Chương 4: Vô Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 4: VÔ TÌNH

Con mồi hôm đó của Taehyung khá khó đối phó. Giáp mặt rồi Taehyung mới cảm nhận được sức mạnh của tên này không phải hạng xoàng. Chỉ dựa vào cái cách hắn di chuyển nhanh lẹ suýt ngang ngửa cậu cũng biết tên này chắc hút không dưới 1000 linh hồn. Trước nay Taehyung vẫn rất ghét những oan hồn như thế này. Dù chúng chết có oan ức đi chăng nữa thì cũng không có quyền hại người như thế. Vậy nên dù không mấy hứng thú với cái ghế Quỷ Vương nhưng Taehyung lại khá hứng thú với công việc thợ săn này. Lúc đầu hắn cũng khá e dè với Taehyung. Chỉ dám vởn vơ xẹt qua xẹt lại xung quanh cậu chứ không dám ra tay. Nhưng dần dà , hắn mất kiên nhẫn, bắt đầu tập trung vào tấn công. Cách tấn công nhịp nhàng của tên này làm Taehyung phải cảnh giác. Hắn không vồ vập, không chăm chăm vào mục tiêu là Taehyung nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm mơ hồ. Tên oan hồn bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn tấn công dồn dập hơn. Chiêu thức cũng có phần lợi hại hơn. Sau khi nhận ra chỉ mỗi bùa phép thôi thì không đủ. Hắn bắt đầu lôi ra từ không trung một lưỡi hái bằng xương người. Chiếc lưỡi hái sáng rực trên tay hắn. Taehyung dường như cũng quyết làm nhanh gọn, lôi ra thanh kiếm của cậu. Ngay lúc tay Taehyung chạm vào thanh kiếm, cậu lao vút lên về phía oan hồn kia đang sững người, nhanh tay chém một nhát thẳng. Tên kia cũng không phải vừa. Hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, tránh đòn của Taehyung, đồng thời đưa lưỡi hái gạt lấy thanh kiếm của Taehyung. Nhưng ngay lúc lưỡi hái chạm vào thanh kiếm, lập tức bị hút lấy. Taehyung nhếch môi cười. Thanh Kiếm Ma của cậu vốn là bảo vật của địa phủ. Chỉ cần là những gì có thể tăng thêm sức mạnh, thanh kiếm đều có thể thu nạp. Một ánh sáng loé lên, thanh kiếm từ từ hiện thêm những đường vân tinh xảo. Tên oan hồn bắt đầu giận dữ. Hắn lao lên, tung ra những quả cầu sinh linh về phía Taehyung. Taehyung nhíu mày, lách người tránh. Quá nhiều sinh linh. Tên này thật không phải vừa. Những sinh linh phát ra ánh sáng ma quái che trọn mắt cậu. Taehyung nheo mắt. Đúng lúc đó, có tiếng con gái hét lên

-"Cẩn thận."

Chưa hoàn hồn, Taehyung đã thấy bóng đen oan hồn lao tới. Hắn bật cười khanh khách.

-"Mày chết chắc rồi con ạk."

Đòn phép của hắn đánh mạnh vào ngực Taehyung. Cậu văng ra, ngã bệt xuống đất. Người ở dưới đưa tay bụm lấy miệng. Chết rồi. Không khéo cậu ta chết mất. Không nghĩ được nhiều, Jungkook thét lên với tên oan hồn

-"Tên kia. Có giỏi thì đánh ta đây này."

Oan hồn kia quay lại nhìn Jungkook. Đôi mắt đỏ ngầu khẽ sáng lên. Con mồi này ngon đấy. Bỏ qua quả là phí. Hắn lao vút về phía Jungkook. Cậu bắt đầu hoảng loạn. Jungkook ơi là Jungkook. Mày làm cái gì vậy chứ. cậu hung lắm làm gì. Cái bóng đen này giết mày mất thôi.

Trong lúc đầu óc hoảng loạn, không biết làm thế nào, Jungkook buột miệng thét gọi tên Taehyung. Đôi tay nhỏ xinh của cậu che chắn trước mắt.

