12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường quay nằm ở phía sau tòa nhà mà Lý Hoành Nghị dẫn Ngao Thụy Bằng cùng theo vào. Tầng trệt được dùng để làm phòng chờ cũng như phòng trang điểm cho các diễn viên phụ.

Lý Hoành Nghị quen thuộc đi đến một căn phòng nhỏ, vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của son phấn, bên trong còn ba người khác đang ngồi trước gương để trang điểm và chờ nhân viên chỉnh lại tóc tai. Hai trong số đó là nữ, nhìn thấy cậu lập tức vui vẻ vẫy gọi: "Tiểu Nghị, mau lại đây."

Bọn họ là hai người bạn Lý Hoành Nghị quen được gần đây, một là Úc Yên Giang, một còn lại là Cố Bắc.

Lý Hoành Nghị tiến tới gần, chưa kịp cất lời chào hỏi Úc Yên Giang đã nhanh tay lấy ra một hộp thiết nhỏ dúi vào lòng cậu.

"Bánh trà xanh chị tự làm đó." Úc Yên Giang cười nói.

Lý Hoành Nghị nhướng mày ngạc nhiên, định đưa sang cho Cố Bắc ngồi kế bên thì cô đã nhanh nhẹn giơ tay ra dấu dừng.

"Chị có rồi, Giang Giang làm nhiều lắm, em cứ giữ lấy mà ăn."

Lý Hoành Nghị chớp mắt mỉm cười: "Vậy em không khách sáo đâu đấy."

Úc Yên Giang gật đầu, lúc này mới để ý tới thanh niên đứng sau cậu im lặng nãy giờ: "Kia là?"

"À, bạn em." Lý Hoành Nghị nói.

"Là trợ lý tạm thời." Ngao Thụy Bằng bước lên một bước, chỉnh lại lời cậu.

Lý Hoành Nghị lườm hắn, thầm tự hỏi bộ anh có nợ với nghề này à, làm gì cố chấp dữ vậy?

Ngao Thụy Bằng nở một nụ cười đúng mực, ngoài mặt trông có vẻ bình thường, song thực chất hắn đang quan sát xem hai người trước mắt mình đây có phù hợp để tiếp xúc hay không. Cái tính này từ nhỏ hắn đã được rèn, lớn lên trở thành thói quen ăn sâu vào tiềm thức, không cách nào gỡ bỏ.

Úc Yên Giang nhẹ nhàng thanh khiết, sở hữu nét đẹp ôn hòa dễ mến tựa như gió xuân. Người tên Cố Bắc trái lại mạnh mẽ sắc bén, chính trực thuần túy, vô cùng phù hợp với tạo hình nữ tướng của mình. Một trắng một đen ngồi cạnh như chính tà đối lập, vậy mà chẳng hiểu sao trông hợp nhau đến lạ.

Ngao Thụy Bằng lịch sự giới thiệu bản thân, cùng bọn họ lời qua tiếng lại một hồi mới phát hiện cả ba bằng tuổi nhau, thậm chí còn học chung trường Đại học. Cố Bắc và Úc Yên Giang là bạn thân đã được tám năm, tính cách hai người hòa đồng thân thiện, gặp Ngao Thụy Bằng mồm miệng khéo léo, chẳng mấy chốc đã như người quen lâu ngày gặp lại, thế là cuộc trò chuyện thành ra không có điểm dừng.

Trong phòng vẫn còn một thanh niên khác, nhưng bọn họ đồng loạt ngầm hiểu không đả động gì đến đối phương. Ngao Thụy Bằng đôi khi lén liếc mắt quan sát cái người ngồi tránh phía xa kia, cậu ta đeo tai nghe, vẻ mặt hờ hững nhìn điện thoại, làm như thực sự không nhìn thấy bốn người họ đang nói cười cùng nhau.

Gương mặt đẹp thì đẹp, song lại chẳng mấy thiện cảm, chỉ thấy xa cách lạnh lùng.

Cậu ta cứ im lìm như pho tượng, vậy mà khi ba chữ "giám đốc Tần" vọng vào phòng, gương mặt cứng đờ kia nhanh chóng giãn ra, môi hồng cong lên thành một nụ cười đầy mị hoặc, cảm thấy đã chuẩn bị đủ rồi mới đẩy cửa bước ra.

