9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người khác nhìn vào đều cho rằng Ngao Thụy Bằng không cha không mẹ, nhưng thực chất, người trong Ngao gia từng cung kính cúi đầu gọi hắn ba tiếng "nhị thiếu gia".

Thế nhưng, tuổi thơ của Ngao Thụy Bằng chẳng có gì tốt đẹp.

Mười tuổi hắn phát hiện cha mình ngoại tình.

Mười hai tuổi hắn nhìn thấy người mẹ lúc nào cũng nở nụ cười đang co mình trong đêm tối lén lau nước mắt.

Mười ba tuổi hắn nhận ra bản thân chỉ là một con rối trong tay ông nội.

Không có tình yêu, không có ấm áp, Ngao Thụy Bằng được Ngao gia nuôi dưỡng như một món hàng mang về lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn Ngao thị trong tương lai. Hôn nhân của hắn cũng được đám người ấy mang lên bàn cân so sánh lợi và hại.

Đến năm mười bảy tuổi, mẹ hắn qua đời. Tia sáng duy nhất xóa tan những lạnh lẽo u tối xung quanh Ngao Thụy Bằng chính thức bị dập tắt.

Một năm sau đó, cha hắn dẫn tình nhân bên ngoài về, mang theo một đứa con trai chỉ kém hắn ba tuổi.

Ông nội hắn vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng, chẳng hiểu tại sao lại hài lòng chấp nhận.

Ngao Thụy Bằng không nhịn nổi, quyết định đoạn tuyệt quan hệ. Chính vì thế mà mối hôn sự ông nội sắp đặt cho hắn cũng bị hủy bỏ. Ngao Thụy Bằng từ đó trở thành một quân cờ phủ đầy bụi bặm, nằm lăn lóc trong kho, chẳng ai thèm đoái hoài.

Hắn tham gia giới giải trí một phần vì người mẹ quá cố của mình. Khi nhỏ, hắn và mẹ đôi lúc cùng nhau diễn một vở kịch ngắn, và cũng chính bà đã dạy hắn diễn xuất. Bà bảo ước mơ của bà là được sải bước trên thảm đỏ, đứng dưới ánh đèn, mỉm cười trong tiếng vỗ tay của người hâm mộ. Nhưng vì một vài lý do, bà đã không bao giờ hoàn thành được giấc mơ ấy nữa.

Ngao Thụy Bằng biết lý do đó là cha hắn, là người chồng phụ bạc mà bà nguyện ý khăn gối kề cạnh mỗi đêm.

Sau khi người mẹ mà hắn kính trọng nhất qua đời, mối quan hệ giữa Ngao Thụy Bằng và Ngao gia hoàn toàn chấm dứt. Phía Ngao gia coi như không có ai tên Ngao Thụy Bằng từng tồn tại, nhị thiếu gia cứ thế biến mất như cát bụi.

Cho đến gần đây, kẻ duy nhất để tâm tới quân cờ cũ kỹ ấy chỉ có mỗi Ngao Tùy.

Ngao Tùy ngồi trong văn phòng, tùy tiện gác chân lên bàn làm việc. Trên tay gã là hình chụp Ngao Thụy Bằng đang đứng trước cửa nhà mỉm cười chào tạm biệt cậu trai tên Lý Hoành Nghị.

Ngao Tùy mặt không biểu cảm, xem hết tấm này tới tấm kia, xong thì chuyển qua coi lịch trình của Ngao Thụy Bằng cùng Lý Hoành Nghị mà gã bảo người điều tra.

Kể từ khi tiếp nhận Kim Vương thì đây là lần đầu tiên Ngao Tùy đụng tới mấy chuyện liên quan đến giới giải trí.

Thời gian trước gã mắc một lỗi khá to nên bị ông nội mình, tức chủ tịch tập đoàn Ngao thị, đá tới cái công ty bỏ đi này. Chủ tịch kêu gã biến Kim Vương thành thứ có ích cho tập đoàn, không làm được thì đừng hòng trở về. Ngao Tùy cố sống cố chết tìm đủ mọi cách, cuối cùng rác vẫn hoàn rác. Gã quyết định giao công ty cho cấp dưới, còn mình thì lén đi đầu tư vào những dự án khác ở chỗ của cha, lâu lâu rót chút tiền vào Kim Vương để giữ cho nó không sụp đổ rồi thôi.

Chắc chắn Kim Vương phải có chỗ dùng được nên chủ tịch mới bảo gã tìm cách. Ngao Tùy không dám bỏ phế nó, miễn cưỡng qua mắt ông được một thời gian, giờ thì khó mà kéo dài thêm nữa.

