Chap 22: JungKook - Môi anh nhuốm đầy máu tanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nếu như có một ngày nào đó bản thân anh làm những việc mà em không thích thì em có ghét anh không?_ Anh ôm tôi từ phía sau khi tôi đang ngồi kế mép giường đọc sách.

Hôm nay TaeHyung sao thế nhỉ? Chỉ toàn nói chuyện đâu đâu không à. Tôi chẳng biết trả lời làm sao nữa:

- Thì anh cứ làm việc mà anh cho là đúng thì được rồi. Đến lúc đó dù thế nào em cũng ủng hộ anh hết._ Tôi cười tươi với anh để lộ cả răng thỏ.

- Em... Sao lại bao dung như thế chứ?_ Anh thoáng bất ngờ.

- Vì em yêu anh. Nơi đâu có anh em cũng muốn đến!

- Gặp được Kookie, thật tốt!_ TaeHyung ôm lấy tôi, thủ thỉ.

Tôi mỉm cười, chợt thấy hạnh phúc của mình chỉ đơn giản như thế thôi.

.

.

.

Nhưng rồi, một buổi tối nọ, tôi giật mình lúc nửa đêm vì quá khát nước. Hôm nay TaeHyung bảo là sẽ về phòng anh ngủ nên ở đây chỉ có mình tôi. Uống xong cốc nước định quay lại giường thì tôi nghe bên ngoài có tiếng nói:

- Hôm nay thiếu gia chắc đã mệt rồi. Đi săn cả ngày thế cơ mà!

- Đủ rồi, mau dọn dẹp đống xác chết ấy đi! Đừng để JungKook nhìn thấy, không khéo cậu ấy lại nghĩ ngợi lung tung nữa!

- Vâng. Lão gia chắc chắn sẽ rất hài lòng với biểu hiện của thiếu gia ngày hôm nay đấy!

Tôi đã thấy hết rồi, đôi môi anh đang dính đầy máu kia. Anh vừa làm gì? TaeHyung giấu tôi đi làm việc đáng kinh tởm ấy sao? Bây giờ tôi đã hiểu, bản chất là bản chất! Nó chẳng thể thay đổi được đâu. Tôi cố kìm tiếng nấc để mình không phải khóc trong lúc này!

.

.

.

Mơ màng tỉnh dậy, tôi trở mình thì bắt gặp nụ cười hình chữ nhật của anh đang nhìn tôi. Trông anh vẫn bình thản như chẳng hề có gì xảy ra cả:

- Chào buổi sáng, Kookie của anh!_ Rồi anh nhẹ hôn lên môi tôi.

- Bỏ đôi môi tanh tưởi của anh ra khỏi người tôi đi!_ Tôi vùng vằng đẩy anh ra.

- Em sao vậy?_ Anh kéo tôi lại và ôm chặt, hình như là muốn an ủi cơn giận dữ của tôi.

- Đừng đóng kịch nữa! Anh tưởng tôi không biết anh đã làm việc ghê tởm gì sao?

- Em đã thấy rồi à? Anh chỉ..._ Anh nhìn đi xa xăm, lảng tránh ánh mắt của tôi.

- Đủ rồi! Tôi không muốn thấy anh nữa. Anh cút ngay cho khuất mắt tôi!

- Nghe anh nói này...

Tôi quăng chiếc gối về phía anh, tôi không muốn nghe gì nữa. Dường như anh biết rằng có nói gì nữa tôi cũng không tin nên bảo tôi đừng tức giận rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

"TaeHyung ơi, có phải là em đã sai rồi không? Em chẳng nên đến đây làm gì. Em không thích chứng kiến anh trong hoàn cảnh này. Anh thật chẳng khác gì những người ở đây cả..."

.

.

.

Cũng hai ngày rồi, TaeHyung không đến đây. Tại sao vậy? Anh là người có lỗi cơ mà. Lại còn chẳng thèm đến để tỏ vẻ hối lỗi hay thuyết phục tôi nữa chứ. Chẳng lẽ, khi tôi đã phát hiện ra rồi thì TaeHyung cũng chẳng cần phải đóng kịch nữa sao?

Thật là thất vọng mà. Có khi nào tôi yêu TaeHyung là điều sai trái rồi không? Phải, anh là một ma cà rồng. Mà đã là ma cà rồng thì làm sao có thể không lạnh lùng, không máu lạnh được?

Vậy thì tôi chẳng còn lý do gì để ở lại cái nơi đầy nỗi buồn này nữa. Cho dù phải bỏ trốn, tôi cũng phải rời khỏi đây!

Mở cửa, tôi chợt thoáng nghe bên tai tiếng ai gọi tôi, giọng nói yếu ớt lắm. Cứ cho là tai tôi đã nghe nhầm đi. Không quan trọng nữa.

- Kookie... Kookie à...

Tôi cảm nhận có một thân thể đã đổ sầm ở phía sau tôi. TaeHyung? Sao lại là anh? Chẳng phải giờ này anh đã đi săn rồi sao? Vì sao lại bị ngất trước cửa phòng tôi thế này?

- TaeHyung!_ Tôi kéo anh lên để anh không bị ngã xuống đất.

- Kookie... Giúp anh thoát khỏi bọn họ..._ Giọng TaeHyung thều thào rồi ngất lịm đi.

Tôi dìu anh vào trong, đặt anh nằm trên giường, vừa vặn nghe có tiếng gõ cửa:

- Các người là ai?

- Thiếu gia có đến đây không?

- TaeHyung..._ Tôi chợt nhớ đến lời anh dặn dò tôi lúc nãy_ - Không, anh ấy không đến đây đã hai hôm nay rồi!

- Thiếu gia cũng thật là... bày trò lừa lão gia rồi bây giờ lại bỏ trốn. Mau chia ra tìm đi!

Họ vừa nói vừa bỏ đi. Tôi đã kịp nghe hết câu nói vừa rồi. Lừa ông ta? Anh đã lừa việc gì chứ?

Người TaeHyung lại toàn là máu, vết thương cũ chưa kịp lành hẳn giờ còn thêm nữa. Thân thể người bình thường chắc chẳng thể nào chịu nổi đâu. Tôi đau lòng lắm, không hay rằng nước mắt đã bắt đầu rơi. Không hiểu sao khi nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt khép hờ của anh thì mọi hờn dỗi trong lòng tôi đều tan biến. Tôi muốn chăm sóc anh, cho dù anh có tàn ác máu lạnh như thế nào đi nữa thì tôi cũng đã yêu anh mất rồi.

End chap 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net