì vậy, Bao Chửng sai người chuẩn bị một lượng quần áo mùa đông lớn, mà lúc này ngoài cổng thành Khai Phong, mười vạn binh mã đã bắt đầu tập hợp, gom góp một đống vật dụng, bách tính nghe nói họ phải đến phương Bắc cứu trợ thiên tai, đều quyên ra quần áo đồ dùng lương thực của mình, để Triệu Phổ mang theo cứu trợ.

Triển Chiêu vừa thu dọn y phục, vừa dạo qua một vòng từ trước ra sau, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Thấy Bạch Ngọc Đường đâu không?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Vừa tới một chuyến, nghe nói phải đến phương Bắc, đã đi rồi."

Triển Chiêu thăm dò hỏi, "Hắn có nói đi đâu không?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Triển Chiêu nghĩ -- Bạch Ngọc Đường không lẽ có việc nên không thể bớt thời gian, không đi cùng sao? Hắn không đi cũng không có gì đáng trách, cũng không phải người của Khai Phong phủ.

Hắn lại nhìn nhìn Thiên Tôn đang ngồi uống trà trong viện -- Không lý nào bỏ lại Thiên Tôn không hỏi han gì chứ? Cùng Thiên Tôn đi cũng là một lý do a...

Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài nhốn nháo ầm ĩ.

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử nhìn ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường đi vào, phía sau, Bạch Phúc dẫn theo vài tiểu tư xách mấy bao to.

"Gì vậy?" Công Tôn đã rời giường đang gặm bánh bao hỏi.

"Phương Bắc rất lạnh, các ngươi chưa từng đến sao?"

Bọn Công Tôn gật đầu, Bao Chửng cũng đi ra.

"Rất lạnh, người có nội lực thì còn đỡ, người không nội lực thì không chịu nổi, những thứ áo bông đệm chăn của phương Nam này căn bản không dùng được." Bạch Ngọc Đường nói, Bạch Phúc phía sau bắt đầu mở bao, "Đại nhân, mọi người trong Bạch phủ chúng ta lúc trước đã cùng đến phương Bắc một lần, có không ít vật dụng đồ đạc."

Bao Chửng tiến tới nhìn, khóe miệng giật liên tục -- Đó là từng chiếc từng chiếc áo da a, đó là từng chiếc từng chiếc áo lông cừu a... đó là từng chiếc từng chiếc áo da điêu, da hổ, da hồ, da gấu... nói chung đủ loại da a, còn có thảm lông cừu vừa dày vừa mềm a.

Vì mặt Bao đại nhân đen nên mọi người không thể nhìn thấy mí mắt ông giật giật -- Thật là giàu a, quá không thể tưởng tượng!

Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, "Xe ngựa Khai Phong cho thuê không chắc chắn, phương Bắc đường núi khó đi, ta thay vài chiếc."

Mọi người giật giật khóe miệng -- Nói hàm súc là ngươi đang chê Khai Phong phủ chúng ta quá nghèo mạt, vài chiếc xe rách nát còn đòi lên phương Bắc đúng không?!

Bao đại nhân cảm thấy dạ dày hơi ân ẩn đau.

Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài, mọi người hiếu kỳ đi theo, mới vừa ra đại môn thì đã há to miệng...

Ngoài cửa đậu vài chiếc xe ngựa thật to, thật thật thật là to! To đến thái quá, then chốt là, hình như gọi xe ngựa cũng không đúng, xe này có chiếc thì dùng ngựa kéo, có chiếc thì dùng lạc đà, còn có một đoàn chó.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi đi đâu chuẩn bị được nhiều xe ngựa như vậy?"

Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Đây là đoàn ngựa thồ của Hãm Không đảo, chúng ta thường hay đến phương Bắc giao hàng, những người làm thuê này đều biết nên làm thế nào trong thời tiết lạnh giá, các nha dịch dù sao cũng không biết gì về chuyện này, đến lúc đó gặp phải tuyết lớn phủ kín đường, có nhiều người hơn nữa cũng vô ích."

