Chương 5: Thiếu Nữ Rơi Lệ, Ác Quỷ Sầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap 5: Thiếu nữ rơi lệ, ác quỷ sầu.

Một tháng sau đó trôi qua khá êm đẹp. Taehyung tới lớp vẫn làm ra vẻ như bình thường. Jungkook cũng không biểu hiện gì thêm về tình cảm của cậu. Chỉ là say nắng thôi. Cậu vẫn thầm nhủ mình như thế. Hoseok thì thay đổi hoàn toàn. Tới lớp không còn ngủ nữa. Thay vào đó là ngồi ngắm Jimin. Làm cậu nhóc có cố mấy cũng chẳng thể tập trung vào học được. Sự việc vẫn sẽ êm đềm như thế nếu như không có một ngày. Jimin nhận được lệnh khẩn. Theo thông tin gần đây nhất từ thiên đường, Mấy hôm nay Taehyung tăng cường truy lùng oan hồn. Chỉ trong mấy ngày nhưng cậu ta đã sặp hoàn thành khoá huấn luyện. Nếu kéo dài thêm thời gian e là không còn kịp nữa. Nội dung lệnh khẩn không có gì khác ngoài nhanh chóng bắt Taehyung. Lúc nhận được lệnh, Jimin có chút hoang mang. Học cùng một lớp, tuy Taehyung không thể hiện nhiều ngoài ánh mắt đầy tình cảm cậu nhìn Jungkook, nhưng Jimin vẫn ngầm hiểu được. So ra thì Taehyung cũng là một ác ma tốt. Địa phủ là nơi chứa chấp những ác ma tàn độc nhất. Quỷ Vương hiện nay cũng không phải tay vừa. Rất nhiều thiên sứ đã chết trong tay ông ta. Đến thượng đế còn có phần kiêng nể. Nhưng tính cách ông ta ngày càng tàn ác. Trên thiên đường nhất thời không ai có thể đấu lại ông ta. Thế nên đành dùng hạ sách bắt con trai ông ta. Taehyung tuy là hoàng tử thứ 10 của Quỷ Vương nhưng lại là đứa con mà ông ta hết mực yêu quý. Nếu có thể dùng Taehyung áp chế tính tàn ác của ông ta thì cũng không có gì gọi là hèn hạ.

Nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là Jimin không muốn bắt Taehyung. Hắn ta cũng chẳng có tội tình gì hết. Thế nhưng nếu không dùng cách này thì rất nhiều thiên sứ sẽ còn hi sinh. Jimin buộc lòng phải chọn. Cuối cùng thì vẫn phải tuân theo.

Chiều hôm đó, Taehyung y hẹn một mình ra cánh đồng cỏ. Trước sau gì cũng có ngày hôm nay. Taehyung biết rõ như vậy. Nhưng trong thâm tâm cậu, Taehyung vẫn có chút gì đó hi vọng Jimin, người mà cậu ngầm xem là bạn, sẽ không dùng cách hèn hạ này của lệnh trên. Thế nhưng cái gì đến cũng phải đến. Taehyung thừa biết nếu không dùng cách này, Thượng đế sẽ không tài nào khống chế nổi Quỷ Vương. Dần dần thế gian cũng sẽ bị địa chủ nuốt chửng. Taehyung đồng ý khoá thực tập cũng chỉ vì mục đích ngăn chặn chuyện này. Thế nhưng không kịp nữa rồi.

Cuộc chiến, không còn cách nào khác, bắt buộc phải bắt đầu

Jimin từ từ quay người lại nhìn Taehyung. Trong ánh mắt loé lên chút gì đó đau lòng.

-"Thật ra tôi không muốn có chuyện này." Jimin lặng lẽ nói

-"Tôi biết." Taehyung nở một nụ cười. đáp. "Nhưng nếu đã bắt buộc phải thế này thì cũng không còn cách nào khác. Chính tôi cũng biết cách duy nhất để ngăn chặn Quỷ Vương là như thế này."

-"Chỉ mong đấu với cậu một trận công bằng. Dù chết cũng không hối tiếc."

-"Chết không hối tiếc."

2 người con trai nhìn nhau cười. Nụ cười tình bạn ấm áp. Taehyung hôm nay không đeo mặt nạ. Những lần trước chẳng qua chỉ vì đối thủ không có được cái vinh dự nhìn mặt cậu. Còn hôm nay, người đấu với cậu lại là một người cậu xem là bạn. Chiếc mặt nạ có cơ hồ không còn cần thiết nữa. Jimin nhìn Taehyung.

-"Bắt đầu thôi."

