7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là kịch bản của bộ Nhập Họa Tương Tư Mộng. Cậu cầm lấy mang về xem rồi chuẩn bị, hai tuần sau đến địa điểm ghi sẵn trên giấy ghi chú để thử vai. Nhớ tập luyện cho kỹ, đây là bộ phim do đạo diễn Sở và biên tập Lê hợp tác, cậu..."

"K-Khoan đã!" Lý Hoành Nghị vội ngăn Ngao Thụy Bằng đang luôn miệng dặn dò không ngừng, bối rối nhìn đối phương.

Sau khi ăn xong, Ngao Thụy Bằng hỏi về thời hạn hợp đồng của cậu, chuyện cũng không có gì cần giấu nên Lý Hoành Nghị thành thật đáp lời. Rồi chẳng biết tại sao người này bắt đầu hành xử vô cùng kỳ lạ. Hắn vò đầu bứt tai, thở dài não nề, cuối cùng lẩm bẩm cái gì mà giám đốc Vương không ổn rồi đẩy một cuốn sách bìa đỏ tới trước mặt Lý Hoành Nghị huyên thuyên đủ thứ.

Lý Hoành Nghị hoang mang tột độ, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị Ngao Thụy Bằng nhét vào tay một quyển kịch bản cùng lịch hẹn đi thử vai.

Ngao Thụy Bằng thấy cậu cản lời mình cũng không nổi giận, chỉ lặng thinh cúi thấp đầu, điều chỉnh lại suy nghĩ. Có vẻ hắn đã gấp gáp quá rồi.

Lúc nghe thời hạn hợp đồng còn khoảng sáu tháng, Ngao Thụy Bằng cảm giác bản thân vừa bị ép đến đường cùng. Nghĩ hoài nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ được cách nào vẹn toàn.

Giai đoạn thử vai chỉ kéo dài đến hết tháng này, ngày hẹn mà giám đốc Vương đặt giúp hắn cũng chính là buổi cuối cùng. Lý Hoành Nghị không đi thì coi như vụt mất một cơ hội lớn.

Nếu hợp đồng còn hiệu lực tầm một hai tháng, Ngao Thụy Bằng có thể bảo giám đốc Vương ra mặt với lý do chiêu mộ người mới, rồi dùng kịch bản tạm ổn lôi kéo là hợp tình hợp lý, càng tránh bị kẻ khác nghi ngờ. Sau đó Ngao Thụy Bằng sẽ tìm cách đổi lại kịch bản, hoàn thành kế hoạch.

Nhưng đằng này còn tới tận nửa năm, đùa gì thế?!

Đừng xem thường Lý Hoành Nghị là một diễn viên vô danh mà muốn làm gì thì làm. Hễ là thứ nằm trong tay Ngao Tùy, dù cho đó là một hạt bụi nhỏ gã cũng để mắt tới. Giả sử bây giờ mời được Lý Hoành Nghị về công ty J, tương lai cậu nổi tiếng, ăn nên làm ra, liệu Ngao Tùy có buông tha không?

Ngao Thụy Bằng hiểu rõ từng người trong cái nhà ấy, chỉ cần một lỗ hổng nhỏ thôi, bọn họ cũng có thể cho ngón tay vào xé toạc nó ra. Chuyện lần này nhỡ làm không khéo, về sau xuất hiện hậu họa thì rắc rối đủ bề. Bởi thế Ngao Thụy Bằng phải tính toán kỹ lưỡng, lấp hết lỗ hổng để Ngao Tùy không chen chân vô được.

Hắn từng nảy sinh ý định mua đứt Lý Hoành Nghị về công ty J, nhưng như vậy quá lộ liễu. Càng không thể kêu giám đốc Vương ra mặt bồi thường hợp đồng rồi mang cậu rời khỏi Kim Vương.

Đâu có lý do gì để đổ tiền vào một diễn viên không tên không tuổi. Nếu có, thì chính là nhìn thấy tiềm năng của cậu nên mới đánh liều đầu tư, nhưng làm thế lại gãi đúng chỗ ngứa của Ngao Tùy, quá nguy hiểm.

Ngao Thụy Bằng im lặng xoa xoa mi tâm, việc quan trọng hiện tại là buổi thử vai của Lý Hoành Nghị, mấy chuyện kia để từ từ rồi tính vậy. Cố gắng xử lý hết một lượt đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn.

Nói thì dài mà diễn ra thì nhanh, Ngao Thụy Bằng tính toán tới lui chưa đầy hai phút đã đưa ra kết luận.

Lý Hoành Nghị biết hắn có điều bận tâm suy nghĩ nên cũng không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi.

Lúc cậu cầm ly trà lên uống, Ngao Thụy Bằng ở đối diện chậm rãi ngẩng mặt, gãi má nở nụ cười ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi... Kịch bản này tôi được một người bạn giới thiệu cho, nhưng dạo trước tôi vừa nhận bộ khác rồi. Biết cậu đang rảnh nên tôi muốn... muốn đưa cậu thử."

Thật sự là một cái cớ vô cùng vụng về, nhưng Lý Hoành Nghị chợt cảm thấy trong lòng dâng lên chút ấm áp xa lạ.