Bao Chửng khó xử, một phen ý tốt của Bạch Ngọc Đường quả thật là giúp đại ân, nhận hay không đây?

Lúc này, Triệu Phổ vừa lúc mang người trở về, vừa thấy xe ngựa, liền vui vẻ, "Thứ tốt! Vậy thì đi thôi, đến phương Bắc xe thế này mới chịu nổi!"

Nói xong lại bảo với các tiểu tư và hỏa kế của Khai Phong phủ, "Dọn đồ lên xe hết đi, chuẩn bị khởi hành."

Bao Chửng vui vẻ đáp ứng, dù sao cũng là vương gia đánh nhịp thu nhận, về phần tình nghĩa của Bạch Ngọc Đường... Bao đại nhân lén liếc liếc sang Triển Chiêu -- Không có tiền trả cùng lắm thì lấy thịt trả!

Triển Chiêu hắt xì liên tục ba cái, mũi ngứa quá, lỗ tai bên trái nóng ơi là nóng.

Vì vậy, trước cửa Khai Phong phủ trở nên náo nhiệt, mọi người chuẩn bị đi xa.

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đang đưa cho Tiểu Tứ Tử một bao bánh ngọt, là Thần Tinh Nhi làm xong nhờ hắn mang đến cho bé.

Triển Chiêu gãi gãi đầu hỏi, "Ngươi cũng đi à?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, "Ngươi không muốn ta đi sao?"

"Muốn mà." Triển Chiêu không hề nghĩ ngợi đã mở miệng, lại cảm thấy không thích hợp, bổ sung một câu, "Thiên Tôn cũng muốn đi."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Đúng vậy."

"Ừ." Triển Chiêu cũng gật đầu.

Tiểu Tứ Tử nhìn trái, nhìn phải, nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, "Miêu Miêu vừa nãy tìm ngươi khắp nơi, tưởng ngươi không đi."

Triển Chiêu giơ ngón tay chọt chọt bên hông Tiểu Tứ Tử, lại chọt chọt cái mông phì mỡ.

Tiểu Tứ Tử xoa mông nhìn Triển Chiêu -- Đó là sự thật.

Triển Chiêu xấu hổ, thanh âm của Bạch Ngọc Đường vang lên hiếm khi không hề lạnh như băng mà có vẻ thập phần nhu hòa, "Dù sao ta cũng không có gì làm, sẽ đi theo cả hành trình, rất thú vị."

"Phương diện nào thú vị?" Triển Chiêu khoanh tay cười hỏi hắn.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng đáp lại bằng một nụ cười, "Phương diện nào cũng thú vị cả."

"Thế à." Triển Chiêu trong lòng rất kiên định, lời này của Bạch Ngọc Đường, chứng tỏ đi tuần đến nơi nào, vô luận dừng chân nơi nào, hắn đều sẽ đi cùng sao? Vậy thì tốt!

.

Lúc chạng vạng, đội ngũ cứu trợ thiên tai trùng trùng điệp điệp dưới sự tự mình đưa tiễn của Triệu Trinh, rời khỏi Khai Phong phủ, đến phương Bắc.

Trong xe ngựa, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử trong lòng, lật xem cuộn hồ sơ Long Đồ án.

Xe ngựa này đúng là to khủng khiếp, Tiểu Tứ Tử có thể lăn lông lốc ở bên trong.

Triển Chiêu cưỡi ngựa, tiến đến trước cửa sổ xe hỏi Công Tôn, "Tiên sinh, trạm đầu tiên là ở đâu?"

Âu Dương Thiếu Chinh cầm địa đồ da dê nói, "Trạm đầu tiên là Tuyết thành."

"Tuyết thành?" Triển Chiêu lần đầu tiên nghe nói địa danh này.

"Kỳ thực là Tuyết Châu thành, bởi vì thường có tuyết rơi trời giá rét, nên có tên gọi khác là Tuyết thành." Âu Dương không hổ là địa lý thông.

