10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã tới cuối tháng tám, bộ phim Ngao Thụy Bằng tham gia đang dần đi vào hồi kết.

Thời gian qua vì quá bận rộn nên hắn và Lý Hoành Nghị không thường xuyên liên lạc, thỉnh thoảng hai người nhắn tin hỏi thăm được vài ba câu rồi thôi.

Tám giờ tối, Ngao Thụy Bằng kết thúc cảnh quay, mà tận hơn chín giờ hắn mới đặt chân về đến nhà. Cả người Ngao Thụy Bằng rệu rã, chỉ muốn nhanh chóng ngả lưng xuống giường, nhưng hắn phải ưu tiên giải quyết cái bụng cồn cào của mình trước đã.

Ngao Thụy Bằng tắm rửa xong, mở điện thoại tính đặt đồ ăn thì phát hiện có tin nhắn từ số lạ. Hắn nhấn vào xem, xúc cảm trong đôi mắt đen láy lập tức chùng xuống vài phần. Người gửi không ai khác là Ngao Tùy, gã hẹn hắn cùng nhau ăn một bữa. Vừa hay Ngao Thụy Bằng cũng muốn gặp mặt bàn chút chuyện, dù sao bây giờ hắn không thể tiếp tục im lặng nữa rồi.

Cuộc hẹn rơi vào thứ năm tuần sau, đúng vào hôm đóng máy của hắn.

Ngao Thụy Bằng hồi âm ngắn gọn, sau đó tiếp tục công cuộc đặt đồ ăn dang dở của mình.

Lại bận rộn tới lui từ sáng tới tối, quần quật với những cảnh quay chừng như không có hồi kết, ngày đóng máy cuối cùng cũng tới. Ngao Thụy Bằng chụp hình cùng mọi người, cười cười nói nói hồi lâu mới chính thức chào tạm biệt tất cả. Bộ phim lần này hắn tự đánh giá bản thân biểu hiện tốt, thái độ đối với nhân viên và các diễn viên khác càng không cần bàn cãi. Thêm vào đó, Ngao Thụy Bằng đã lấy được lòng tin và sự yêu mến của trợ lý mà giám đốc Vương tìm giúp mình, bây giờ tên đó hoàn toàn trở thành tay sai trung thành số một của hắn.

Có điều không hiểu vì sao đi theo Ngao Thụy Bằng, trợ lý bất ngờ ác cảm với Mạc Thư và quản lý cũ của hắn - Hà Trung - một cách ác liệt. Ngao Thụy Bằng lo mình tẩy trắng quá tay, sau lại thấy sự tận tâm tận tụy của trợ lý liền thay đổi suy nghĩ.

Hắn chắc chắn mình đang đi đúng hướng!

Trợ lý vào nghề chưa lâu, không nhanh nhạy lắm về mấy chuyện xấu xí của Ngao Thụy Bằng trong quá khứ nên hắn mới dễ dàng làm việc. Nhưng nói đi nói lại, tính khí của Ngao Thụy Bằng từ lúc sống lại đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Đối tốt với trợ lý không phải giả tạo, Ngao Thụy Bằng thật lòng biết ơn sự chăm sóc của đối phương.

"Anh Bằng, anh tặng hoa cho bạn diễn chưa?"

"Anh Bằng, anh muốn ăn gì?"

"Anh Bằng, đã cảm ơn đạo diễn và biên tập chưa? Bọn họ nói sao?"

"Anh Bằng, anh..."

Ngao Thụy Bằng nhíu mày, đưa tay bịt miệng thanh niên tóc nâu đang huyên thuyên như máy phát thanh bên tai. Đây chính là trợ lý của hắn, Tần Khanh.

Tốt thì tốt, mỗi tội nói nhiều quá. Ngao Thụy Bằng lúc bình thường thì không sao, chứ lúc mệt mà gặp Tần Khanh hắn chỉ muốn lấy băng keo dán miệng tên nhóc này lại.

Tần Khanh nhỏ hơn Ngao Thụy Bằng một tuổi, tính cách phóng khoáng nhiệt tình, vô cùng thân thiện. Ở trường quay, một phần cũng nhờ cậu ta ăn nói khéo léo với mọi người nên Ngao Thụy Bằng mới có thể làm việc suôn sẻ.

