Chương 30: Bạn thân của Quỷ Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 30: Bạn thân của Quỷ Vương

Bóng dáng quen thuộc, khí chất thân quen ngay lập tức đụng tới cảm xúc của Jungkook. Cậu mừng rỡ nhìn thân ảnh quen thuộc ngày một gần hơn. Tà áo phất phơ bị gió cuốn đi, khuôn mặt lãnh đạm không tỏ ra một chút cảm xúc nào.

-"Ba"

Ba Jungkook vừa tiếp đất, cậu đã lao đến ôm chầm lấy ba cậu, nước mắt lưng tròng.

-"Ba. Con nhớ ba mẹ quá a. Sao ba lại tới đây?"

Jungkook gạt nước mắt, cười tươi rói nhìn ba cậu. Thế nhưng ba cậu đáp lại có chút hững hờ. Jungkook trong lòng đột nhiên có chút hoang mang. Ba cậu xưa nay vốn dĩ rất thương cậu, dù cho không có nhiều thời gian cùng con mình, thế nhưng vẫn là hết mực chiều chuộng cậu, trước mặt cậu dù mệt mỏi nhưng bao giờ cũng mỉm cười.

Thế nhưng Lôi Thần trước mắt cậu lại không như thế.

Ánh mắt hờ hững, thái độ lạnh nhạt. Ông chỉ liếc qua Jungkook, lập tức gạt cánh tay cậu đang ôm lấy cổ mình, bước thẳng tới chỗ Quỷ Vương.

-"BA"

Jungkook hét lên kinh hoàng. Ba cậu rốt cuộc sao lại hành xử như vậy? Chẳng nhẽ Quỷ Vương lại ra tay với gia đình cậu? Chẳng lẽ ba cậu bị ếm bùa sao? Ánh mắt Jungkook trong vô thức, hoang mang nhìn về phía Taehuyng. Taehyung nhìn cậu đầy thấu hiểu, thế nhưng ánh mắt lại có xót xa bên trong. Lôi Thần không bị ếm bùa. Điều này với Taehyung rất dễ phát hiện ra. Jungkook ắt hẳn cũng có thể nhìn ra, thế nhưng có vẻ như cậu không muốn xác nhận.

-"Ba..."

Giọng Jungkook có chút run run, Ba Jungkook lúc này đã bay tới cạnh Quỷ Vương. Quỷ Vương nhìn ba Jungkook với ánh mắt thoả mãn. Cuối cùng cũng đã chịu quay lại rồi. Quỷ vương nhìn về phía Jugnkook, lên tiếng

-"Con dâu. Có phải đang rất đau lòng không?"

-"Ông... Ông đã làm gì ba tôi?" - Jungkook hét lên.

-"Ta làm gì? Có sao?"

-"Vậy sao ba tôi lại như thế?"

Jugnkook hướng ánh mắt xót xa về phía ba cậu. Quỷ Vương nhìn thấy thế, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh khỉnh.

-"tới bây giờ ngươi còn không biết sao? Hắn ta là vốn dĩ không có rời bỏ ta."

-"Không... Không rời khỏi? Ngươi đang nói tào lao cái gì?"

-"Tào lao? Ha ha ha...." Quỷ vương bật cười, tràng cười quái dị có chút đắc chí. "Không tin... ngươi có thể hỏi hắn."

Nói rồi ông ta đan hai tay vào nhau, tựa ra sao ghế, ra chiều muốn nghe một câu chuyện vui. Jungkook nhìn sang ba cậu. Vẫn ánh mắt đó, vẫn thái độ đó, ba cậu lên tiếng.

-"Hắn ta nói không sai. Ta tới là để tỉ thí với các người."

Taehyung bên dưới nhíu mắt nhìn Quỷ Vương. Quả nhiên là lợi hại. Ông ta sớm đã sắp đặt cuộc tỉ thí ngày hôm nay. Thế nhưng cậu là có chút không hiểu.

-"Ba. Ba sao lại..."

-"Đừng gọi ta là ba. Ta không phải là ba ngươi."

Lôi Thần lạnh lùng lên tiếng khiến cho Jugnkook sửng sốt.