Lý Hoành Nghị vờ như không nhìn ra đối phương đang cố tình giúp mình. Tuy có rất nhiều câu hỏi đặt ra cho người nọ, cậu vẫn giấu xuống, mỉm cười nhìn hắn: "Cảm ơn anh!"

Vừa hay cậu cũng đang cần sự giúp đỡ, vậy thì việc gì phải nghi ngờ tò mò. Cứ nhận lấy trước đã, tương lai Lý Hoành Nghị chắc chắn sẽ trả đủ món nợ này cho hắn.

Ngao Thụy Bằng lúc bấy giờ ngơ ngẩn nhìn đối phương.

Lần cuối cùng hắn trông thấy nụ cười rạng rỡ ấy của Lý Hoành Nghị là khi nào nhỉ?

Một đoạn ký ức mơ hồ ngược dòng chảy về. Ngao Thụy Bằng nhìn chính mình đứng trước một tấm di ảnh chói nắng, không rõ được gương mặt của người trong hình. Có điều hắn biết chắc người nọ đang cười rất tươi, rất đẹp.

Đẹp đến nao lòng...

Đầu óc Ngao Thụy Bằng bất ngờ đau nhói, đoạn ký ức như thước phim trắng đen tựa hồ đang nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ, không cho hắn cơ hội nhìn kỹ.

Ngao Thụy Bằng nhíu chặt đôi mày, khẽ hừ một tiếng. Hắn có cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.

"Anh sao vậy?" Lý Hoành Nghị thấy biểu cảm khó chịu của hắn liền lo lắng hỏi.

Ngao Thụy Bằng lắc đầu xua tay.

Qua vài giây cơn đau dần dần dịu xuống, đoạn ký ức kia cũng biến mất không chút dấu vết.

"Không sao, chắc bị say nắng nên hơi choáng." Ngao Thụy Bằng nói rồi cầm ly nước lạnh trên bàn ngửa cổ uống, sau đó đẩy kịch bản có dán miếng giấy ghi chú màu vàng ngoài bìa cho Lý Hoành Nghị: "Cậu cầm về luyện tập, mấy đoạn quan trọng tôi đã chú thích sẵn bên trong. Trên giấy là địa điểm và lịch thử vai cùng số điện thoại của tôi, cần gì thì cậu hãy gọi."

Thấy Ngao Thụy Bằng đứng dậy, Lý Hoành Nghị cũng vội đứng dậy theo, khom lưng nói: "Một lần nữa cảm ơn anh rất nhiều!"

Lý Hoành Nghị vừa dứt lời liền cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt xuống đỉnh đầu, dịu dàng xoa nhẹ. Cậu đứng thẳng người dậy, ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn.

Ngao Thụy Bằng đang nhe răng cười, trưng ra bộ dáng hơi ngốc.

Lý Hoành Nghị chẳng hiểu sao cũng bật cười theo, sau đó vỗ nhẹ lên bàn tay đang táy máy vò tung tóc mình.

Khoảnh khắc ấy, Ngao Thụy Bằng dường như trông thấy hình ảnh của Lý Hoành Nghị ở kiếp trước.

Một Lý Hoành Nghị mà hắn đã quá đỗi quen thuộc.

"Ô! Xem hôm nay tôi gặp được nhân vật lớn nào đây này!"

Giọng nói vừa quen vừa lạ bất ngờ vang lên khiến Ngao Thụy Bằng khẽ giật mình quay sang. Ngay lập tức, nụ cười trên môi hắn biến mất, ánh mắt dần dần trầm xuống đến cực điểm.

Ngao Thụy Bằng bước một bước đứng chắn trước mặt Lý Hoành Nghị, nhíu mày nhìn người đàn ông bận âu phục đen đang từ ngoài tiến vào.

Gã cao hơn hắn tầm hai ba phân, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn bạc bản to có khắc chữ "Ngao", cả người nồng nặc hương nước hoa hết sức khó chịu. Tuy ngữ điệu xen lẫn sự cười đùa, nhưng khí chất của gã làm người ta không thể thoải mái đùa lại được.

Ngao Thụy Bằng lạnh lùng nói ra cái tên hắn chẳng mấy thiện cảm:

"Ngao Tùy!"

***

Dành cho những bạn nào quan tâm đến lịch ra chương:

Sắp tới đây mình sẽ đào 3 hố cùng một lượt (ngoài ra còn phải chạy nhiều dự án khác bên trường) nên phải phân chia thời gian để không bị rối. Mình thường hay đăng lịch up truyện trên wall wattpad (mình gọi là wall chứ cái mục đó wattpad nó để là conversations). Có thay đổi hoặc gặp trục trặc gì mình đều đăng ở đó. Bạn có thể follow mình để nhận thông báo về lịch up truyện mỗi tuần, nếu không thì lúc nào thấy lâu quá mình chưa ra chương thì bạn cứ tìm tới mục conversations ấy check tin nhé.

Cảm ơn mọi người!
Taran.

(Hình cho bạn nào không biết mục conversations nằm ở đâu)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net