Chương 7: Thiên Thần Sa Ngã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 7: Thiên thần sa ngã

Mấy hôm sau tới lớp, Jungkook nhìn ra một chuyện rất lạ. Lạ ở đây không phải chuyện Hoseok không thèm ngủ nữa, thay vào đó là khuôn mặt tươi như hoa. Hoseok vốn mưa nắng thất thường. Dù sao cũng là con người rất yêu đời. Cái mà Jungkook thấy lạ chính là Jimin thỉnh thoảng cứ nhìn Hoseok cười mủm mỉm. Cái này thì lạ àk nha. Jungkook trước nay vốn chưa bao giờ có nụ cười này. Từ sau cái hôm đó thì càng không.

Thắc mắc của Jungkook ngay giờ ra chơi đã được giải toả đích đáng. Hoseok như không chờ thêm được, giờ ra chơi lập tức kéo Jungkook ra ngoài. Nụ cười trên môi còn rạng rỡ hơn nắng.

Nghe Hoseok kể chuyện, Jungkook mới hiểu dần ra.

Chiều hôm qua Hoseok đã lần mò tới được tận nhà Jimin. Cách cổ hủ là theo dõi xem ra vẫn hữu dụng. Jimin tuy là thiên sứ nhưng không hề nghi ngờ gì chuyện có người theo sau mình. Lúc tới nhà Jimin, Hoseok mới nhận ra, nhà Jimin hoá ra đẹp như chính con người cậu vậy. Cậu trông thấy mà ngẩn cả người. Lúc Jimin phát hiện sau lưng có người thì đã muộn. Con mồi đã lỡ bước đưa thợ săn về tận ổ rồi. Nhìn cảnh Hoseok há hốc mồm nhìn ngôi nhà mà Jimin vừa cười vừa mếu. Cậu bé này thật không đơn giản. Mấy ngày qua đeo đuổi cậu như vậy, cậu vốn dĩ đã không thể gắng gượng được nữa. nói thẳng ra là con tim cậu không thể khống chế được nữa rồi.

Lúc Hoseok dời mắt từ ngôi nhà sang nhìn sương mặt méo xệch của Jimin, Cậu bé bẽn lẽn cười một cái. Sơ suất bị phát hiện mất rồi. Thật ngại quá. Nhưng không sao. Mục đích đã đạt được thì có gì hối tiếc nữa. Đúng lúc Jimin khống chế được cái ham muốn cười to trước gương mặt cố nặn ra nụ cười hối lỗi mà không khác gì cáo già gọi cừu non của Hoseok, đang định nghiêm giọng mắng cậu tại sao lại đi theo anh thì trời bất chợt mưa. Hoseok ngước mặt lên, nheo nheo mắt. Chỉ trong mấy giây, cơn mưa trút xuống ầm ầm, thỉnh thoảng còn loé lên những tia chớp đáng sợ. Hoseok nửa muốn vào nhà nửa không dám. Cậu sợ Jimin mắng.

Jimin lúc đầu nhìn thấy, cũng định để Hoseok hứng mưa cho chừa cái tội dám đi theo cậu. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của cậu dính đầy những hạt mưa, cuối cùng thì không thể đành lòng nữa. Cậu chạy ra ngoài, nhanh chóng kéo Hoswok vào trong nhà. Nhanh chóng giục cậu thay đồ ướt.

Lúc Hoseok bước ra khỏi buồng tắm với chiếc áo choàng dài như váy của Jimin, nhìn cậu chẳng khác gì một tiểu yêu vậy. Hoseok nhìn Jimin, khổ sở kéo kéo cái ống tay áo choàng dài quá khổ.

-"Jimin. Anh thật sự không có chiếc áo nào vừa với em àk?"

Jimn nhìn Hoseok không nói gì. Có chút gì đó sững sờ. Tiểu yêu Hoseok thật sự xinh đẹp hút hồn cậu mất rồi. Jimin ngượng tới đỏ cả mặt, xoay người bước đi. Cứ nhìn Hoseok thì sẽ không thể chịu đựng được mất.Mưa càng ngày càng to. Dường như không có dấu hiệu ngừng. Hoseok ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa rơi. Jimin đang xào xào nấu nấu cái gì đó trong bếp. Lúc này, hơn bao giờ hết, Hoseok cảm thấy thật sự rất ngọt ngào. Sống mũi có chút cay cay. Cậu khe khẽ lắc lư chiếc đầu nhỏ xinh xinh, ngân nga hát nho nhỏ. Cánh môi hồng hồng mấp máy.

Lúc Jimin bê ra một mâm cơm, Nhìn thấy Hoseok như vậy quả thật rất khổ sở. Tiên Vũ nhất định là đang rũ rũ chiếc chăn mưa của cô rồi. Mưa không ngớt thế này quả thật sẽ hại anh mất. Nghĩ là thế nhưng Jimin vẫn lãnh đạm đặt mâm cơm xuống chiếc bàn tròn nho nhỏ giữa nhà, cất tiếng gọi Hoseok lại ăn cơm.