-"Tại sao lại..."

-"Ta vốn dĩ là được sắp xếp để nuôi nấng ngươi. Còn người sắp xếp là ai, ngươi chắc cũng biết."

-"..." - Jungkook nước mắt đã rơi ra tự lúc nào, nhất thời không nói nổi một lời, trong lòng ngoài đau đớn, còn xáo trộn lung tung hết cả lên.

Lôi Thần tuyệt nhiên không chút mảy may. Bao năm qua vốn dĩ là vì Quỷ Vương nhờ vả, hơn nữa thưởng cũng rất hậu hĩnh, chỉ là việc nuông chiều một đứa con nít, có gì mà không được. Có trách chỉ trách Jungkook vô phúc, không may có một người mẹ như thế thôi.

-"Ngươi đau lòng cái gì? Cả ta, cả vợ ta, vốn dĩ xưa nay vẫn chỉ nuôi nấng ngươi như giúp Quỷ Vương nuôi nấng một con cờ. Địa vị quyền lực xưa nay vốn là thứ để tranh cướp, thủ đoạn thế nào đều có thể dùng đến. Có trách thì trách ngươi không may."

-"Vậy... Mẹ ta cũng là..."

-"Đúng."

-"Ha ha ha."

Jungkook nước mắt tèm lem, ngửa đầu cất tiếng cười. Tất thảy mọi người trong phút chốc bị doạ cho sợ hãi, chỉ riêng Quỷ Vương, Lôi Thần và vị thiên sứ kia là không thay đổi. Ai cười vẫn cười, ai lạnh lùng vẫn lạnh lùng, ai lãnh đạm vẫn lãnh đạm. Jungkookcười mãi không ngớt, tiếng cười vang vọng khắp nơi, xoáy sâu vào tâm trí mọi người. Taehyung nhìn Jungkook, đau lòng bước tới ôm lấy cậu. Jungkook cảm nhận được hơi ấm của Taehyung, không còn cười điên dại nữa, thu mình vào lòng Taehyung, khóc nức nở. Hoá ra tất cả đều là giả dối sao? Những lần cậu vấp ngã, cha mẹ chạy tới dỗ dành, những lần cậu mệt mỏi, mẹ cậu tâm sự cùng cậu, những lần cha cậu vui vẻ vì thành tích học tập của cậu, tất cả đều là lừa dối sao? Tại sao lại phải làm như thế? Cậu vốn dĩ chỉ là một người bình thường, sao lại đối xử với cậu như thế?

Taehyung nhìn Jungkook đau đớn, xiết chặt lấy vai cậu. Ánh mắt cậu cũng như có gì đó xao động. J-Hope đã ôm Jungkook khóc tự lúc nào. Cậu bé cũng không thể ngờ được, người mà cậu bé yêu mến, gia đình mà cậu bé thầm ao ước mỗi khi tủi thân nghĩ về ngôi biệt thự lạnh giá của nhà cậu, không ngờ, tất cả chỉ là giả. Tất cả chỉ là sự sắp đặt từ trước.

Jungkook một lúc sau bỗng nhiên ngừng khóc. Cậu nhẹ nhàng tiến về phía trước, đem nước mắt lau sạch. Đáy mắt cậu bỗng trở nên trong suốt, khó định hình.

Tất cả ánh mắt khó hiểu đều hướng về Jungkook. Khuôn mặt của cậu không còn đẫm nước nữa. Ánh mắt dường như cũng kiên định hơn. Cậu tiến ra phía trước, đứng một mình riêng lẻ. Ngay sau đó, trước mặt mọi người, Jungkook đã làm một chuyện, so với Lôi Thần mà nói, là chuyện mà ông ta không bao giờ quên được.

Jungkook, trước mặt mọi người, đã quỳ xuống, hướng về Lôi Thần, Dập đầu 3 cái.

Cái thứ nhất.

Ánh mắt Jungkook như lại thoáng đau đớn xót xa. Mọi người há hốc miệng không tài nào hiểu được. Quỷ Vương rốt cuộc không cười được nữa. Lôi Thần cũng không thể giữ nổi vẻ lạnh lùng trên mặt nữa.

