2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giám đốc Vương làm việc rất nhanh lẹ.

Một ngày sau khi nói chuyện, kịch bản đã đến tay Ngao Thụy Bằng. Thậm chí hắn không cần phải thử vai, trực tiếp nhận một vị trí khá ổn trong tuyến chính nhờ lời đề cử của ông ta. Vai diễn vẫn giống kiếp trước, tên là Trường Quốc An, thuộc kiểu nhân vật tươi sáng năng động, sống có tình có nghĩa.

Ngao Thụy Bằng đeo kính ngồi bên ban công lật xem kịch bản, tập trung nghiên cứu và thử nhớ lại nội dung.

Tam Sinh Mộng lấy bối cảnh tu tiên, chủ yếu xoay quanh ba cặp đôi chu du khắp thiên hạ. Đủ thứ chuyện gà bay chó sủa diễn ra, bắt ép bọn họ thay đổi tính cách ban sơ của mình để có thể thích nghi với chốn giang hồ tàn khốc. Sau đó, nhân vật Trường Quốc An này vì muốn có sức mạnh để giúp đỡ huynh đệ nên đã sa vào ma đạo. Người anh em tốt của gã là Ân Hồng tìm cách cứu gã ra, nói chung là một màn ta đẩy ngươi kéo, cuối cùng Ân Hồng phải lấy nửa cái mạng ra đổi một đường lui cho Trường Quốc An.

Tam Sinh Mộng có thể coi là thiết lập theo hướng song nam chủ, tuyến tình cảm nam nữ chỉ là phụ, đặc biệt đề cao tình huynh đệ. Nói cách khác thì bộ phim này được chuyển thể từ một quyển tiểu thuyết đam mỹ.

Ngao Thụy Bằng không cố kỵ hay bài xích gì, cảm thấy bình thường.

Đọc một lần ba tiếng đồng hồ, Ngao Thụy Bằng tháo kính xoa xoa mi tâm, sau đó nhìn lên bầu trời xế chiều, nghĩ ngợi đủ chuyện.

Hắn bỗng nhớ tới gương mặt một người, tuy không mấy rõ ràng, nhưng lạ thay lại khiến lồng ngực dấy lên một thứ cảm xúc khó tả.

Dường như là tiếc nuối và lưu luyến.

Ngao Thụy Bằng lắc đầu đứng dậy đi vô phòng khách, nhìn ngôi nhà trống trơn, tự nhiên hắn thấy hơi mệt. Giờ đang hè, tiết trời Bắc Kinh không đến nỗi nào, chứ đông mà tới thì xác định hắn sẽ chết cóng cho xem.

Ngao Thụy Bằng ngán ngẩm ngửa mặt lên trần nhà, sầu muộn thở dài.

"Phải kiếm trợ lý... A, mệt mỏi quá!"

Than thì than mà làm thì làm. Ngao Thụy Bằng nhất định không được đi vào vết xe đổ của kiếp trước nữa.

Nhất định!

...

Một tuần sau.

Chuyện hắn cướp kịch bản của Trương Kính bại lộ.

Ngao Thụy Bằng bày ra vẻ mặt cá chết. Hắn thực sự quên mất mình đã tự tạo nghiệp. Hành động theo thói quen quả nhiên là thứ đáng sợ.

Ngao Thụy Bằng không vui, giám đốc Vương cũng chẳng nhếch miệng cười nổi. Bởi vì trong mắt ông ta, người này chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ. Lỡ mà nhấn nhầm nút, cuộc đời của ông cùng một đám nghệ sĩ ở công ty trăm phần trăm sẽ tiêu tùng.

Nhưng trong cái rủi có cái may. Lưu lượng của Trương Kính chưa to lắm, nên ít người để ý. Chủ yếu chỉ xuất hiện trên mấy trang báo nhỏ. Đây cũng là chuyện thường tình không hề hiếm gặp khi làm ăn trong giới giải trí, chẳng qua người ta không nói nên ít thấy mà thôi, thế nên qua vài tuần chắc chắn sẽ lắng xuống. Có điều Ngao Thụy Bằng không thích chờ lâu, vài tuần đủ để vụ này cào ra vết xước trên tên hắn, sau này nhỡ bị đào lại thì rắc rối lắm.

"Ông định im lặng tới chừng nào đây?"