Bên ngoài trời cũng đã xâm xẩm tối. Nhưng mưa thì vẫn chưa dứt. Hoseok vui vẻ thưởng thức món ăn của Jimin. Lòng không khỏi vui sướng

-"Jimin. Tiểu thiên sứ như anh cũng biết nấu ăn nữa sao? Không phải là người trên trời không cần ăn uống gì àk?"

-"Không phải tiểu thiên sứ. Là thiên sứ cấp cao đấy." Jimin đính chính lại lời nói của Hoseok. Khuôn mặt vẫn cắm cúi ăn, tuyệt nhiên không dám nhìn lên khuôn mặt khả ái kia. Thế nhưng Hoseok lại không biết điều đó. Còn tưởng Jimin không muốn nhìn mặt cậu. Thế nên cậu càng cố gắng khiêu khích Jimn.

-"Được rồi. cấp cao thì cấp cao. Jimin. Anh thích ăn nấm hả? Toàn là nấm này."

Mâm cơm hôm đó quả thật chỉ có nấm.

-"Ừ"

-"Jimin. Anh sao cứ cúi mặt mà ăn thế hả? Như thế không tốt đâu. Người ta khuyến cáo lúc ăn không nên cúi gằm mặt. Chỉ nên vừa ăn vừa nhìn ngắm những gì làm mình cảm thấy đẹp mắt thôi. Jimin. Hôm nay anh quả thật rất may mắn đấy. Đại mĩ nhân như em sẵn sàng để cho anh ngắm nhìn đây này."

-"Khục."

Jimin nghe câu nói đùa đầy tự kiêu của Hoseok, nhất thời không thể nhịn cười. Thế nhưng bạn Jimin khốn khổ của chúng ta đang ăn cơm mà. Thế nên từ đỏ mặt vì cười chuyển thành đỏ mặt vì sặc. Rồi từ đỏ lại chuyển sang tím tái vì ho khụ khụ. Hoseok hoảng hốt. Cậu bé chỉ định đùa thôi. Nào ngờ lại thành ra thế này. Cậu bé mặt mày khổ sở, vỗi vã chạy sang chỗ Jimin vỗ vỗ lên lưng cậu.

-"Em xin lỗi. Em xin lỗi. Không phải cố ý đâu." Cậu nói mà lòng đau thắt.

Một lát sau, Jimin cuối cùng cũng đã ngừng ho được. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt. quay lên nhìn thấy Hoseok cũng đang đỏ hoe mắt vì lo cho cậu. Jimin thốt nhiên nhăn mặt, đau lòng. Hoseok thấy thế thì tưởng Jimin khó chịu. Cậu bé bật khóc ngon lành.

-"Ối." Jimin kêu khẽ. Anh kinh hoàng nhìn người trước mặt nước mắt tuôn rơi, miệng không hề ngớt câu xin lỗi trước mặt anh mà hốt hoảng. "Đừng... Đừng có khóc."

Hoseok mặc kệ những câu an ủi, mặc kệ Jimin lau nước mắt cho cậu một cách vụng về, cậu bé vẫn cứ khóc ngon lành, luôn miệng xin lỗi. hình như cậu bé này không có mấy kinh nghiệm xin lỗi người khác. Bằng chứng là cái cảnh đáng cười người cần được xin lỗi chăm sóc vì mới ho sụ sụ xong thì đang bối rối đứng dậy, bối rối không biết làm thế nào. Còn cái người phải xin lỗi thì ngồi bệt xuống đất, khóc um sùm.

Jimin đến là bó tay với cậu bé này. Cậu dở khóc dở cười. Trước nay cậu nổi tiếng với thiên sứ chưa dỗ nổi ai đang khóc bao giờ. Duy chỉ có một lần. Lần đó Jimin trông coi một tiểu thiên sứ. Cậu nhóc bắt Jimin làm ngựa. Đường đường là thiên sứ cấp cao. Tất nhiên là Jimin dãy nảy lên. Không chịu. Thế là tiểu thiên sứ kia khóc toáng lên. Khuôn mặt tèm lem nước mắt. Lúc đó Jimin rối quá. Chẳng biết làm thế nào. Rối quá hoá hay. Jimin hoảng quá. Cũng khóc ầm lên. Thế là cậu nhóc kia ngừng khóc. Liếc sang cái vật thể cao cao bên cạnh cậu, nước mắt cũng ngừng rơi. Cậu nhó tiểu thiên sứ bật cười khanh khách. Thế mới biết. Cách dỗ này của Jimin quả thật có hiệu quả. Nhưng chỉ duy nhất lần đó thôi. Bây giờ mà khóc đua với Hoseok thì còn ra thể thống nào chứ.

Hoseok không để ý khuôn mặt xanh lét của Jimin. Khóc càng ngày càng to. Không phải vì sợ hãi gì nữa. Jimin hết sặc lâu rồi. Còn lo lắng gì nữa. Nhưng len lén nhìn Jimin, thấy mặt cậu đang tái xanh thì Hoseok khoái chí lắm. rắp tâm khóc to hơn cho cậu hoảng một phen. Ai bảo nãy giờ cứ ăn bánh bơ đội mũ phớt với cậu chứ.

