3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngao Thụy Bằng!"

Cửa thang máy mở ra, Ngao Thụy Bằng vừa bước được ba bước thì bị ai đó gọi giật lại. Hắn theo phản xạ quay đầu, thấy một thanh niên tóc nâu mang kính râm đang tiến lại gần mình. Cậu ta khoác chiếc áo khoác da màu đen, trên người nào là dây chuyền, lắc tay, nhẫn, bông tai, không chỗ nào là không lấp lánh ánh bạc, nồng nặc mùi tiền.

Đối với Ngao Thụy Bằng đang nghèo rớt mồng tơi mà nói, người này chẳng khác nào bề tôi của chúa trời phái xuống để chọc mù mắt hắn.

Ngao Thụy Bằng không biết đối phương, nhưng đối phương dường như biết rõ về hắn. Khi hắn định lên tiếng hỏi thử, thanh niên đã cúi đầu tháo kính, để lộ một gương mặt mang nét đẹp đại trà không mấy ấn tượng.

Thấy rõ mặt rồi, Ngao Thụy Bằng vẫn không biết thanh niên hắn vừa âm thầm gán cho biệt danh con công đây tên là gì.

"Chúng ta cùng uống cà phê nói chuyện chút nhé?"

Tình huống hiện tại nếu Ngao Thụy Bằng còn không mau nhận ra đối phương thì khá bất lịch sự, nhưng hắn là loại người để ý mấy chuyện cỏn con đó ư?

"Cậu là ai?"

Câu này vừa bật ra, khuôn miệng đang tươi cười của thanh niên giật nhẹ một cái, thoáng cứng lại.

"Anh cướp kịch bản của tôi, bây giờ lại hỏi tôi là ai?"

Ngao Thụy Bằng nghe thế liền "à" một tiếng, thì ra con công này tên Trương Kính. Không ngờ lại đụng mặt nhau sớm vậy.

"Kịch bản do giám đốc Vương đưa tôi mà nhỉ?"

Ngao Thụy Bằng vừa dứt lời, Trương Kính ngây ra, sau đó ôm bụng bật cười. Cười đã rồi mới tiến lên một bước, khom lưng nghiêng đầu nói nhỏ vào tai hắn.

"Anh Ngao, anh nghĩ tôi ngu lắm hả? Tôi là kiểu sẽ bỏ qua cho một tên hạng bét dám cướp đồ trong tay tôi trắng trợn như vậy à? Bạo hành quản lý, nghiện ngập cờ bạc, thái độ với bạn diễn, mặc dù anh không làm, nhưng tôi thừa khả năng biến những chuyện đó thành việc mà anh đã làm."

Trả nghiệp cũng sớm thật, Ngao Thụy Bằng nghĩ. Hôm trước hắn mới dọa giám đốc Vương, hôm nay đã bị người khác dọa lại. Hắn có nên mừng không? Mừng vì đỡ được cho kiếp sau một nghiệp?

Vậy hắn sẽ được đầu thai làm một con chó sống trong giới tài phiệt chứ?

Trương Kính lùi lại, ngoài dự kiến, cậu ta thấy Ngao Thụy Bằng che miệng nhịn cười. Thái độ đó càng khiến Trương Kính sôi máu. Cậu tính mở miệng mắng thì Ngao Thụy Bằng đột nhiên cất lời: "Được, nói chuyện chút nào."

Công ty J ít nhiều cũng thuộc top 10 các công ty giải trí hàng đầu Bắc Kinh, phía trên có tập đoàn K hỗ trợ. Vì vậy bọn họ cho xây dựng quán ăn, tiệm cà phê, cả một số các cửa hàng nhỏ bán quần áo và đồ lưu niệm ngay tại công ty, thậm chí còn đầu tư hẳn một lầu riêng làm tầng vui chơi giải trí cho các nghệ sĩ.

Vì vậy Ngao Thụy Bằng cùng Trương Kính không cần đi đâu xa, tìm một góc trong quán cà phê ít người để ý là được.