Giám đốc Vương nghe vậy liền giật thót, kéo ra một nụ cười nhăn nhó khó coi: "Cậu Ngao, tôi cũng không biết tại sao chuyện bị lộ. Tôi thề là tôi không có mở mồm."

"Tuỳ tiện thề thốt sẽ bị sét đánh đấy." Ngao Thụy Bằng ngả lưng ra ghế chủ nói bằng chất giọng lười biếng.

Giám đốc Vương không biết lời của hắn mang ý nghĩa sâu xa khác, còn tưởng Ngao Thụy Bằng đang doạ mình, thế là hoảng loạn mếu máo giải thích.

"Tôi vô tội thật mà. Nghĩ thử xem, nói chuyện đó ra khác nào tôi tự tát lên mặt mình kia chứ!"

Ngao Thụy Bằng phất tay tỏ vẻ không quan tâm, hờ hững hỏi: "Biện pháp xử lý nhanh gọn nhất trong tình huống như thế này là gì?"

Thấy giám đốc Vương nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, Ngao Thụy Bằng bất lực tặc lưỡi, tự mình trả lời: "Lấy lửa dập lửa. Đám cháy to nuốt đám cháy nhỏ."

"Ý cậu là?"

"Tra coi ai là người tung tin, đồng thời tìm xem Trương Kính có bí mật nào không, có thì quăng cho đám phóng viên. Không cần lớn quá, hơn vụ này một chút là được. Chừng mực thôi, đừng tổn hại danh tiếng cậu ta nhiều."

Ngao Thụy Bằng nghiêm túc nói. Tuy cách xử lý của hắn không quá nặng nề hay tàn nhẫn, ngược lại còn có phần khá nhẹ nhàng, nhưng chính sự nhẹ nhàng đó kết hợp cùng đôi mắt vô cảm đen láy của hắn ta đã khiến giám đốc Vương rùng mình.

Trực giác ông ta mách bảo, Ngao Thụy Bằng sắp làm ra chuyện gì đó vô cùng kinh khủng.

Người này so với trước kia thật quá khác biệt.

Nếu dạo trước Ngao Thụy Bằng mang bộ dáng xu nịnh giả tạo lấy lòng kẻ bề trên, thì bây giờ hắn lại đột ngột quay sang đá văng kẻ đó, cao ngạo chiếm lấy vị trí kia. Hắn tự tin rằng sẽ không một ai dám phản đối mình. Tin rằng lựa chọn của bản thân không bao giờ sai.

Cơ mà đó chỉ là hình tượng Ngao Thụy Bằng cố tình dựng nên để đánh lừa giám đốc Vương. Có trời mới biết thực ra hắn đang nghĩ gì.

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ. Ngao Thụy Bằng không phải là dạng không biết điều, đứng dậy trả lại chỗ cho giám đốc Vương. Muốn dụng người thì cũng cần phải có đạo lý làm người cơ bản, quan trọng hơn chính là biết cách cho đối phương thể diện ở bên ngoài.

"Mời vào!"

Giám đốc Vương vừa dứt lời, một bóng hồng yểu điệu đẩy cửa bước vào. Người nọ là Mạc Thư, hôm nay cô ta bận một chiếc đầm dài, màu trắng tinh khôi thành công tôn lên dáng vẻ dịu dàng cùng mái tóc đen óng mượt xõa bên vai. Trông thấy như phảng phất hương xuân, rung động lòng người.

Ngoại trừ Ngao Thụy Bằng.

Lần đầu gặp đã bị đối phương dùng ánh mắt săm soi ghét bỏ đánh giá, hắn cũng chẳng thèm để cô ta vào mắt. Coi như có con búp bê gỗ đang đứng trước mặt mình, Ngao Thụy Bằng lịch sự gật đầu chào một cái cho có lệ.

Mạc Thư cũng nhẹ nhàng nở nụ cười chào lại.

"Vậy thưa giám đốc, tôi về. Chuyện vừa bàn tôi sẽ làm theo ý ngài."

Ngao Thụy Bằng để lại một câu như thế rồi quay lưng rời đi. Khi lướt qua Mạc Thư, hắn vô tình nhìn thấy chiếc vòng cổ bạc cô ta đang đeo, mắt hơi híp lại.

Là hàng thủ công đặt làm riêng của hãng MQ. Một tiểu hoa đán mới nổi lại dư tiền vậy sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net