Lúc nghe Jungkook gọi tên mình, Taehyung thoáng chút ngỡ ngàng. Nhìn thấy tên kia đổi mục tiêu sang phía Jungkook, trái tim Taehyung như thắt lại. Ngay lập tức, cậu lao về phía Jungkook. Nhưng lúc nghe Jungkook thét gọi tên mình,Taehyung giật mình, đứng sứng lại trên không trung.

Thực ra Taehyung có lao tới kịp hay không cũng không thành vấn đề. Chiếc nhẫn trên tay Jungkook bắt đầu phát huy sức mạnh kinh hồn của nó.Taehyung nhất thời không nhớ ra chiếc nhẫn trên tay Jungkook vốn cũng không vừa. Nó chứa đựng sức mạnh ngang ngửa với thứ vũ khí huỷ diệt. Ánh sáng từ chiếc nhẫn dần loé sáng. Ánh sáng xanh xanh ma quái làm cho người ta liên tưởng đến mặt hồ xanh xanh. Tên oan hồn biết mình sai lầm khi chọn con mồi này. Nhưng hối hận cũng chẳng ích gì nữa. Thân hình hắn méo mó, Khuôn mặt vốn đã gớm ghiếc nay còn gớm ghiếc hơn. Hắn gào lên. Tiếng gào thét như xé nát không khí. Linh hồn của hắn dần dần bị hút vào trong chiếc nhẫn, kết thúc kiếp luân hồi.

Jungkook kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn đính ước, theo lời của Taehyung, đã cứu cậu một mạng. Kì lạ cũng có cái hay của nó chứ. Rồi như chợt nhớ ra điều gì,Jungkook ngẩng phắt lên. Người mặc áo choàng đen đã đáp xuống cánh đồng. Áo choàng tung bay trong gió, mơn man những ngọn cỏ che khuất đôi chân cậu ta. Jungkook khẽ giật mình. Sau lớp mặt nạ đó, thực ra là khuôn mặt như thế nào? Sao cậu lại cảm thấy quen thuộc như thế? Jungkook tiến lên phía trước, lên tiếng hỏi

-"Anh... Anh không sao chứ?"

Taehyung khẽ giật mình khi nghe Jungkook hỏi. người con trai đang đứng trước mặt cậu đây vừa gọi tên cậu. Hình như trong lúc hoảng loạn, Người đầu tiên Jungkook nghĩ đến là cậu? Tại sao Jungkook lại nghĩ tới cậu mà không phải ai khác? Taehyung nheo mắt khó hiểu. Thấy người lạ đứng yên, Jungkook thoáng lo lắng. Vừa nãy anh ta trúng đòn. Không phải bị thương chết đứng rồi chứ? Jungkook dợm bước lên phía trước. Nhưng bước chân của cậu chưa kịp tới đích thì người kia đã giật mình. Không thể để Jungkook nhìn thấy cậu như thế này được. Con người dù thế nào cũng rất sợ ác quỷ. Nếu người khác thì cậu không bận tâm. Nhưng Jungkook thì khác. Con người ấy... Dường như ăn sâu vào tâm trí cậu tự bao giờ rồi.

Nghĩ tới đó, Taehyung xoay người, vội vã bỏ đi. Jungkook đứng ngẩn. đáng ra cậu phải sợ mới đúng chứ? Sao anh ta lại làm như sắp bị cậu ăn thịt tới nơi vậy? Thật bất lịch sự. Nhưng quả thật với tên này, Jungkook cảm thấy rất quen thuộc. Cái vẻ lạnh lùng, cái dáng người cao cao cô độc ấy, sao nó lại làm cậu cảm thấy gần gũi đến thế?