Ngao Thụy Bằng bắt chéo chân ngồi đối diện, thoải mái cầm ly kem múc ăn, cứ như thể giữa hắn và Trương Kính là bạn bè thân thiết đang tâm sự cùng nhau.

Dáng vẻ vô lo của hắn thế mà lại khiến Trương Kính dâng lên cảm giác bất an. Có điều cậu ta nghĩ tới người chống lưng phía sau mình, cộng thêm việc nhớ lại vị trí của kẻ trước mắt, tâm tình liền ổn định, càng thêm tự tin hất cằm nhìn đối phương. Ngao Thụy Bằng chẳng thèm để ý, vẫn chuyên tâm ăn kem. Có người đãi tội gì từ chối?

Cái gì? Trương Kính là đối thủ? Đối thủ thì sao? Không tốn tiền mà vẫn ăn ngon là được. Dù gì cũng vào bụng mình, phải hưởng thụ chứ.

Ngao Thụy Bằng là kẻ biết cách không để bản thân chịu thiệt. Mặc dù trông có hơi mặt dày thật.

"Nếu anh đồng ý trả kịch bản, tôi sẽ suy nghĩ lại."

Trương Kính vừa nói vừa nhếch miệng nở nụ cười đắc ý. Cậu ta biết Ngao Thụy Bằng đang túng thiếu, bây giờ chỉ còn cách bám vào nghề diễn viên để kiếm tiền. Không cần quá thông minh cũng nhận ra được Trương Kính đang cố ý cắt đường sống của hắn. Chỉ cần hắn gật đầu trả kịch bản, về sau vẫn có thể tiếp tục tồn tại trong cái giới này, đỡ hơn là ngõ cụt.

Nhưng Trương Kính tới chết cũng không ngờ rằng thanh niên trước mặt cậu ta đây vốn dĩ là một con sói, hơn nữa còn là con sói điên đã sống tận hai kiếp. Vừa tham vừa gian, đã cắn là không nhả. Mấy lời của cậu ta một chút uy hiếp Ngao Thụy Bằng cũng không cảm nhận được, ngược lại Trương Kính còn để lộ bí mật của mình ra cho hắn thấy.

Ngao Thụy Bằng đặt ly kem xuống bàn.

Khoảnh khắc Trương Kính tưởng mình đã thắng, đối phương chậm rãi mở miệng, từng câu từng chữ vô cùng từ tốn nhưng lại khiến Trương Kính trợn mắt há mồm kinh ngạc.

"Gối của mụ già Chiêu Tịch Lam thơm không?"

Nhìn gương mặt chốc chốc hết xanh lại xám của cậu, Ngao Thụy Bằng hài lòng gật đầu. Thấy Trương Kính mấp máy môi, hắn vội đưa ngón tay lên "suỵt" một cái, Trương Kính thức thời ngậm chặt miệng.

"Tôi còn chưa nói xong mà cậu gấp cái gì. Muốn hỏi tại sao tôi phát hiện đúng không? Tại cậu lộ liễu quá mà! Đôi bông tai kia là hàng giới hạn của tập đoàn Chiêu thị, có bán cả sổ đỏ cậu cũng không đủ sức chạm tới chứ nói chi là mua. Còn chiếc lắc tay kia nằm trong bộ sưu tập độc nhất vô nhị của Chiêu Tịch Lam, tuy không được công bố nhưng tôi vẫn nhìn ra được đấy. Mụ già đó tặng cậu để đánh dấu chủ quyền đúng không?"

"Làm, làm sao mà..." Trương Kính thật sự sợ tới mức nói không nên lời.

Chiêu Tịch Lam là ai? Là bà hoàng của Chiêu thị - tập đoàn lớn thứ ba tại Trung Hoa, đồng thời là người phụ nữ có tiếng nhất nhì trong giới kinh doanh. Nếu chuyện Chiêu Tịch Lam ngủ với một diễn viên quèn là cậu ta bị lộ thì đời của Trương Kính coi như bỏ. Không phải ai khác, mà chính tay Chiêu Tịch Lam sẽ bóp chết cậu ta vì đã làm ô uế danh tiếng của mình.

