Chương 8: Giải Cứu Ác Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 8: Giải cứu ác quỷ

Chiều hôm đó, Jungkook đang ngủ bỗng nhiên bật dậy. Chiếc điện thoại réo om sòm. Chẳng cần nhìn màn hình tới 1 lần, Jungkook cũng biết thừa cái kẻ đang tí tởn gọi điện thoại kia là ai. Luke chết tiệt, dám phá giấc ngủ của cậu

-"Alo." Jungkook nhấc máy với giọng ngái ngủ. Hôm nay trường được nghỉ sớm mấy tiết. Jungkook về tới nhà, ăn xong là leo lên giường ngủ ngon lành. Hiếm khí có chiều đông nào được hưởng thụ như vậy. Lại bị tên Luke làm phiền không chút thương tiếc.

-"Jungkook. Em đang ngủ àk? Dậy chuẩn bị đi. Anh qua đón bây giờ đấy."

-"Đón? Đi đâu?"

-"Jungkook!!!!!!!!!!"

Nghe Luke hét ầm lên trong điện thoại, Jungkook hết hồn. Tỉnh hẳn luôn. Chết thật. quên mất cái hẹn.

-"đùa thôi. Là đùa thôi mà." Jungkook cười chữa ngượng.

-"Hừ. Em coi chừng đấy. Chuẩn bị đi nhé."

Jungkook chưa kịp nói gì thì luke đã cúp luôn máy. Đau khổ liếc qua cái màn hình một cái. Đúng 18h rồi. Jungkook lê bước vào phòng tắm, thay đồ mà không để ý. Bộ đồ cậu vô tình với tay chính là chiếc áo đen cậu mặc hôm tới nhà Taehyung.

Jungkook không trang điểm nhiều. Lúc thay đồ, nhìn chiếc áo mà Jungkook khẽ chạnh lòng. Hơn một tháng nay Taehyung không tìm cậu. Hơn một tháng nay Jungkook không có chút tin tức gì về Taehyung. Nỗi đau trong cậu không còn chút sợ sệt nào. Thay vào đó là nỗi nhớ dày vò. Jungkook đứng ngẩn người trước gương. Chiếc gương in hình một cậu bé với đôi mắt không còn tinh nghịch mà phảng phất nỗi buồn. Nếu lúc này gặp được Taehyung, Jungkook không biết mình sẽ làm gì nữa...

Đúng lúc Jungkook đang chuẩn bị xuống nhà xin phép mẹ đi chơi thì có một chuyện lạ xảy ra. Lại tới mức cả đời Jungkook cũng không quên nổi. Cánh cửa phòng lúc nãy còn mở toang bỗng nhiên đóng sập lại cái ầm. Jungkook hết hồn. Gió àk? Sao tự nhiên lại như thế? Đang định quay lại đóng cửa sổ đầy gió thì Jungkook điếng người. Cửa sổ... không hề mở. Bên ngoài trời đã tối om. Jungkook nuốt nước miếng. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Đúng lúc đó, trong không trung hiện ra một hình hài màu trắng xinh đẹp. Cánh thiên sứ với những sợi long vũ mềm mượt. Jimin tiếp đất nhẹ nhàng, thế nhưng khuôn mặt không dấu nổi kinh hoàng. Bên cạnh anh là một sinh vật nhỏ bé. Jungkook trợn tròn mắt. Trên đời này có người tí hon nữa sao? Cái đó là cái giống gì vậy?

Jungkook chưa kịp phản ứng gì, tên tiểu yêu Kun đã lao tới Jungkook. Khuôn mặt hắn lấm lem nước. hắn kêu gào ầm ỹ.

-"Jungkook. Xin cậu hãy cứu lấy thiếu gia."

Jungkook mắt tròn mắt dẹt nhìn Kun. Còn biết nói nữa cơ đấy. Nhưng lúc này, Jungkook không cảm thấy sợ hãi nữa. Nước mắt tiểu yêu làm Jungkook sực tỉnh. Cậu đưa tay đỡ lấy tiên tiểu yêu đang lơ lửng trước mắt cậu, có chút xót xa

-"Anh bạn nhỏ sao lại đau lòng như thế?"

Kun không nói được gì, chỉ khóc oà lên. Jimin gấp gáp nói

-"Jungkook. Taehyung không hay rồi. Cậu ta sắp bị ép uống thuốc độc rồi."

Jungkook sững người. Uống thuốc độc? Taehyung ư? Sao lại như thế? Sao lại bị ép? Jungkook hốt hoảng lao tới, bấu lấy 2 cánh tay Jimin

-"Jimin. Chuyện này là thế nào? Cậu nói vậy là sao?"

-"Không còn thời gian nữa đâu. Jungkook. Chỉ có chiếc nhẫn của cậu mới có thể đưa chúng ta tới chỗ Taehyung. Nếu không nhanh lên sẽ không kịp mất."

Nhẫn ư? Jungkook nhìn chiếc nhẫn. Cậu đâu biết sử dũng thế nào?

Nhìn Jungkook bối rối, Kun nói gấp.

-"Jungkook. Chiếc nhẫn này có quan hệ mật thiết với Taehyung. Cậu chỉ cần nhắm mắt, tập trung nghĩ tới thiếu gia, ngay lập tức, chiếc nhẫn sẽ đưa chúng ta tới chỗ thiếu gia."

