chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhớ kỹ cái cảm giác hắn nắm chặt tay cô bóp cò để viên đạn ghim vào người của hắn. Cô còn nhớ kỹ mùi máu tanh của hắn xông vào khứu giác của cô làm cô đau đớn như bị dày xéo thân xác. Tim cô đau đớn nghẹt thở ...

-Cô có biết kể từ năm đó Á Luân muốn thử đạn thì đến bây giờ cậu ta cũng chưa từng bị thương. Cô có biết từ khi Á Luân kết hôn với cô cậu ấy đã thay đổi. Cô có biết chính cô đã gây ra biết bao chuyện làm cậu ấy tổn thương...

Dịch Nho ngồi bên cạnh giọng rất nhẹ nhàng nhưng lại là đang trách cứ cô vô cùng nặng nề. Dịch Nho bình thường hoà đồng là thế, dịu dàng là thế nhưng hôm nay lại vì Á Luân mà lên án Tiểu Khiết và xem cô như kẻ thù.

-Tôi hiểu được cô sống trong hoàn cảnh trong sạch cho nên cô cho rằng thế giới của chúng tôi nhiễm bẩn. Nhưng nếu như cô lớn lên và tồn tại ở đây cô sẽ hiểu. Cô có biết tại sao Á Luân lại không cho phép cô tìm hiểu cậu ấy hay không?

Dịch Nho đứng dậy nhìn Tiểu Khiết với ánh mắt lạnh lùng _ Bởi vì cậu ấy biết cô sẽ không thể chấp nhận cũng như cậu ấy không thể tiếp nhận thế giới trong sạch của cô. Nhưng tình cảm của cô và cậu ấy được cậu ấy đặt ra ngoài ranh giới giữa thế giới của hai người. Cô không có tư cách lên án hay phán xét việc của cậu ấy....

Dịch Nho cao giọng ánh mắt giận dữ nhìn Tiểu Khiết nước mắt vẫn rơi tay đang nắm chặt lại. Đối với những lời của Dịch Nho cô hoàn toàn không thể phản kháng hay đáp trả lại dù chỉ nửa câu. Vũ Triết lúc này từ phòng mổ bước ra vô tình nghe được những gì Dịch Nho nói khẽ thở dài đi về phía Tiểu Khiết.

-Cậu ấy không sao, tên này mạng lớn lắm sẽ không sao đâu. Chỉ là nữa để lại ba vết xẹo trên người thôi. Đàn ông mà vết xẹo chính là chiến tích ...rất thành tựu.

Vũ Triết mỉm cười vỗ nhẹ vai của Tiểu Khiết như là để trấn an cô, cậu biết rõ được Tiểu Khiết cũng đang áp lực. Với tư cách là một bác sĩ cậu không muốn cô có thể áp lực cho nên chỉ có thể an ủi cô.

-Cám ơn anh!_Tiểu Khiết thở nhẹ nhõm ánh mắt vô cùng biết ơn Vũ Triết.

-Tôi đi thu xếp cho Á Luân_Dịch Nho nhanh chóng rời đi chỉ còn lại Tiểu Khiết và Vũ Triết đứng đối diện nhau. Vũ Triết nhìn theo bóng lưng của Dịch Nho cười nhẹ.

-Từ khi Á Luân bước vào Viêm gia, Dịch Nho được theo bên cạnh Á Luân, có thể nói Dịch Nho tuy là cấp dưới là người bạn nhưng xét về tuổi cậu ta lớn hơn Á Luân. Đối với cậu ta Á Luân chính là đứa em trai cậu ta nhìn từ chút trưởng thành cho nên khi nãy mới kích động như vậy, em đừng để tâm.

-Em hiểu, anh ấy nói rất đúng. Em không có tư cách phán xét việc Á Luân làm.

-Tiểu Khiết, em cũng không sai_Vũ Triết cười nhẹ đi lại gần hơn_ Bởi vì cuộc sống phẳng lặng của em bị chính Á Luân xáo trộn. Nếu là anh cũng không cách nào tiếp nhận được. Cho nên, em không cần tự trách.

Dù rằng Vũ Triết đã an ủi cô nhưng mà Tiểu Khiết vẫn cảm thấy hối lỗi vô cùng. Nếu như ngày hôm nay Á Luân có chuyện cô tin rằng bản thân sẽ ăn năn đến suốt đời.

.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net