Người đàn bà đó trong kiếp trước chính là chỗ dựa của Ngao Thụy Bằng, bởi vậy hắn mới biết rõ như thế. Chiếc lắc kia hắn cũng từng đeo, phải tốn sức dữ lắm mới cởi ra được. Và khi ấy Ngao Thụy Bằng không thực sự ngủ với Chiêu Tịch Lam, hắn dùng thuốc mê lừa mụ ta rằng đã có một đêm nồng cháy, chứ sao mà hắn dám làm thật.

Một mụ già năm mươi tuổi, hắn kham không nổi đâu.

Giờ thì hay rồi, tên Trương Kính này đã thế chỗ hắn.

Ngao Thụy Bằng híp mắt nghĩ gì đó, bất ngờ nhổm dậy rướn người dùng ngón tay móc cổ áo Trương Kính kéo ra, một vết bầm ngay dưới xương quai xanh lộ rõ. Hắn nhướng mày, chu môi huýt một tiếng, dáng vẻ ngả ngớn vô lại vô cùng.

"Chịu chơi đấy."

Trương Kính giật bắn mình túm áo lùi về sau, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Ngao Thụy Bằng thuận thế đứng dậy không thèm ngồi nữa, bồi nốt câu cuối rồi lắc lư rời đi: "Đừng nghĩ tới chuyện nhờ mụ già đó giải quyết tôi, cậu không ngu, phải đo ra được nguồn tin của tôi ở mức nào chứ đúng không?"

Trương Kính cúi thấp đầu, nghiến răng ken két. Ngao Thụy Bằng không cần nhắc cậu ta cũng thừa biết. Người nọ cũng có chỗ dựa không thua gì mình, thậm chí còn hơn thế. Nếu chỉ là hạng tôm tép thì làm sao nhìn ra nguồn gốc chiếc lắc trên tay Trương Kính được?

Và Trương Kính không hề biết rằng nguồn tin Ngao Thụy Bằng đề cập là do hắn bịa ra nhằm buộc cậu giữ mồm giữ miệng mà thôi.

Ngao Thụy Bằng vốn tưởng lần này sẽ phải cúi đầu xin tha, ai ngờ lại lời to một vố. Kiếp này phải cảm ơn Chiêu Tịch Lam nữa rồi.

"Cậu làm cái quái gì thế?"

Tiếng hét chói tai bất ngờ dội lên giữa hành lang khiến Ngao Thụy Bằng giật mình, đang đi cũng phải dừng lại nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy.

Một người con gái đứng tại quầy bán thức ăn nhanh cúi đầu nhìn chiếc đầm trắng loang lổ màu nâu cà phê của mình, dưới chân là chiếc ly giấy nằm lăn lóc trên sàn cùng một chiếc bánh sandwich. Ngao Thụy Bằng bỗng thấy quen quen, đợi khi đối phương ngẩng đầu lên, hắn mới nhìn ra kia là Mạc Thư.

Hôm nay ngày gì ấy nhỉ? Toàn gặp mấy thứ chướng tai gai mắt.

Mạc Thư nhíu mày nhìn cậu nhân viên đang khom lưng xin lỗi mình, bực bội chỉ vào chiếc đầm, âm lượng vừa đủ nói: "Còn đứng đó làm gì? Mau lau đi!"

Cậu nhân viên nghe vậy vội chạy vào trong, lúc cậu ta trở ra, Ngao Thụy Bằng lập tức chết lặng tại chỗ.

Kia chính là gương mặt mà hắn luôn cố gắng đè nén để không phải nhớ tới.

Gương mặt mà dù có chết đi sống lại bao nhiêu lần hắn vẫn không cách nào xóa bỏ được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net