Cái thứ hai.

Jungkook ngẩng mặt lên, đặt cái nhìn như xoáy vào Lôi Thần, ánh mắt đầy tình cảm chứa chan bao năm. Khuôn mặt Lôi Thần bỗng nhiên có chút co giật.

Cái thứ 3.

Ánh mắt Jungkook lúc này quả thật trái hoàn toàn mong muốn của Quỷ Vương. Trước đây ông ta gửi gắm cậu cho Lôi Thần, tất cả đều là vì biết Jungkook là ai. Ông ta làm như thế cũng chỉ có một mục đích duy nhất là lợi dụng Jungkook qua Taehyung, giúp ông ta thu phục nhân gian. Đáng tiếc, mọi việc tiến triển không như ông ta mong muốn. Vì thế, kế cuối cùng sẽ là dùng Lôi Thần làm lá chắn, Jungkook nhất định sẽ không nỡ lòng nào, kế hoạch của ông ta cũng sẽ dựa vào sơ hở này mà thêm phần thành công. Thế nhưng...

Lôi Thần giật mình nhìn Jungkook. Dù cách xa như thế, ông ta cũng có thể thấy được nét hờ hững trong ánh mắt Jungkook. Ánh mắt không chút thù hận, thế nhưng cũng không có chút nào gọi là tình thân. Jungkook nhếch môi. Cậu trước nay vốn là người rất phân minh. Kể cả với người thân, nếu đã phản bội thì không còn là người thân nữa. Huống hồ, người này trước nay vốn không xem cậu là người thân, vốn chỉ nuôi cậu như một con vật đợi ngày giết thịt làm giàu. Đã thế rồi, còn cái gì để nói sao.

Jungkook hướng Lôi Thần, lên tiếng.

-"Dù thế nào cũng là nhờ công nuối nấng của hai người, ta mới có thể lớn lên được như thế. Bất kể các ngươi là muốn lợi dụng ta, ơn này nhất định vẫn phải trả. 3 lạy này, ta trả ơn cho các người. Nếu thấy không đủ, sau này nếu còn sống sót, nhất định sẽ không trả thiếu."

Taehyung nhìn Jungkook, ánh mắt như dần hiểu rõ. Jungkook nhất định rất đau lòng, thế nhưng với tính cách cậu mà nói, chuyện này đương nhiên phải rõ ràng.

"Vút."

-"Cẩn thận."

Jungkook hốt hoảng nhìn quanh. Taehyung lúc này cũng buông tay Jungkook ra, tìm tới chỗ phát ra tiếng hét. Cảnh tượng đập vào mắt Jungkook lúc này, quả thật là bàng hoàng. J-Hope ngồi bệt xuống cạnh Jimin, mặt mày tái mét. Jimin mặt cắt không còn một giọt máu, tay ôm lấy bụng, cố gắng cầm máu. Đại Thiên sứ lúc này nhanh chóng lôi ra từ trong người một lõ thuốc nhỏ, nhanh chóng cho Jimin uống, đồng thời dùng phép lấy chiếc kim ở bụng Jimin ra.

Jungkook cùng Taehyung ngay lập tức chạy tới chỗ Jimin, hốt hoảng.

-"Chuyện gì xảy ra?"

Jimin lúc này mắt đã nhắm chặt, hô hấp gấp gáp. J-Hope ở một bên khóc lóc không ra hơi. Đại Thiên sứ kia trả lời thay

-"Lúc nãy có người phóng ám khí."

-"Ám khí sao?"

Jingkook cùng Taehyung, nghe câu trả lời xong thì há hốc miệng, bọn người xung quanh cũng xúm lạ.

-"Đúng. Ta là vì không để ý. Cho nên mới không kịp ngăn lại."

Đại thiên sứ nhìn vẻ mặt của J-Hope, trong giọng nói mang hơi hối hận nói. Cũng là tại ông ham chuyện thị phi, lo nghe chuyện mà không chú ý. Mặc dù cái kim đó ông có thể bắt lại dễ dàng, thế nhưng lúc phát hiện ra thì đã quá muộn.