Taehyung bình thản lôi ra thanh Kiếm Ma. Đôi cánh dơi nhô ra phía sau lưng. Jimin nhắm mắt lầm rầm, trong không trung chợt hiện ra một thanh kiếm trắng chói sáng. Đôi cánh thiên thần tuyệt đẹp hiện ra lộng lấy. Taehyung ra đòn trước. Cậu vung thanh kiếm, vụt bay lên phía trước. Từ thanh kiếm, hàng ngàn chiếc lông vũ đen láy vụt ra như muốn cắm thẳng vào tim Jimin. Jimin nhẹ nhàng tạo ra một màng chắn trong suốt, thu lấy những chiếc lông vũ rồi biến mất. Nhanh như cắt, cậu tiến thẳng về Taehyung, đưa thanh kiếm chém xuống. Taehyung gồng mình đỡ lấy chiêu thức của Jimin. Quả không hổ danh thiên sứ cấp cao. Chiêu thức nhẹ nhàng mà mạnh mẽ. Nội lực cũng rất thâm hậu. Taehyung gắng dùng sức hất thanh kiếm của Jimin ra, đồng thời lẩm nhẩm câu thần chú tạo ra một làn khói màu đen bao lấy Jimin. Thấy nguy, Jimin vụt bay lên những đám mây đang trôi lững lờ. Taehyung không phải tay mơ. Cậu ta biết chọn lọc những chiêu thức khôn ngoan. Không mất quá nhiều sức nhưng lại có thể giết chết nhiều thiên sứ không thông minh. Jimin lao xuống, thanh kiếm chĩa thẳng vào Taehyung. Đúng lúc đó, cả hai đột nhiên khựng lại vì một tiếng kêu nho nhỏ nhưng đầy ngạc nhiên.

Jungkook đang bịt chặt miệng, bên cạnh cậu là Hoseok không nói nổi lời nào. Trước mắt cậu là một thiên sứ và một ác quỷ. Ác quỷ đó cậu đã từng nhìn thấy trước đây. Chẳng trách lại có cảm giác thân thuộc đến thế. Ác quỷ đó vẫn mặc chiêc áo choàng màu đen, bên trong là bộ đồ da đen đầy quyến rũ. Chiếc áo không tay như tôn lên những nét đẹp cơ thể của Taehyung. Jungkook quá đỗi ngạc nhiên. Thiên sứ đang sững người nhìn chằm chằm vào Hoseok khuôn mặt cứng đơ. Nhưng cậu ta không phải là nguyên nhân làm Jungkook á khẩu. Taehyung đang nhìn cậu, tim bỗng chốc đập liên hồi. Hoảng sợ. Jungkook nhìn thấy rồi. Jungkook nhìn thấy hình dạng ác bá của cậu. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy Taehyung. Cậu lắp bắp, đáp xuống mặt đất

-"Jungkook... Em..."

Jungkook không nói gì. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Taehyung. Người con trai lạnh lùng ngồi cạnh cậu, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu với ánh mắt yêu thương, người con trai làm cho tim Jungkook rung động, người con trai làm cho Jungkook có một đêm không ngủ. Giờ này người con trai đó đang đứng trước mặt cậu. Ánh mắt nhìn cậu vẫn đầy yêu thương, nhưng lại có tia đau đớn.

 Khuôn mặt góc cạnh đầy hấp dẫn vẫn thân thuộc, nhưng sao lại khiến cậu đau lòng đến thế. Taehyung như đoán chừng được ý nghĩ của Jungkook. Lúc này trái tim cậu như đang gào thét. Tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây? Tại sao hôm nay cậu lại không mang mặt nạ? tại sao lại để Jungkook nhìn thấy bộ dạng ác bá của cậu? Và tại sao, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi của Jungkook bỗng nhiên làm cậu đau lòng đến thế? Taehyung bước chậm từng bước tới trước mặt Jungkook. Cậu vẫn nhìn Taehyung không chớp mắt. Ánh mắt đó như đâm thẳng vào tim cậu. Nước mắt Jungkook trào ra, chảy dài trên má. Nước mắt rơi vào tim Taehyung, làm cho tâm hồn cậu chấn động. Cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt cho Jungkook. Nhưng Jungkook bỗng giật mình. Taehyung trước mặt cậu xưa nay chỉ là giả vờ. Cái gì mà hôn phu, cái gì mà làm cậu rung động chứ? Cậu sao có thể rung động trước Taehyung? Sao có thể được? Bởi Taehyung không phải là người. Taehyung là...

-"Ác Quỷ."