Ngao Thụy Bằng mở cửa leo lên chiếc xe hắn ép ra được từ tay giám đốc Vương, thay đồ xong liền bảo Tần Khanh chở mình tới điểm hẹn gặp Ngao Tùy.

Tần Khanh trên xe luôn miệng đủ thứ chuyện, Ngao Thụy Bằng nhắm mắt nghỉ ngơi không nhịn nổi phải lên tiếng: "Muốn thất nghiệp à?"

Tần Khanh mím chặt môi, quãng đường sau đó ngoan ngoãn im lặng lái xe.

Không biết qua bao lâu, khi Ngao Thụy Bằng mơ màng sắp ngủ hẳn thì Tần Khanh lay hắn dậy. Ngao Thụy Bằng uống chút nước, chỉnh lại đầu tóc rồi bước xuống xe.

Ngao Tùy chọn một nhà hàng kiểu Ý, tuy nhiên Ngao Thụy Bằng không thèm quan tâm chút nào về việc lựa chọn trang phục sao cho phù hợp. Hắn tùy tiện bận một chiếc hoodie đen cùng quần thể thao đơn giản, thêm một đôi giày cổ cao hơi cũ kỹ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh sang trọng của nhà hàng.

Bao lâu rồi Ngao Thụy Bằng chưa đặt chân tới một nơi như thế này nhỉ? Cái cảm giác tẻ nhạt và giả tạo của khung cảnh xa hoa đang chậm rãi dâng lên trong hắn sau một khoảng thời gian dài vắng bóng.

Ngao Thụy Bằng chẳng thiết tha gì cái cảm giác này, nó khiến hắn nhớ tới những năm tháng khi còn ở Ngao gia.

Ngột ngạt khó chịu!

Nữ lễ tân nhìn thấy Ngao Thụy Bằng, tuy trên mặt nở nụ cười, nhưng ánh mắt vừa xẹt qua một tia khinh thường. Ngao Thụy Bằng chẳng hề để tâm, hắn nói ra cái tên Ngao Tùy, nụ cười lấy lệ của cô ta lập tức thay đổi.

Dẫn đường cho hắn là một nhân viên khác, càng đi càng ít người qua lại, thêm vào nhiều hơn vài phần kín đáo khó tả. Lúc nhân viên kéo nhẹ cánh cửa đen, tiếng đàn violin du dương tràn qua khe cửa, lọt vào tai Ngao Thụy Bằng.

Giữa căn phòng rộng lớn, chỉ có duy nhất một chiếc bàn ăn trống trơn trải khăn trắng thêu họa tiết sơn thủy bằng chỉ vàng. Ngồi ở vị trí trung tâm là một người đàn ông bận âu phục đen đang chống cằm nhắm mắt, ngón tay lắc lư theo điệu nhạc.

Vì quá mải mê chìm đắm, đến khi chiếc ghế phía đối diện được kéo ra, gã mới phát hiện vị khách mà mình luôn mong chờ đã xuất hiện.

Ngao Tùy nghiêng đầu khép hờ đôi mắt, ngón tay rời khỏi những nốt nhạc, ngoắc nhẹ hai cái. Ngay sau đó, tiếng đàn biến mất, một nhạc công cầm theo phong thư xám đặt xuống trước mặt Ngao Thụy Bằng. Ngao Thụy Bằng cầm lấy mở ra, giai điệu êm ả của violin hòa cùng các phím đàn piano dần vang lên lần nữa.

Phòng kín, trang trí bằng những bức họa lớn bé khác nhau, hệt như một bảo tàng thu nhỏ.

Ánh đèn chiếu rọi bức tranh đối diện Ngao Thụy Bằng mờ ảo hắt lên đôi mắt đen láy của hắn, Ngao Tùy dường như khá thưởng thức dáng vẻ ấy, bận bịu nghĩ xem gương mặt vô cảm kia sẽ để lộ cảm xúc gì.

Quả nhiên khi lấy ra những tấm ảnh trong phong thư, đôi mày dài của đối phương khẽ nhíu lại, sự lo lắng dần dần hiện rõ.

Ngao Tùy vẫn luôn chờ đợi điều này, hài lòng gật gù.

