Quyển 9: Bắc Hải Yêu Đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mò: "Ngươi biết chỗ nào có đồ ăn ngon sao?"

"Đương nhiên a!" Đại thúc kia vừa nói vừa vẫy vẫy Triển Chiêu: "Tới, tới, đại thúc dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon nhất Hắc Phong Thành."

Triển Chiêu nghe hắn nói vậy liền vui vẻ mà chạy theo đại thúc kia.

Mọi người đứng nhìn mà há to miệng —– Cái này ... là gì đây?

Chỉ thấy đại thúc kia vừa dẫn Triển Chiêu thoạt nhìn qua vô cùng ngây thơ trong sáng vào trong một ngõ hẻm, vừa đánh mắt ra hiệu cho mấy người ở phía xa.

Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy có mấy nam nhân quỷ quỷ quái quái, cầm trong tay một cái bao, lặng lẽ đi theo hai người kia, rõ ràng là —— Không có ý tốt.

Triển Chiêu lúc đi theo người nọ đến một khúc quanh chuẩn bị vào ngõ hẻm, liền quay đầu lại thiêu mi với mọi người đang trợn mắt há miệng ở phía sau, ý là —— Mắc câu rồi!

Mọi người trầm mặc hồi lâu —- Người đầu tiên bị lừa đi, lại là Triển Chiêu sao?!

Lâm Dạ Hỏa sờ sờ mặt mình: "Không có lý do a!"

Bạch Ngọc Đường cũng chẳng thể quản mấy chuyện này nữa, Mèo kia thực sự bị đồ ăn dẫn đi rồi, cho nên hắn cần nhanh chóng đuổi theo.

Trâu Lương lôi Lâm Dạ Hỏa vẫn lẩm bẩm "Không có lý do" chạy theo Triển Chiêu.

Công Tôn đã xử lý xong vết thương cho ngoại tộc kia rồi cũng cùng Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử đuổi theo.

Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử: "Triển Chiêu liệu có gặp nguy hiểm không?"

"Không có." Tiểu Tứ Tử cười híp mắt lắc đầu.

"Đám người kia liệu có gặp nguy hiểm không?" Công Tôn tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử không hề suy nghĩ đã khẳng định: "Chết chắc rồi!"

Ân Hậu nhìn đám người đó, cũng hỏi bé: "Cháu tính ra sao?"

"Cần gì phải tính nha!" Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa ở phía trước.

Đầy đầu Bạch Ngọc Đường lúc này đều là một suy nghĩ —- Dám lừa Mèo của hắn, làm thịt đám lừa gạt này!

Mà đầy đầu Lâm Dạ Hỏa lúc này cũng là một suy nghĩ —— Lại đi lừa Mèo nhà Bạch Ngọc Đường chứ không lừa hắn sao? Đánh chết các ngươi cho các ngươi mở cái mắt chó ra.

Mọi người lặng lẽ thở dài —- Sát khí thật lớn, đám lừa gạt kia xem ra ... lành ít dữ nhiều rồi.

.....................

"Hoắc a ~~~~"

Bên trong đại trướng, Thiên Tôn trở mình một cái, xoa xoa mũi, lại tiếp tục ngủ.

.............

Đếm chiều tối.

Dẫn theo mười mấy tên lừa gạt cùng một đám lớn nam thanh nữ tú được cứu ra bên ngoài rồi, mọi người cùng trở về quân doanh.

Triển Chiêu vừa đi vừa xoa bụng, ăn nhiều quá đi không nổi nữa.

Bạch Ngọc Đường thì đánh người xong rồi cảm thấy có chút đói bụng.

Lâm Dạ Hỏa lại không hiểu mà hỏi Trâu Lương: "Chẳng lẽ lúc Triển Chiêu ăn trông rất đáng yêu sao? Tại sao tất cả đám lừa gạt đều đi lừa hắn a? Còn người đến trêu chọc lão tử lại đều là lưu manh?"

Trâu Lương lôi một đám lưu manh có ý đùa trêu chọc Lâm Dạ Hỏa trên đường, tâm nói —- Nói nhảm! Triển Chiêu bề ngoài là một tên cật hóa ngây thơ cực kỳ dễ gạt, ngươi cùng Bạch Ngọc Đường, một tên thì hung dữ muốn chết, một tên thì y như khối băng, lạnh lẽo muốn chết, nếu đã là lừa gạt thì dĩ nhiên là đi gạt Triển Chiêu chứ ai thèm lừa gạt hai ngươi.