Jungkook đau lòng thốt lên, lùi ra phía sau. Cánh tay đang đưa ra lưng chừng đột nhiên cứng đơ. Taehyung sững người. Phải. Cậu là một con ác quỷ. Cậu vốn dĩ là một con ác quỷ. Ác quỷ chỉ biết hại người. Ác quỷ chỉ biết tới máu. Ác quỷ không có tình yêu. Thế nhưng ác quỷ như cậu. Tại sao lại vì Jungkook mà đau lòng đến thế? Có một cái gì đó bỏng nhiên nứt ra, sụp đổ, vỡ tan trong Taehyung. Tình cảm chỉ vừa chớm sao đã vội tàn. Giọt nước mắt trên mi Jungkook như bồi thêm vào nỗi đau bất ngờ của Taehyung một đòn chí mạng.

-"Taehuyng. Anh... Em nghe anh nói đã."

Taehyung đau lòng nói. Nỗi đau chèn ép làm cho giọng cậu khan đi. Nhưng Jungkook không còn tỉnh táo nữa. Cậu lắc đầu dữ dội. Nước mắt tuôn rơi. Cậu hét lên

-"Taehyung. Anh là ác quỷ. Tại sao anh lại là ác quỷ."

-"Anh... Jungkook. Đúng là anh là ác quỷ. Nhưng..."

Câu nói của Taehyung còn chưa hoàn thiện, Jungkook đã khóc nấc lên. Cậu quay đầu, trốn chạy. Taehyung nhìn theo dáng Jungkook mà đau lòng biết mấy. Muốn chạy theo cậu ấy nhưng bước chân không bước nổi. Chạy theo rồi sao chứ? Đuổi kịp rồi sao chứ? Chỉ làm Jungkook thêm đau lòng. Taehyung cụp mi. Hết rồi. Thật sự hết rồi. Taehyung quay lưng, đôi cánh dơi tượng trưng cho uy quyền của quỷ đưa cậu vụt bay đi.

Trên cánh đồng chỉ còn Jimin với Hoseok. Hoseok không hoảng sợ. Người cậu yêu không phải ác quỷ. Còn là Thiên thần. Một thiên thần đẹp đến mê lòng người. Nhưng sao trong lòng cậu lại rối bời như thế. Ánh mắt Jimin nhìn cậu phẳng lặng như mặt hồ mùa thu. Jimin mấp máy môi, không nói nên lời. Biết nói gì đây? Nói cậu là thiên thần, nói là bây giờ Hoseok đã hiểu tại sao cậu ấy không thể đón nhận cậu hay chưa, nói thiên thần như cậu tuyệt đối không thể có tình yêu sao? Lời nói có thể dễ dàng nói ra. Cớ sao Jimin không thể nói nên lời? Trái tim cậu cơ hồ đau đớn nhìn Hoseok.

-"Anh là thiên sứ sao?"

Giọng Hoseok nhẹ nhàng, xa thẳm. Jimin chỉ im lặng, rồi khe khẽ gật đầu

-"Vậy nên không thể đón nhận tình cảm của em?"

Tiếp tục gật đầu. Nhưng cái gật của Jimin đầy miễn cưỡng. Hoseok mỉm cười đau khổ. Người cậu yêu là một thiên thần. Người cậu yêu đứng ngay trước mặt cậu. Nhưng sao cậu lại thấy xa vời đến thế? Không nói gì, Hoseok quay người bước đi. Đôi chân có chút gượng gạo. Tình yêu này, với cậu, sao mà khó với đến thế?

