Chap 13: JungKook - Tâm tư khó tả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm khó ngủ đã qua, trời đã bắt đầu sáng. Tôi vẫn chưa hoàn hồn hẳn, vì trong lòng vẫn còn bần thần về sự việc xảy ra tối qua. Thật là hối hận mà, giờ thì tôi biết bản thân mình đã hiểu lầm anh. Nhưng chẳng biết làm sao để xin lỗi đây? Tối qua nhìn vẻ mặt anh chẳng có gì là giận tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng lắm. Vì sao ư? Thật chẳng biết tôi đang nghĩ gì nữa, lý do không gì khác là tôi sợ anh sẽ ghét tôi, không trở về đây nữa.

Thực tình là bây giờ trong lòng tôi đang rối kinh khủng. Là đang nhớ đến anh ư? Đầu óc tôi lúc nào cũng quẩn quanh với chuỗi suy nghĩ về anh, nghĩ lại những ngày có anh ở đây. Rồi bỗng nhớ cả vẻ mặt buồn bã của anh lúc tôi nói ra những lời vô tình ấy.

Anh có quay trở lại không? Tôi sẽ lại nói xin lỗi anh lần nữa, thật nghiêm túc! Rồi chúng tôi lại làm bạn với nhau. Tôi sẽ thật vui vẻ nếu như sau này nhìn lại, tôi đã từng có một tình bạn đẹp với một người thật đặc biệt - Ma cà rồng. Nhưng ngộ nhỡ anh không trở về nữa thì sao? Tôi sẽ buồn và hối hận chết mất!

Khu rừng kia, xa quá! Tôi có thể vào trong đó lần nữa không? Vì tìm gặp anh đang là suy nghĩ của tôi lúc này. Vừa muốn lại vừa sợ. Tôi đang nghĩ gì thế? Điều này thật sự rất là mạo hiểm. Gặp may thì không nói, nhưng nếu xui xẻo, tôi sẽ bỏ mạng chứ chẳng chơi.

Nhưng mà, nếu bây giờ cứ để mặc cho qua thì có lẽ tôi sẽ không được gặp anh nữa. Điều này làm tôi buồn và sợ hơn việc đi vào trong đó tìm anh nhiều. Thôi thì đành liều vậy!

Tôi xếp một vài thứ cần thiết vào chiếc ba lô nhỏ. Sáng mai tôi sẽ đi. Vào trong khu rừng ấy tìm anh. Mặc dù bản thân chưa biết chính xác là mình sẽ bắt đầu từ đâu nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng. Tâm tình của tôi lúc này khó tả biết bao. Nó cứ nôn nao, hồi hộp thế nào ấy!

.

.

.

- Này, đến đây làm gì?_ Có người đặt tay lên vai tôi, lạnh toát.

- Ơ... Em, em đến tìm anh.

- Cậu tìm tôi làm gì?

- Để xin lỗi anh đấy!

Tôi mỉm cười, hi vọng anh sẽ thật vui khi nghe điều đó. Nào ngờ...

- Không cần, cậu về đi!

- Sao vậy, vẫn còn giận em sao?

- Tôi đã bảo cậu về đi rồi mà. Sao lại cứng đầu như thế?_ TaeHyung trừng mắt nhìn tôi.

- Em..._ Thực sự tôi không biết nên nói gì nữa đây.

- Nếu như còn ở đây, thì trước sau gì cậu cũng sẽ giống với bọn người kia thôi._ TaeHyung nói và chỉ tay về một phía.

Khi nhìn qua tôi hoàn toàn bị điêu đứng vì những gì mà tôi đang phải chứng kiến, toàn là người chết. Tất cả họ đều không còn một chút huyết sắc, cứ như là máu đã bị rút cạn đi vậy, trông rất giống với cái xác mà tôi đã thấy trong làng lần trước.

Những việc này, đều là do TaeHyung làm hết hay sao?

- Anh...

- Thế nào? Cậu sợ rồi sao?

- Tất cả là do anh làm sao?

- Vẫn chưa chịu đi à?_ Và rồi TaeHyung kéo một người về phía mình._ - Vậy như thế này thì sao?

Sao chứ? Anh đang làm gì thế kia? Hàm răng sắc nhọn của anh kề vào cổ người đó, không ngần ngại mà cắn vào. Trời ơi, anh đã giết người ngay trước mặt tôi. Máu lạnh, tàn nhẫn như thế liệu có còn là TaeHyung mà tôi đã quen biết?

Và rồi, anh ấy tiến gần về phía tôi. Theo bản năng tôi bỏ chạy ngay. Nhưng nào có kịp, không đầy mười bước thì tôi đã nằm gọn trong tay anh rồi. Thế là, cổ tôi bị một hơi thở nào đó bao lấy:

- Đây là cái giá phải trả cho việc cậu đã dám nghi ngờ tôi.

- Anh định làm gì?_ Tôi bắt đầu cảm thấy run sợ.

- Còn gì nữa ngoài giống với những người kia?

- TaeHyung..._ Tôi khóc vì bản thân đã có thể cảm nhận được hàm răng lạnh lẽo của TaeHyung đã kề sát vào cổ mình.

- Phập!_ Một nhát cắn thật dứt khoát, một cảm giác dòng máu của mình đang dần bị rút cạn đi thật rõ ràng.

- TaeHyung!_ Tôi giật mình tỉnh giấc, thì ra tất cả chỉ là mơ thôi.

Nhưng sao giấc mơ kia lại có phần chân thật như vậy?

Chẳng lẽ đó là kết quả tất yếu phải xảy ra khi tôi đã vô tình quen biết một ma cà rồng?

End chap 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net