-"chà chà. Xem chừng là phía các ngươi sẽ phải thay người rồi."

Quỷ Vương lúc này đắc chí lên tiếng. Jungkook lúc này mới nhận ra chuyện này là do đâu. Taehyung nhìn về phía Qủy Vương, gầm lên.

-"Chết tiệt. Ông thật hèn hạ."

-"Haha." Quỷ Vương bị con trai mắng, không những không nổi giận mà còn cất tiếng cười to. "Ta hèn hạ? Ngươi lấy bằng chứng gì nói ta hèn hạ?"

-"Ngươi... Ngươi...."

-"Thế nào? Các người định để hắn ta chiến đấu sao? E không ổn đâu."

Taehyung trợn mắt nhìn Quỷ Vương, sau đó nhìn qua Jimin. Jimin mặc dù được giải độc kịp thời. Thế nhưng chất độc này dường như không đơn giản. Máu đen vẫn là chảy ra không ngừng. Mặt Jimin ngày càng tái sắc.

-"Chuyện này... Tiền bối. Jimin liệu có làm sao không?"

-"Không sao. Chỉ cần nghỉ một chút. Chất độc thấm rất nhanh. Thuốc giải của ta tuy lợi hại nhưng cũng cần có chút thời gian mới có thể đẩy được ra."

Taehyung cắn môi. Thương thế của Jimin xem ra đã ổn. Thế nhưng lại thiếu mất một người. Hơn nữa, thế này chẳng phải xem như đã rút lui sao? Không đúng. Chưa nói rõ ai sẽ ra tỉ thí. Vậy sao tính là rút lui, thế nhưng bây giờ...

-"Taehyung. Để em ra đi."

Mọi người kinh ngạc nhìn Jungkook. Tất cả anh hùng hào kiệt ở đây hôm nay không phải tầm thường. Chẳng lẽ lại để cho một cậu bé chân yếu tay mềm như thế ra tay. Thế nhưng Taehyung nhìn Jungkook, cân nhắc một chút.

-"Em chắc chứ?"

Jungkook mỉm cười nhìn Taehyung.

-"Được mà."

Taehyung khẽ gật đầu một cái. Dù không mấy tự tin, thế nhưng Jungkook đã có lòng tin như thế, cậu biết chắc Jungkook đã xác định rõ rồi.

Taehyung đã đồng ý, thế nhưng lúc này, bên dưới lại xì xào phản đối.

-"Cậu bé này, có nhất định là phải ra tỉ thí hay không? Chúng ta ở đây tuy không phải quá giỏi, thế nhưng để một cậu bé ra tay, chẳng phải bọn tôi rất mất mặt sao?"

-"Đúng thế. Thái tử hôm nay mời chúng tôi tới đây, chúng tôi vốn đã nguyện dốc sức, chẳng lẽ lại để cậu bé phải chịu thiệt sao?"

-"Đúng thế."

Bên dưới lúc này đã trào lên một làn sóng phản đối. Jungkook đương nhiên đã có nghĩ qua chuyện này rồi. Cậu chỉ mỉm cười.

-"mọi người. Tôi và Taehyung đã kết dao phu thê. Vợ giúp chồng là chuyện dễ hiểu. Hơn nữa, chẳng lẽ mọi người lại khi dễ tôi như vậy sao?"

Tiếng xì xào dần giảm bớt. Ai cùng biết tiếng tăm Thái tử phi địa phủ, ngay cả chó ngao ba đầu cũng có thể thu phục. Mọi người ở đây, chưa có ai có gan làm chuyện đó hết.

-"vậy... cứ quyết định như thế đi."

------------------------------------------------------------

P/s: Chap này dài quá :))) m.n nhớ chò để đón xem chap tiếp nhaaa ;)

Nhưng mà thông báo cho m.n một tin buồn là truyện sắp hết rồi còn khoảng 4, 5 chap nữa thôi :< 

mình sẽ cho ra truyện mới vào hè này :))) có lẽ là truyện về list bang ha ! : cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình nahh <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net