Ngao Thụy Bằng thở dài, hỏi: "Anh muốn tôi quay về Ngao gia?"

Ngao Tùy mỉm cười: "Phải nói đúng hơn là anh muốn ba phần trăm cổ phần chú đang giữ."

Ba phần trăm cổ phần tập đoàn Ngao thị, đây là tài sản duy nhất mà người mẹ quá cố của Ngao Thụy Bằng để lại, mặc dù Ngao Thụy Bằng không rõ bà làm cách nào mà sở hữu được. Kiếp trước hắn giữ số cổ phần ấy tới năm hai lăm tuổi thì bị cha ép buộc trả lại, vì không muốn dây dưa nhiều nên Ngao Thụy Bằng cũng xuôi theo. Hắn biết cái gia tộc đấy có kha khá người muốn tiếp cận mình vì con số ba phần trăm, song do ngại ông nội nên họ chưa dám. Bây giờ Ngao Tùy đòi thẳng như vậy, lộ rõ dã tâm ngồi vào vị trí thừa kế, xem ra bên đó đã bắt đầu khai chiến.

Ngao Thụy Bằng suy tính mọi thứ vô cùng nhanh, hắn cúi đầu cố nhịn cười, hành động này trong mắt Ngao Tùy lại thành Ngao Thụy Bằng đang bất lực tìm cách giải quyết.

Một đứa con trai tầm thường như Lý Hoành Nghị thế mà lại là điểm yếu chí mạng của Ngao Thụy Bằng, Ngao Tùy mơ cũng chẳng thể nghĩ tới. Giờ gã đã hiểu lý do ông nội không chút thương tiếc vứt bỏ đứa cháu trai này rồi, đơn giản bởi vì Ngao Thụy Bằng không có tố chất làm người của Ngao gia.

Ngao Thụy Bằng hắng giọng hỏi: "Ba phần trăm?"

"Ừm, ba phần trăm." Ngao Tùy giơ ba ngón tay, vui vẻ lắc qua lắc lại.

Đôi vai Ngao Thụy Bằng dần run lên, hắn chỉ về phía dàn nhạc công: "Cho bọn họ tan ca đi."

Ngao Tùy không biết hắn đang suy tính gì nhưng vẫn làm theo, đuổi hết những người không liên quan.

Cánh cửa vừa khép lại, tiếng cười lảnh lót của Ngao Thụy Bằng lập tức vang vọng khắp cả căn phòng, vô cùng chói tai. Hắn cười rất to, cười đến nỗi cả người gập lại như con tôm, cười đến mức phải đưa tay lau nước mắt.

Lo lắng khi nãy chỉ như một vở kịch vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi.

Ngao Tùy ngẩn người.

Ngao Thụy Bằng vừa cười vừa chỉ vào mặt gã: "Cái loại ngồi trên đống rác như anh mà cũng dám mở miệng đòi ba phần trăm cổ phần? Ha ha ha... Anh không sợ chủ tịch biết sẽ nhổ hết răng anh à?"

Sự hân hoan khi nãy giờ đây đông cứng trên gương mặt Ngao Tùy, gã nghiến răng: "Rác?"

"Kim Vương, tôi đang nhắc tới Kim Vương đó, thông minh lên nào. Bây giờ thối rữa lắm rồi phải không? Để tôi xem, chắc trụ được tầm hai ba tháng nữa nhỉ? Thâm hụt chắc khoảng..." Ngao Thụy Bằng phẩy phẩy mười ngón tay: "Nhiêu đây?"

"Mày!"

Ngao Thụy Bằng thôi cười, chậm rãi khoanh tay đổi thành dáng vẻ tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng. Ánh mắt hắn không chỉ mang sắc đen đơn thuần, mà còn là bóng tối sâu hun hút. Ngao Tùy lần đầu tiên đối diện với một Ngao Thụy Bằng như thế, vô thức rợn sống lưng.

Gã có cảm giác mình vừa hụt chân rơi vào một tấm lưới khổng lồ.