Ngao Thụy Bằng thầm cười lạnh một tiếng, cái loại này hắn thấy qua nhiều rồi, là kiểu nhận tài trợ để đi lên, không hiếm gặp.

Đợi cậu ta đi mất, Úc Yên Giang che miệng nói nhỏ: "Thằng nhóc đấy là Uông Trí, sau này cậu đi theo Lý Hoành Nghị có đụng phải cậu ta thì nhớ cẩn thận chút nhé."

Ngao Thụy Bằng gật đầu, đáp: "Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn."

Cố Bắc không giữ kẽ như Úc Yên Giang, có gì liền nói toạc ra chẳng thèm điều chỉnh âm lượng: "Thằng quỷ nhỏ đó bấu được quần ông Tần lúc nào cũng vênh mặt lên thôi, ban nãy tặng bánh nó còn chẳng nói cảm ơn, bảo là để đó. Để đó? Để cái..."

Úc Yên Giang vội đưa tay bịt miệng Cố Bắc, nở nụ cười bất đắc dĩ .

Mém xíu không cản kịp quả bom này rồi.

Lúc Uông Trí rời đi, Lý Hoành Nghị cũng chạy đi thay trang phục, Ngao Thụy Bằng định nói thêm mấy câu nữa với hai người rồi qua coi cậu như thế nào, không ngờ bên ngoài càng ngày càng ồn ào, lẫn trong đó còn có cả giọng nói của Lý Hoành Nghị. Ngao Thụy Bằng cùng Cố Bắc và Úc Yên Giang vội mở cửa bước ra, cách đó không xa là Uông Trí đang đứng cạnh một lão già vừa lùn vừa mập, đối diện chính là Lý Hoành Nghị vẫn chưa thay xong trang phục.

"Giám đốc Tần mời anh một bữa, anh từ chối cũng thôi đi, nhăn mặt nhíu mày cái gì chứ."

Uông Trí hằn học bĩu môi nói, Lý Hoành Nghị không để vào tai mà quay sang bảo với lão già lùn tè như cây nấm kia.

"Giám đốc Tần, thật xin lỗi, tôi quả thật không có thời gian."

Cái vị giám đốc Tần ấy khịt mũi một cái, giơ ngón trỏ chỉ vào mặt cậu: "Cậu Lý, cậu đâu phải tuyến một tuyến hai gì mà bận bịu đến mức không có thời gian, cứ thẳng ra là cậu không thích đi. Tôi đây thấy cậu có tiềm năng, muốn cho cậu chút tài nguyên, vậy mà lại chẳng biết điều."

Lý Hoành Nghị siết chặt nắm tay, cậu có thể hiền, song không phải kiểu cắn răng nhẫn nhịn để người khác leo lên đầu lên cổ thoải mái hoạnh họe đủ điều.

"Tôi..."

Ngao Thụy Bằng vừa lúc xuất hiện bắt lấy cổ tay cậu ngăn lại mấy lời sau, nở nụ cười nói với lão ta: "Giám đốc Tần, thật ngại quá, cảnh quay sắp bắt đầu, cậu ấy cần phải mau chóng chuẩn bị. Chi bằng tí nữa chúng ta nói chuyện có được không? Lịch trình của cậu Lý, tôi là người nắm rõ nhất."

Dứt lời hắn còn lén nháy mắt ra hiệu với lão.

Giám đốc Tần nhếch môi đắc ý, dài dòng thêm dăm ba câu làm kiêu rồi mới chịu rời đi.

Lý Hoành Nghị nhíu mày vùng tay ra khỏi tay hắn: "Anh không phải trợ lý của tôi, mà dù có là trợ lý thì cũng đừng tùy tiện quyết định."

Ngao Thụy Bằng thấy xung quanh có nhiều con mắt dòm ngó tới bọn họ, thế là lại bắt lấy cổ tay cậu kéo vào phòng thay đồ. Khi chỉ còn hai người với nhau, Ngao Thụy Bằng thôi mỉm cười, nhìn cậu bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Mới nãy lão làm gì cậu?"