Mấy ngày nay Jungkook không đi học. Cậu chỉ ngồi trong phòng, yên lặng suy nghĩ.Hoseok cũng ở yên trong phòng không đi đâu. Đối với 2 cậu  mà nói. Chuyện tình cảm thật sự đã gặp trục trặc rồi. Lúc đầu Jungkok cảm thấy sợ hãi. Đôi khi cũng tìm cách tháo chiếc nhẫn ma quỷ kia ra. Nhưng duyên phận không phải thứ muốn tháo là tháo được. Chiếc nhẫn như ăn sâu, biến thành một phần da thịt Jungkook, không cách nào tháo gỡ.Hoseok sau vài ngày ở lì trong phòng cũng quyết định đến lớp. Thế nhưng chỉ nhìn thấy Jimin đi học. Taehyung biến mất không chút vết tích. Thậm chí dường như chẳng có một ai nhớ tới sự xuất hiện của cậu. Taehyung giống như một giấc mơ thoảng qua. Jimin vẫn chăm chú học. Chỉ có điều sắc mặt cậu có nét lạnh lùng. Hoseok biết cậu cố tỏ ra như vậy, thực chất là để cậu quên đi thứ tình cảm mà cậu cho là non nớt . Dù sao thì Jimin cũng là một thiên sứ cấp cao mấy nghìn tuổi. Sau này khi lấy nhau rồi, Hoseok vẫn thầm bật cười vì tuổi của vợ chồng cậu hơn kém không chỉ tính bằng mấy giáp. Nhưng trong mấy ngày suy nghĩ, Hoseok vẫn quyết theo đuổi Jimin. Thứ tình cảm của cậu không phải là thứ tình cảm non nớt. Điều này Jimin rõ hơn ai hết. Nhưng Jimin cũng là người lẩn tránh sự thật đó rõ ràng hơn ai hết. Anh không liếc nhìn cậu như những lần cậu giả vờ ngủ nữa. Cũng không nhận kẹo của cậu nữa. Chỉ lặng im trong giờ. Hết giờ lập tức biến mất không dấu vết. Hoseok thật sự rất buồn. Cậu không biết phải làm thế nào mới có thể khiến Jimin chấp nhận tình cảm của mình. Cho dù Jimin có chấp nhận, Hoseok cũng thật sự không biết thứ tình cảm giữa thiên sứ và người phàm liệu có thể tồn tại như thế nào. Nhưng Hoseok biết, thực ra nỗi buồn mà cậu phải chịu đựng không thể bằng Jungkook. Cậu bé  ngốc đó rõ ràng là rất đau lòng. Trước tới nay Hoseok chưa lần nào thấy Jungkook khóc. Chỉ thấy từ nhỏ tới lớn toàn là người khác bị Jungkook làm cho tức phát khóc. Thế nhưng giọt nước mắt lăn trên má Jungkook hôm đó cũng đủ để Hoseok hiểu. Tình cảm của Jungkook dành cho Taehyung thật sự ngoài tầm kiểm soát rồi. Nỗi đau của Jungkook hiển hiện rõ qua giọt nước mắt.

Chỉ hai ngày sau trận chiến lỡ dở, Jimin đã nhận được lệnh của cấp trên. Taehyung chỉ trong hai ngày đã lập tức hoàn thành khoá huấn luyện. Bây giờ cậu ta đã trở về địa phủ để chuẩn bị những nghi lễ cần thiết cho việc nhường ngôi Quỷ Vương. Jimin hiểu. Lần đâu tiên trong đời, cậu đã không hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ vài tháng nữa thôi Taehyung sẽ trở thành quỷ vương. Chuyện này dĩ nhiên sẽ là chuyện tốt nếu như không có nghi lễ truyền thống của địa phủ. Theo truyền thống xa xưa đó,Quỷ Vương phải thật độc ác. Vậy nên Quỷ Vương tương lai buộc phải uống một loại thuốc độc. Thuốc độc nhưng không gây chết. Nó chỉ làm cho tâm tính người ta thay đổi. Quỷ Vương hiện giờ trước đây vốn là một người hiền lành. Sau khi uống thuốc lập tức trở nên độc ác. Không chỉ độc ác mà còn rất nham hiểm. Nghĩ tới đây, Jimin bật cười chua xót. Địa phủ quả là nơi đen tối nhất trong ba giới. Taehyung trở về lần này, Jimin không rõ cậu có thể tìm ra cách gì để tránh phải theo cái truyền thống bá đạo đó hay không. Nhưng chỉ e Taehyung chưa đủ nham hiểm để đấu với Quỷ Vương.

Ngày hôm sau,Jungkook  lại đến lớp như thường. Bạn bè hỏi thăm, cậu chỉ nói là do bị cảm lạnh. Nhưng nụ cười mà Jungkook trưng ra không dấu được Hoseok vớiJimin. Trong lòng Jungkook thực chất đang rất buồn. Lúc nhìn vào chỗ ngồi trống trơn của Taehyung, trong mắt Jungkook có xen lẫn một tia khó hiểu. Nhưng sau đó cậu lại cụp mi nhìn ra chỗ khác. Cảm giác sợ hãi của Jungkook cơ hồ vẫn chưa tan biến.

-"Jungkook này." Hoseok khe khẽ khều Jungkook trong lúc cậu đang mở mắt chăm chăm nhìn lên chiếc bảng trắng xoá chữ.

-"Sao thế?" Jungkook quay sang nhìn

-"Cậu không thắc mắc sao Taehyung..."

-"Đừng nhắc tới hắn ta."

Câu nói của Hoseok chưa kịp hoàn tất đã bị Jungkook chặn đứng. Giọng Jungkook như giận dữ với chính bản thân. Thấy Jungkook vẫn chưa bình tĩnh lại, Hoseok cũng không nói gì thêm. Cậu bé úp mặt xuống bàn, cố nén một tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net