Bước chân Jungkook dù vẫn bước đều, thế nhưng không thể không nhìn ra nét cứng đơ. Bây giờ nghĩ lại jungkook mới thấy rùng mình. Cảnh lúc nãy cậu thấy là gì vậy? Chẳng phải vẫn như trong phim thường chiếu sao? Cái bóng đen lượn lờ trước gió. Mờ mờ ảo ảo. Dáng người con trai hung dũng kiêu sa. Tất cả như một giấc mơ.Jungkook không phải là người tin vào tâm linh. Nhưng nhìn thấy cảnh đó cũng không thể gạt nổi ý nghĩ về trận chiến đó. Trận chiến của quỷ. Thế nhưng cậu không lấy gì làm sợ hãi. Trên đời chẳng phải vẫn có nhiều chuyện kỳ lạ lắm sao? Ma quỷ nếu nói không có thì cũng không đúng. Gặp ma thì sao chứ? Trên đời này cái gì cũng có số của nó. Có muốn tránh cũng không được. Điều làm Jungkook bận tâm là chàng trai kì lạ cậu vừa gặp. Cậu ta là ai? Sao lại thân quen với Jungkook như vậy? Và còn... cậu ta bị thương. Chắc không sao chứ???

Vừa về tới nhà, Jungkook đã đổ ập xuống giường. Cả người mỏi nhừ. Lúc chiều cậu chỉ vô tình tới cánh đồng cỏ đó thôi. Nơi đó vốn dĩ là chốn thiên đường Jungkook tìm ra lúc nhỏ. Đột nhiên chiều hôm đó lại muốn ra đó thả hồn theo từng ngọn cỏ. Vô tình lại nhìn thấy cảnh đó. Nếu không có chiếc nhẫn chắc cậu đã...

Jungkook đưa tay lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn trong vô thức. cũng hơn một tuần rồi từ lúc đeo chiếc nhẫn này. Lẽ dĩ nhiên cũng cảm thấy thân thuộc. Trong lòng Jungkook cũng không còn cảm giác bị sắp đặt nữa. Cậu nhặt được chiếc nhẫn này, âu cũng là số phận. Cậu nhớ tới Taehyung. Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì. Đang học hay đang lười biếng nằm dài trên chiếc ghế đen êm ái trong căn phòng đặc biệt của cậu. Thốt nhiên Jungkook đưa ngón tay lên chạm môi. Dường như hơi ấm của làn môi Taehyung mềm mại vẫn vương lại trên môi cậu. Trái tim Jungkook rung lên khe khẽ. Một chút gì đó ấm áp len lỏi trong tim cậu.

Kun liếc nhìn Taehyung, khẽ thở dài. Thiếu gia làm sao vậy? từ lúc về tới giờ thiếu gia cứ như người mất hồn vậy. Lúc Taehyung đi tìm tên oan hồn kia thì Kun đang nhơ nhẩn đâu đó tìm một vài hồn ma vất vưởng. Tiểu yêu như cậu không phải không biết săn hồn ma. Những hồn ma vất vưởng vốn dĩ là thức ăn rất bổ dưỡng với tiểu yêu. Bất cứ là oan hồn nào, chỉ cần tiểu yêu thu phục được sẽ tăng thêm chút sức mạnh. Vì không chứng kiến trận đánh nên bây giờ Kun mới không hiểu Taehyung vừa xảy ra chuyện gì. Từ lúc Taehyung mới ra đời tới giờ, đây là lần đầu Taehyung như vậy.

Taehyung không để ý ánh nhìn lo lắng của Kun. Cậu vẫn đang bận thắc mắc sao lúc đó Jungkook lại gọi tên cậu. Một cảm giác gì đó rất lạ len lỏi trong trái tim Taehyung. Jungkook gọi tên cậu lúc gặp nguy hiểm. Phải chăng là Taehyung chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Jungkook? Thật chẳng hiểu ra làm sao.Jungkook rõ ràng vẫn lơ đi nụ hôn của cậu mà. Hay là Jungkook chỉ tiện miệng gọi tên cậu thế thôi? Taehyung thở hắt ra, vò vò đầu. Rắc rối thật. Jungkook. Rốt cuộc cậu làm sao thế hả?