"Có điều ...." Vô Sa nhìn một đám lừa gạt nằm trên mặt đất cùng hơn trăm thiếu nam thiếu nữ vừa mới được cứu ra, nói: "Tất cả lừa gạt của Hắc Phong Thành cùng những người bị lừa gạt đều ở đây cả rồi, tại sao lại không thấy Thiên Tôn chứ?"

Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, rốt cuộc là đi đâu vậy chứ ....

Chính lúc mọi người đang buồn bực, liền nghe sau lung có người nói: "Các ngươi về rồi, có phải bị lạc đường không a? Sao lại đi ra ngoài lâu vậy chứ?!"

Tất cả mọi người cùng sửng sốt —— Tiếng nói này thật quen tai a.

Mọi người đồng loạt quay lại, chỉ thấy Thiên Tôn đang ở sau bọn họ ngoài cửa, một tay còn đang cầm cái tăm xỉa răng nữa: "Ăn cơm chưa? Ta cùng Bao Đại nhân và Thái sư vừa mới ăn hỏa oa rồi, vẫn còn đó, hôm nay cánh gà nướng thật không tệ đi, mỳ xào thì có hơi mặn chút."

"Sao ngươi lại ở đây?" Mọi người đồng thanh hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn bị bọn họ làm cho sợ hết hồn, cau mày nhìn mọi người, ý là ——- Sao ta không thể ở đây được?

"Ngươi không bị lừa đi sao?" Ân Hậu hỏi.

Thiên Tôn ngẩn người, vẻ mặt chán ghét mà nhìn Ân Hậu: "Cái gì chứ? Ta sao có thể bị lừa đi được?"

Mọi người nhìn thấy đầy đất đều là tên lừa gạt, lại đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, lần này đi cả ngày mỏi cả chân a .... Không nghĩ đến lại là công cốc tay không!

"Cả chiều nay người ở đâu?" Bạch Ngọc Đường cố gắng giữ lại mi tâm đang co giật, hỏi Thiên Tôn.

"Ta vẫn ở đây a." Thiên Tôn nghiêng đầu: "Ngủ trưa xong đánh với Bao Đại nhân hai ván cờ, sau đó đến ngoài quân doanh ăn cá nướng, sau đó Hạ tướng quân lại gọi ta đi ăn hỏa oa ..."

Thiên Tôn vừa nói xong mọi người liền trầm mặc một hồi, sau đó cùng quay ngoắt lại nhìn Tiểu Tứ Tử.

Mà lúc này, Công Tôn lặng lẽ đem Tiểu Tứ Tử từ trên vai Triệu Phổ xuống, ôm lấy, sau đó xoay người chạy.

...............

Lúc này, trong quân doanh cũng loạn thành một đoàn.

Triệu Phổ cùng Tiêu Lương phụ trách ngăn lại những người đến tìm Tiểu Tứ Tử "nói chuyện", Công Tôn phụ trách ôm tiểu gây họa nhà hắn chạy trốn miết.

Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư cũng vừa xỉa răng vừa đi vào quân trướng.

"A? Mọi người thật có tinh thần a." Bao Đại nhân nhìn mọi người đang hò hét nháo loạn mà gật đầu một cái: "Lúc này mới giống dáng vẻ của thanh niên a. Lại nói tiếp, mấy cái tóc giả đó là sao a?"

Bàng Thái sư cũng gật đầu: "Ngươi xem bọn họ cảm tình thật tốt a .... A ha ha ~~~ nhắc tới, Hắc tử, ngươi có muốn lấy thử một bộ tóc màu bạch kim một chút không a? Có thể làm trắng da mặt một chút .... Ai nha."

Thái sư bị cái tăm xỉa răng của Bao Đại nhân đâm trúng, thét lên.

Từ hôm đó, mọi người cũng không dám nhẹ dạ mà tin vào kỹ xảo tung đồng xu của Tiểu Tứ Tử nữa, cho dù có muốn tung cũng bắt bé nghĩ cẩn thận đến ba lần rồi mới cho tung, đảm bảo bé không có thất thần hoặc nghĩ lái sang chuyện khác mới thôi ......

--- Hết quyển 9 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#humor