Đúng cái lúc Hoseok không ngờ nhất, đúng cái lúc Hoseok nhắm tịt mắt, ra sức rống thật to mặc dù nước mắt đã thôi chảy, Hoseok cảm thấy cằm mình được nâng lên. Ngay sau đó là cảm giác một đôi môi ấm nóng áp lên môi cậu. Hoseok nín ngay tắp lự. Đôi mắt mở căng ra. Chưa bao giờ Hoseok nhìn thấy Jimin gần đến thế. Chưa bao giờ Hoseok cảm thấy tim mình như đang sắp nhảy ra ngoài tới nơi như thế. Đôi mắt có đuôi xinh đẹp của Jimin khép hờ. Một lúc sau, môi Jimin rời khỏi cậu. Trên mặt Jimin thoáng chút bối rối, ngượng ngùng. Nhìn thấy Hoseok khóc dữ vậy, Jimin quả thật không biết làm thế nào. Đành nhắm mắt làm liều. Khoảnh khắc môi cậu chạm môi Hoseok, trái tim cậu nhảy lên một cách bất thường.

Đúng như dự tính của Jimin. Hoseok nín khóc luôn. Đôi mắt chỉ mở to kinh hoàng. Jimin hài lòng nhìn ngắm thành quả. Nhưng chỉ sau đó 2 giây, Jimin bắt đầu hối hận. Hoseok không khóc nữa. Nhưng thay vào đó là...nấc cục. Cậu bé nấc liên hồi. Không cách nào dừng được. Jimin mếu mặt, chạy đi múc cho Hoseok một cốc nước. Hoseok uống xong vẫn không tài nào hết nấc được. Jimin cuống lên. Thử hết mọi cách. Kể cả nén hơi cũng không ăn thua gì. Hoá phép biến ra một con chuột doạ cho Hoseok sợ cũng không ích gì nốt. Bí quá, không biết làm thế nào, Jimin bất quá cúi xuống hôn Hoseok cái nữa.

................................

Hoseok chỉ cần kể tới đó thôi, Jungkook cũng đã hiểu hết. Cậu nhìn Hoseok với ánh mắt ý như bảo cậu bé "Nham hiểm, quá nham hiểm." Hoseok không lấy gì làm để ý. Cậu bé còn bận phấn khởi với cái niềm vui bất ngờ của mình. Sau nụ hôn đó, Hoseok nhảy cẫng lên. Quên cả nấc luôn. Jimin cuối cùng cũng chấp nhận cậu bé. Nhưng cậu bé nào có biết. Chính vì sự chấp nhận đó, chẳng bao lâu Jimin sẽ gặp chuyện không hay.

Jungkook vào lớp, nhìn đứa bạn mà mỉm cười hài lòng. Cuối cùng bạn cậu cũng vui vẻ hạnh phúc. Nhưng mà bên cạnh hài lòng, lẽ dĩ nhiên trong lòng Jungkook cũng cảm thấy chua xót. Nếu hôm đó Jungkook không phản ứng thái quá, nếu như Jungkook có thể bình tĩnh như hôm nay, đường đường chính chính nới với Taehyung rằng câu không ngại cậu là ác quỷ, nếu như hôm đó Jungkook kịp nói với Taehyung tình cảm của mình, thì chắc chắn hôm nay Jungkook sẽ không cảm thấy buồn như vậy.

Đang suy nghĩ mông lung, Jungkook không để ý Luke tới tìm cậu tự bao giờ. Mấy hôm trước, Jungkook đã đồng ý chấp nhận làm người yêu Luke. Cậu biết, Luke cũng biết. Thực ra Jungkook chấp nhận chỉ vì thương hại Luke. Nhưng Luke vẫn vui vẻ. Cậu không nề hà gì. Miễn là Jungkook chịu ở bên cậu.

Luke hôm đó mặc chiếc áo len màu trắng trẻ trung. Nét mặt tươi vui hớn hở. Hôm nay vừa thắng trận bóng rổ, Luke muốn Jungkook chơi vui với cậu.

-"Jungkook, chiều nay chúng ta đi chơi nhé."

-"Đi chơi?" Jungkook khẽ nhíu mày. "Đi đâu?"

-"Tới quán bar hôm trước, chúng ta ăn mừng chiến thắng của anh."

-"Thắng trận đấu đó với anh có gì khó khăn? Sao phải ăn mừng chứ?"

Luke gãi đầu cười trừ. Đúng là chiến thắng đó không là gì. Thế nhưng Luke vẫn thấy vui. Cậu muốn đi chơi cũng Jungkook. Đã là một đôi thì phải hẹn hò chứ. Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Jungkook cũng miễn cưỡng gập đầu đồng ý. Luke sướng rơn, cười toe toét. Trước khi về lớp còn dặn đi dặn lại chiều nhơ ở nhà chờ cậu qua đón. jungkook không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại. Phải rồi. Đã đồng ý làm bạn gái người ta, hẹn hò là đương nhiên mà.

Jimin nhìn hết mọi chuyện từ nãy tới giờ bằng một ánh mắt khó hiểu. Jungkook không mấy để ý nên không biết, ánh mắt Jimin có gì đó rất khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net