"Sao tự dưng anh hỏi vậy?"

"Cái thể loại đó tôi từng gặp, biết cách đối phó, cậu cứ an tâm mà quay, còn lại để tôi sắp xếp." Ngao Thụy Bằng lười dông dài, hắn đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề, gằn hỏi lại lần nữa, "Giờ thì nói đi, lão làm gì cậu rồi?"

Lý Hoành Nghị thở dài, xoay gót bước đi lấy trang phục của mình.

"Anh nghĩ lão làm gì tôi?"

Ngao Thụy Bằng có chút ngoài ý muốn khi nghe cậu hỏi ngược lại mình: "Bị sờ rồi?"

Lý Hoành Nghị đứng khựng lại, quay sang nhìn anh bằng vẻ mặt vô cùng bực bội, nghiến răng nhả ra từng chữ: "Đàn ông con trai bị sờ một chút thì đã sao, anh đang nghĩ vậy à?"

Ngao Thụy Bằng vừa tức vừa buồn cười, cuộc đối thoại giữa cậu và mình sao lại toàn câu nghi vấn thế này? Nhưng không vì vậy mà Ngao Thụy Bằng không hiểu, ngược lại hắn còn hiểu rất rõ ràng.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Ngao Thụy Bằng đứng gần thuận tay mở ra, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài lãng tử gấp rút bước vào. Ông bận áo thun đen, quần bò, đi giày thể thao đơn giản, trên tay cầm theo một tập tài liệu bị cuộn thành hình ống. Người đàn ông này không ai khác chính là đạo diễn Sở chủ trì bộ phim mà Lý Hoành Nghị đang đóng.

"Cậu Lý, chuyện của giám đốc Tần ấy à, cậu... Khụ! Khụ khụ..."

Đạo diễn Sở vừa nói vừa đi tới kéo ghế ngồi xuống, giữa chừng liếc mắt về phía Ngao Thụy Bằng thì lập tức ngưng bặt rồi bắt đầu ho sặc sụa không dừng nổi. Ngao Thụy Bằng cầm chai nước khoáng còn mới trên bàn, vặn mở nắp đưa ông: "Ngài hẳn là đạo diễn Sở, Sở Oanh?"

Đạo diễn Sở ho đến mức run người, nhận lấy chai nước từ tay hắn xong tựa hồ run hơn gấp bội. Ông không ngồi nữa mà vội đứng lên, chưa kịp cúi đầu đã thấy đối phương khom lưng trước: "Xin chào đạo diễn Sở, tôi là trợ lý của Lý Hoành Nghị. Gặp được ngài thật là vinh hạnh cho tôi!"

Biểu cảm Sở Oanh tràn đầy vẻ không dám tin, tới khi nhìn thấy đôi mắt cong cong sâu thẳm chẳng mang xúc cảm gì của Ngao Thụy Bằng mới giật mình chợt hiểu. Ông gắng gượng nở nụ cười bắt tay với hắn, mấy lời định nói với Lý Hoành Nghị cũng hoàn toàn quên sạch.

"Cậu thay đồ đi, tôi ra ngoài gặp giám đốc Tần."

Ngao Thụy Bằng dứt lời liền lén đưa mắt liếc nhìn đạo diễn Sở, Sở Oanh đương nhiên đoán được ý của hắn, cho nên không nhanh không chậm theo sau đối phương rời khỏi phòng. Phòng thay đồ nằm trên một hành lang nhỏ hẹp dài, Ngao Thụy Bằng nhấc chân đi chưa đầy mười bước đã nghe đạo diễn Sở rụt rè hỏi: "Cậu Ngao, làm sao mà cậu..."

"Làm trợ lý, chẳng phải tôi đã nói khi nãy rồi à?" Ngao Thụy Bằng dừng lại, quay đầu mỉm cười với ông.

Sở Oanh nhìn nụ cười của Ngao Thụy Bằng, lông tơ trên người thi nhau dựng đứng cả lên. Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cũng là nụ cười chuẩn mực đó. Ông tự hỏi liệu Lý Hoành Nghị có biết mình đang thuê vị nào hay không, mà hẳn là không rồi, vì nếu biết thì cho mười lá gan cậu ta cũng không dám làm ra chuyện này đâu.