(chữ "tuyết" trong cái tên Tuyết Châu thành này vốn là chữ 壆, ta đã hỏi người bạn bên Trung quen trên mạng, nhưng cục cưng bảo là từ này không có nghĩa cụ thể, cũng có nhiều cách đọc, ta thấy có một cách đọc gần giống chữ Tuyết nên để vậy đó nhé, thật sự lực bất tòng tâm, bà Nhã càng ngày càng khủng bố = =ll)

Triệu Phổ từ cửa sổ xe bên kia hỏi Công Tôn đang bận rộn, "Vùng đó có vụ án nào không?"

"Hình như ta vừa mới thấy." Công Tôn lục lọi một hồi, tìm ra một phần, "Có, hồ sơ thật dày!"

"Vụ án gì?" Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.

"Hm... Là về thiên mẫu ăn thịt người."

"Thiên mẫu là con gì?" Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên nghe nói.

"Thiên mẫu?"

Bên kia, Thiên Tôn ngồi xếp bằng trên lưng một con lạc đà trắng, đặc biệt thần tiên đặc biệt phiêu dật đi ngang qua mọi người.

"Tôn Tôn có nghe nói về thiên mẫu chưa?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Thiên mẫu là yêu quái trên trời trong truyền thuyết." Thiên Tôn nói, "Thừa lúc tuyết rơi xuống trần ăn thịt người."

Tiểu Tứ Tử ôm má -- Thật sợ quá!

Công Tôn lật xem hồ sơ, "Đúng là dọa chết người, trong vòng một năm trước, Tuyết thành bị thiên mẫu ăn ba mươi mấy người."

Triển Chiêu mở to hai mắt, "Một năm tuyết rơi được bao nhiêu ngày? Thiên mẫu này hình như ăn hơi bị nhiều đó?"

"Tuyết thành..." Bạch Ngọc Đường dường như nghĩ đến gì đó, khẽ nhíu mày, "Bạch Quỷ sơn trang, có phải ở Tuyết thành không?"

Triển Chiêu vừa nghe, nhíu mày, "Đúng vậy."

"Bạch Quỷ sơn trang là gì?" Tiểu Tứ Tử tiếp tục ôm má -- Nơi này tại sao vừa có yêu quái vừa có quỷ, thật sợ quá!

"Bạch Quỷ sơn trang là môn phái giang hồ." Âu Dương tuy không phải người giang hồ, nhưng cũng đã nghe tới, "Trang chủ Tiết Bạch Quỷ, nghe nói là một nhân vật khó lường, nhưng tính tình cổ quái, trở mặt như lật giấy, không dễ ở chung."

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường dường như có tâm sự, bèn hỏi, "Ngươi quen hả?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Tiết Bạch Quỷ thì ta không quen, nhưng nhị trang chủ Tần Lê Thanh của Bạch Quỷ sơn trang thi ta quen."

"Tần Lê Thanh?" Triển Chiêu nghe được thì có vài phần hứng thú, "Chính là manh hiệp (hiệp sĩ mù)Tần Lê Thanh mắt không nhìn thấy, nhưng tai nghe siêu thính?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Danh khí của hắn lớn hơn Tiết Bạch Quỷ a, thì ra là nhị trang chủ của Bạch Quỷ sơn trang." Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn.

"Tần Lê Thanh đã từng nói với ta một việc." Bạch Ngọc Đường dùng ngữ điệu không nhanh không chậm như thường lệ nói, "Hắn nói Tiết Bạch Quỷ có gì đó không ổn, Bạch Quỷ sơn trang, sớm muộn cũng xảy ra đại loạn."

"Có ý gì?" Triển Chiêu thắc mắc.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Lúc hắn nói việc này thì rất nghiêm túc không giống đùa giỡn, cụ thể thì ta không rõ lắm."

Đang khi nói, Công Tôn ló đầu ra, thuận tiện đem Tiểu Tứ Tử đang tựa bên cửa sổ túm vào trong xe, "Tần Lê Thanh kia, chính là người đến quan phủ báo án."

"Cái gì?" Mọi người nghi hoặc -- Người giang hồ chạy đi báo án? Kỳ quái nhất chính là báo án thiên mẫu ăn thịt người?

--- Hết quyển 3 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#humor