Nghĩ tới Taehyung ư? Tới chỗ Taehyung ư? Chính là địa phủ sao? Trong lòng Jungkook thoáng chút sợ hãi. Jungkook khẽ nhíu mày. Thế nhưng không còn thới gian suy nghĩ nữa. C nhắm mắt lại, cố gắng tập trung. Chiếc nhẫn trong tay cậu chợt loé sáng. Trong không gian, một lỗ hổng màu đen được tạo ra.

Kun nhìn thấy lỗ đen dẫn tới địa phủ mà mừng phát khóc. Tuy rằng cậu cũng mong Taehyung trở thành quỷ vương để có thể cai trị thật tốt địa phủ, thế nhưng tới phút cuối, kế hoạch không uống thuốc độc của Taehyung hoàn toàn thất bại. Vốn dĩ ban đầu Taehyung vẫn nghĩ rằng đã có thuốc độc chắc chắn có thuốc giải. Chỉ cần tìm ra viên ngọc Lưu Hồn xem như êm chuyện. Thế nhưng ngọc Lưu hồn là bảo vật địa phủ. Sau hơn một tháng tìm đủ mọi cách, Taehyung vẫn không tài nào tiếp cận nổi viên ngọc. Tới hôm nay, Taehyung bị cha cậu phát hiện lúc đang liều chết đi trộm bảo ngọc. Quỷ Vương do quá tức giận đã ra lệnh nhốt cậu lại, sai người lập tức pha chế thuốc để cậu uống. Kun hoảng quá, không biết làm thế nào. Liền chạy tới Jimin xin cứu viện theo lời Taehyung. Nhưng Jimin là thiên sứ. Thiên sứ không thể xâm nhập vào địa phủ một cách đường đường chính chính. Đành phải theo lời Kun tìm tới Jungkook.

Jungkook nhìn vào lỗ đen u tối trước mặt mình. Trong lòng chút sợ hãi thoảng qua đã biến mất. Cậu nhanh chóng theo Jimin, Kun bước vào trong đó. Xung quang Jungkook tối sầm. Cậu chới với suýt ngã. Không thấy Jimin và Kun đâu. Jungkook hoảng hốt. Nhưng chỉ lát sau, khung cảnh quanh cậu dần hiện ra rõ ràng hơn. Trước mắt Jungkook là một người con trai đang há hốc nhìn cậu.

Taehyung trợn tròn mắt nhìn Jungkook. Trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Cậu không thèm để ý tới Jimin và Kun. Trong mắt cậu chỉ còn có cậu ấy. Jungkook. Người hơn một tháng qua không lúc nào cậu không nghĩ đến. Jungkook, người làm cậu đau đớn bấy lâu nay. Hơn một tháng rồi. Taehyung nhớ Jungkook như điên dại. Bây giờ cậu ấy đứng trước mắt cậu, Không chút ảo ảnh. Không chút hư vô.

Jimin bối rối nhìn cặp đôi đứng trước mặt mình. Hai người này không nhận ra mối nguy trước mắt hay sao. Đúng lúc đó, bên ngoài dỗi vào những tiếng bước chân dồn dập.

Taehyung bừng tỉnh. Hỏng
mất rồi. Bị phát hiện ra rồi. Taehyung đưa mắt ra hiệu cho Jimin. Cậu gật đầu ra vẻ mình hiểu. Taehyung quay sang Kun

-"Cậu dẫn Jungkook lánh vào góc phòng đi."

Kun y lệnh, Kéo theo Jungkook. Lúc này cậu mới sực tỉnh. Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng dồn dập. Jimin với Taehyung, mỗi người một bên cánh cửa, sẵn sàng. Bên ngoài có tiếng tra chìa khoá vào ổ. Bên ngoài ước chừng có khoảng 2 3 tên gì đó. Chắc chắn là ngửi thấy mùi Jimin nên mò tới. Người trong địa phủ đang cập rập chuẩn bị lễ nhường ngôi. Quỷ Vương đang có việc phải ra ngoài. Đây chính là cơ hội tốt để thoát thân.

Jungkook đứng nép sát vào tường, không dám thở. Hai bàn tay nắm chặt lại. cánh cửa lay động. Ba tên mặc áo choàng đen kín mít bước vào. Không nhìn thấy Taehyung đâu hết. Chúng sững người. Ngay lập tức, Taehyung rút thanh kiếm, chem. Xuống một tên. Tên đó lập tức tan thành tro bụi. Jimin bên cạnh cũng nhanh lẹ giải quyết một tên. Còn một tên nữa đang mở to đôi mắt đỏ lòm kinh hoàng. Nhanh chóng, Taehyung đâm thẳng kiếm vào tên đó. Không thể để hắn ta kêu lên. Không thì nhất định sẽ hỏng chuyện.

Jungkook thở phào ta một cái. Taehyung nhanh chóng cởi ba bộ áo choàng của cả 3 tên ra. Ném cho Jimin một cái. Đôi cánh to kềnh của Jimin bị thu lại. Cậu nhanh chóng mặc áo choàng. Cũng may chiếc áo này kín toàn tập. Che hết màu trắng chói loà của Jimin. taehyung đưa cho Jungkook một chiếc áo. Cậu cũng nhanh chóng choàng vào người. Jimin làm theo, Kun trốn vào trong áo choàng của Taehyung. Cả bọn lầm lũi bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net