"Đạo diễn, nhờ ngài dẫn tôi đi gặp giám đốc Tần được không?" Hắn hỏi.

Sở Oanh gật đầu lia lịa, chủ động đi trước dẫn đường. Tới một căn phòng khác trên tầng hai, Ngao Thụy Bằng tự nhiên đẩy cửa bước vào, đảo mắt nhìn quanh.

Phòng máy lạnh, trà bánh đầy đủ, ngoài bộ bàn ghế sofa đen mun đậm mùi tiền còn có cả một màn hình lớn lắp sát vào tường, giống như loại phòng rạp chiếu phim tại tư gia.

Uông Trí đang rót trà mời giám đốc Tần, thấy cửa mở mà không nghe tiếng gõ báo trước nên rất bực bội, thế nhưng Ngao Thụy Bằng là khách của lão già bên cạnh mình, Uông Trí chỉ thoáng nhíu mày cái rồi thôi.

Ngao Thụy Bằng vẫn chưa thu lại nét cười trên gương mặt, khéo léo nhắc nhở Uông Trí sắp đến giờ quay để cậu ta rời đi chuẩn bị, chừa lại không gian riêng tư đặng hắn dễ bề xử lý chút chuyện.

Giám đốc Tần đắc ý cười ha hả bảo hắn ngồi, cầm chai whisky rót đầy ly rocks đưa hắn, nói: "Lý Hoành Nghị chân ướt chân ráo không hiểu chuyện, kẻ chạy vặt như cậu phải tinh ý thế này đây mới được việc, khá lắm."

Ngao Thụy Bằng im lặng nâng ly.

Lão nhướng mày hỏi: "Tối nay cậu Lý trống lịch chứ?"

Ngao Thụy Bằng không gấp, hắn nghiêng đầu tỏ vẻ tò mò: "Không ngờ cậu Lý có thể lọt vào mắt của ngài Tần đây. Còn cậu Uông... ngài tính sao?"

Giám đốc Tần ngửa đầu vỗ đùi cười ha hả: "Khẩu vị, là khẩu vị đó người trẻ tuổi. Lâu lâu phải thay đổi tìm kiếm thứ mới mẻ, mãi một món chán lắm, hiểu chưa!"

Ngao Thụy Bằng bật cười một tiếng, thân thể lẫn tinh thần đều cảm thấy ghê tởm tột độ. Hắn không chịu nổi thêm giây phút nào nữa, nghĩ tới cảnh lão già gớm ghiếc này ngày đêm tơ tưởng Lý Hoành Nghị, gân xanh trên trán bắt đầu hằn lên. Hắn lắc nhẹ ly thủy tinh lành lạnh trong tay, rũ mắt nhìn chất lỏng nồng mùi cồn sóng sánh ánh nước.

"Giám đốc Tần, tôi hiểu ý của ông, nhưng thật đáng tiếc, cậu Lý đã có nhà tài trợ mất rồi, cho nên không dám phiền ông nhọc lòng."

Ngao Thụy Bằng dứt lời, lão ta lặng đi một hồi liền cầm ly rượu tạt mạnh vào mặt hắn, cao giọng la to: "Tôi tưởng cậu biết điều, hóa ra chủ tớ ngu như nhau nhỉ?"

Rượu trúng mắt cay xè, Ngao Thụy Bằng giơ tay áo lau qua, cười cười gãi má, sau đó bất ngờ ném thẳng cái ly trong tay về phía màn hình chiếu.

"Xoảng" một tiếng chói tai, hàng loạt mảnh thủy tinh mỏng dày sắc nhọn văng túa ra như mưa khiến lão nhất thời ngớ người.

Cứ như hành động vừa rồi không phải do mình gây ra, Ngao Thụy Bằng điềm tĩnh lấy một cái ly khác, rót rượu.

"Là lỗi tại tôi nói chưa rõ, chúng ta bắt đầu lại nhé." Hắn mỉm cười, chậm rãi đẩy ly rượu tràn trề về phía giám đốc Tần.

"Chào ông, tôi là nhà tài trợ của Lý Hoành Nghị, Ngao Thụy Bằng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net