Và chẳng biết ông trời xui khiến thế nào, sau lần đụng mặt Ngao Thụy Bằng, Ngao Tùy cảm giác bản thân vừa bắt được một cái gì đó, khả năng cao sẽ giúp Kim Vương trở mình. Mà cái cảm giác mơ hồ trong gã xuất phát từ cái người tên Lý Hoành Nghị này đây.

Rất lâu về trước, Ngao Tùy phát hiện ra Ngao Thụy Bằng có một khả năng khá thú vị, chính là người hay vật gì được hắn nhìn trúng đều sở hữu giá trị và lợi ích không hề nhỏ.

Ví dụ như năm Ngao Thụy Bằng tám tuổi từng chọn đại một món đồ chơi không ai biết tới, vài tháng sau loại đồ chơi ấy bỗng chốc nổi lên, thoáng cái hết sạch.

Lại ví như năm Ngao Thụy Bằng mười lăm tuổi từng thích thầm một nữ sinh lớp bên, sau liền phát hiện đối phương chính là con nhà tài phiệt.

Vẫn còn nhiều chuyện khác Ngao Tùy từng chứng kiến, dù không phải lần nào cũng vậy, nhưng phần nhiều những thứ lọt vào mắt Ngao Thụy Bằng đều mang tới bất ngờ không hề nhỏ.

Phải rồi, điển hình như bộ phim mà hắn đang tham gia, chưa gì đã bắt đầu có tiếng rồi kia kìa.

Ngao Tùy phe phẩy tấm hình chụp Lý Hoành Nghị trước mặt, chống cằm suy tư.

Chợt, điện thoại trên bàn rung lên, Ngao Tùy mở máy, nhận được tin nhắn báo cáo về chuyện của Ngao Thụy Bằng và Lý Hoành Nghị.

"Xem nào... Hôm qua gặp mặt đạo diễn Sở, hôm sau diễn viên nhận vai trước đó gặp vấn đề, thay bằng Lý Hoành Nghị." Ngao Tùy lẩm nhẩm, khóe môi hơi cong lên: "Bắt đầu hành động rồi à?"

Ngao Tùy thích thú nở nụ cười, đứng dậy ghim tấm hình của Lý Hoành Nghị lên bảng ghi chú. Gã huýt sáo, gõ nhẹ vào bức ảnh: "Chọn cậu!"

Đã lọt vào mắt Ngao Thụy Bằng, không lời cũng lợi. Ngao Tùy đâu thể dễ dàng bỏ qua.

Về phía Lý Hoành Nghị, nhận được thông báo cậu liền vui vẻ nhấc máy gọi cho Ngao Thụy Bằng, nhưng nghĩ lại sợ hắn đang bận quay phim, cậu đành chuyển sang nhắn tin.

Vốn tưởng sẽ mất khá lâu mới có hồi âm, không ngờ chưa đầy một phút Ngao Thụy Bằng đã chủ động gọi tới. Lý Hoành Nghị bắt máy, áp điện thoại bên tai.

"Chúc mừng cậu." Ngao Thụy Bằng nói, âm thanh lộ rõ sự vui vẻ.

Lý Hoành Nghị mỉm cười đáp: "Cảm ơn anh, tôi chắc chắn sẽ trả món nợ này. Có điều... tôi..."

Ngao Thụy Bằng phía bên kia thoáng im lặng, thở dài hỏi: "Tại sao khi diễn viên kia gặp vấn đề đạo diễn lại lập tức chọn cậu thế chỗ?"

Lý Hoành Nghị ngẩn ra, nghe hắn nói tiếp: "Đó là bởi cậu đủ năng lực, chứ không hoàn toàn thua kém người ta, nếu không thì vị trí này đã chạy vô tay người khác rồi, cơ hội để cậu ngập ngừng như vậy cũng chẳng có đâu."

Lý Hoành Nghị không ngờ đối phương lại biết cậu đang phiền muộn chuyện gì, vành tai dần nóng lên.

Lẽ ra cậu phải nghĩ rằng nhân cơ hội này mình sẽ được trau dồi và học hỏi nhiều hơn mới đúng, khi không lại tự ti như vậy, còn để Ngao Thụy Bằng nhìn thấu tâm tư.

Lý Hoành Nghị xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói: "Cảm ơn."

Ngao Thụy Bằng ở trường quay vừa ôn lại thoại vừa hỏi: "Khi nào cậu đọc kịch bản cùng đoàn?"

"À, do đổi diễn viên gấp quá nên ngày mai tôi tới công ty họ đọc kịch bản luôn, tầm một tuần nữa sẽ khởi quay." Lý Hoành Nghị đáp.

"Nhớ làm việc chăm chỉ để còn trả nợ cho tôi."

Lý Hoành Nghị nghe thế liền bật cười: "Anh đừng lo, tôi không phải kiểu người hay quỵt nợ đâu!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net