Jimin đang nhấm nháp chút nấm trong ngôi nhà nhỏ nhỏ của cậu. Lúc được sai xuống trần, Jimin đã xin Ơn trên ban cho ngôi nhà này. Ngôi nhà nhỏ xinh, hoa lá vây quanh nhìn như tiên cảnh. Mái nhà như chiếc nấm khổng lồ được những cây hoa quấn quýt vậy. Jimin thích ngôi nhà này chính là vì chiếc mái này. Đơn giản chỉ vì nấm là thức ăn ưa thích của Jimin. Vốn dĩ thiên sứ không phải duy trì sự sống nhờ thức ăn, thế nhưng ăn vẫn là một thú vui tao nhã. Ngồi nhâm nhi cây nấm hương nướng thơm phức, Jimin như chìm vào suy nghĩ. Hoseok là một con người khá thú vị. Dù trong lớp chỉ biết có ngủ, thế nhưng thỉnh thoảng, lúc tỉnh vẫn chìa ra cho cậu thanh sô cô la đăng đắng ngon ngon, hay thỉnh thoảng là cây kẹo mút nhỏ nhỏ. Thỉnh thoảng Jimin lơ đãng nhìn quanh, ánh mắt vô tình chạm phải gương mặt xinh xắn với đôi má hây hây, trong lòng không tránh khỏi một ý nghĩ tội lỗi. Thiên sứ trên thiên đàng rất nhiều. Những nữ thiên sứ đều rất xinh đẹp. Thế nhưng Hoseok mang một vẻ đẹp rất đặc biệt. Dù không động lòng nhưng Jimin cũng phải ngầm công nhận, nếu là con người, Jimin tuyệt nhiên sẽ rơi vào lưới tình của Hoseok. Vị đắng của thanh sô cô la như vẫn ám ảnh đầu lưỡi của Jimin. Chưa bao giờ cậu để tâm tới một người như vậy. Huống hồ đây chỉ là một nữ nhân phàm trần.

Căn phòng màu hồng im ắng. Hoseok ngồi trước máy tính, đôi mắt không chớp lấy một chút. Chiếc laptop màu hồng thân yêu của cậu ngày nào cũng phải làm việc cật lực. Vì trên lớp Hoseok chỉ ngủ thôi. Thế nên tối đến tất nhiên phải học bù. IQ 150 ngang với Jungkook giúp cậu bé không ít. Chỉ cần nhìn sơ qua trong sách giáo khoa là ổn về phần cơ bản. Chủ yếu là Hoseok lên mạng học chương trình nâng cao. Thỉnh thoảng còn thử làm một số đề thi quốc gia. Con người này, ngoại trừ võ thuật ra, phải nói là hoàn hảo. Nấu ăn ngon. Xinh đẹp. Học hành cực ổn. Xứng đáng là ước mơ của những chàng trai hoàn hảo nhất. Thế nhưng Jimin lại chẳng mảy may gì. Nhìn vào cái vẻ shock tới điếng người của cậu lúc đầu, hoseok thừa hiểu. Cậu đã thích nhầm một tên nhóc ngốc tệ. Tâm trí Hoseok tối nay không thể tập trung chút nào. Dù đôi mắt vẫn dán vào màn hình, thế nhưng đầu óc lại bay bổng đâu đâu. Thật ra lúc đầu nói với Jungkook cậu thích Taehyung chỉ là đùa thôi. Hoseok không có hứng thú với những anh chàng mang tên Băng Giá như Taehyung. Ngay lúc nhìn thấy Jimin, trong lòng Hoseok đã trào lên một cảm giác ấm áp. Nói là tình yêu sét đánh cũng không sai. Hoseok thích Jimin ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dần dần không chỉ là thích nữa. Lúc nào Hoseok cũng muốn nhìn thấy Jimin. Lúc nào cũng muốn bên cạnh Jimin. Thỉnh thoảng ở trên lớp vẫn vờ khép hờ đôi mắt, lim dim nhìn ngắm Jimin. Thế nhưng Hoseok cũng biết. Chàng trai mà cậu vẫn ngày đêm mong nhớ, thực chất chẳng biết tình yêu là gì.

Tình yêu đôi khi làm cho con người ta trăn trở. Buổi tối hôm đó, có 4 con người không hẹn cùng thức trắng đêm.

***********************************************

XIN HỨA CÓ 10 CMT TỚ SẼ ĐĂNG LIỀN 5 CHAP TIẾP THEO :))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net