"Hôm nay tôi đến để đề nghị một cuộc giao dịch sòng phẳng, chứ không phải ngoan ngoãn làm con chó liếm giày cho anh. Tỉnh táo lên Ngao Tùy, vị trí của anh ở Ngao gia bây giờ là thấp nhất đấy. Thừa kế? Mơ đẹp quá cơ!" Ngao Thụy Bằng không nhanh không chậm lôi ra tham vọng nực cười của Ngao Tùy, sau đó cầm lên tấm hình của Lý Hoành Nghị, quăng về phía gã: "Chủ tịch chắc chưa nghe gì nên anh mới sống thoải mái như thế nhỉ?"

Ngao Tùy tức giận vò nát bức ảnh: "Sao mày biết mấy chuyện đó?"

Ngao Thụy Bằng ngửa đầu nhìn trần nhà, thử tìm từ trả lời, song vẫn chẳng biết nên nói gì cho hợp lý, thế là hắn quyết định để Ngao Tùy tự suy diễn, dù sao đó cũng là việc mà gã giỏi nhất: "Bí mật thương trường, khó lòng tiết lộ."

Quả nhiên sau vài phút, chẳng biết Ngao Tùy tự biên tự diễn thành cái gì mà hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: "Được, chú muốn giao dịch thế nào?"

Ngao Thụy Bằng bắt chéo chân, lấy trong túi áo một chiếc usb thảy qua cho gã: "Cách biến Kim Vương thành vàng khối đấy."

Thấy Ngao Tùy nhíu mày lưỡng lự, Ngao Thụy Bằng bồi thêm: "Đừng lo, tôi không ham cái tập đoàn ấy. Tôi giúp anh ngồi vào vị trí thừa kế, anh giúp tôi thuận lợi dùng cái danh nhị thiếu gia."

"Chỉ vậy?" Ngao Tùy vẫn chưa dám tin điều kiện hắn vừa đề ra.

Ngao Thụy Bằng đương nhiên hiểu Ngao Tùy nghĩ gì, cười nói: "Ba ngày sau, tùy thuộc vào việc anh đưa tôi thứ gì, nếu tôi thấy ổn, dùng được, thì chuyện Kim Vương coi như kết thúc. Còn ba phần trăm kia..." Ngao Thụy Bằng chợt dừng lại, hất cằm hướng về những tấm ảnh của Lý Hoành Nghị: "Cậu ta gặp chuyện thì có mơ anh cũng đừng hòng nghĩ tới nữa."

Mí mắt Ngao Tùy giật nhẹ, cái bẫy gã đặt dưới chân Ngao Thụy Bằng bỗng quay ngược lại vồ lấy gã.

Gậy ông đập lưng ông.

Kim Vương là cái hố mực treo trên đầu Ngao Tùy, có thể ngã đổ bất cứ lúc nào, gã muốn giải quyết nhanh gọn nhất có thể, cho nên đánh liều thử tin Ngao Thụy Bằng, cầm lấy usb. Nhưng do bản tính đa nghi quá lớn, Ngao Tùy vẫn phải gọi trợ lý mang máy tính vào, kiểm tra tại chỗ.

Xem xong bảng kế hoạch, Ngao Tùy không nén được kinh ngạc nhìn hắn.

Ngao Thụy Bằng nhún vai đứng dậy, trước khi đi cố ý nhắc nhở: "Ba ngày sau, không thì lo sắm răng giả đi."

Ngao Tùy đưa tay day trán: "Nhớ rồi!"

Cứ tưởng nắm được đuôi chó của Ngao Thụy Bằng, ai ngờ lại tự tay châm ngòi nổ cho chính mình.

Gã quên mất kẻ kia cũng mang họ Ngao, hơn nữa đã từng sống chung với ông nội, vậy nên dù ít dù nhiều cũng phải có tí bản lĩnh trong tay.

Còn Ngao Thụy Bằng vừa rời khỏi nhà hàng liền ngước mặt lên trời, nhoẻn miệng nở một nụ cười nhẹ.

"Lý Hoành Nghị, Lý Hoành Nghị à..." Hắn lẩm bẩm gọi tên cậu, chẳng rõ vui buồn giận dữ ra sao.

Hay nên nói, Ngao Thụy Bằng đang cố gắng dằn xuống lo âu dâng lên trong lòng.

Ba chữ Lý Hoành Nghị này từ khi nào lại có sức nặng đè mạnh lên trái tim hắn vậy nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net