Chap 29: JungKook & TaeHyung - Bị hạ dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook

Một buổi trưa nọ, khi tôi định đến tòa nhà chính để tìm TaeHyung thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa HoSeok và một cô gái nào đó.

- Ngài muốn tôi làm thế nào?_ Là giọng nữ vang lên.

- Tối nay, tôi sẽ tìm cách để chuốt say hắn. Còn cô, tìm cách để lừa thằng nhóc JungKook ra ngoài. Sau đó làm như tôi đã nói.

Việc gì thế nhỉ? HoSeok đang định hãm hại TaeHyung hay sao? Tôi bắt đầu hoảng sợ thì nghe tiếp có tiếng cười tự mãn:

- Rồi thằng con lai ấy sẽ phải trả giá vì dám cướp đi vị trí vốn thuộc về ta.

Thì ra là vậy, HoSeok đã đối kỵ với TaeHyung vì anh đã thừa kế vị trí của Kim NamJoon. Bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi không thể kể cho TaeHyung nghe chuyện này được, bởi vì anh chắc chắn sẽ tìm HoSeok để tính sổ. Và chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra mất. Tôi sẽ tìm một người nào đó để kể lại chuyện này và nhờ đến sự giúp đỡ của họ vậy.

.

.

.

Không hiểu sao tôi lại đến đây, phòng của bác Thạc Trân. Có lẽ, bác là người duy nhất đáng tin cậy ở nơi này để tôi có thể kể hết sự việc đáng sợ kia.

- Là JungKook đó à?

- Vâng ạ, con chào bác! Con có việc muốn hỏi ý kiến của bác, sẽ không phiền bác chứ?_ Tôi lễ phép gập người gần 90° chào.

- Không sao đâu. Nào, có chuyện gì con mau kể bác nghe?

Rồi tôi kể lại chuyện mình nghe thấy lúc nãy. Cũng may là ba anh hiểu được và hỏi rằng tôi muốn giải quyết việc này như thế nào?

- Con thực sự muốn làm vậy sao? Điều này sẽ khiến con phải chịu thiệt thòi đấy.

- Vâng, con biết! Nhưng dù gì thì chuyện này cũng phải xảy ra, nên tốt nhất là không để TaeHyung tổn thương được.

- Con thật tốt! Thằng bé rất may mắn khi gặp được con._ Ánh mắt bác ánh lên tia dịu dàng.

- Nhưng con chẳng biết phải làm gì tiếp theo nữa bác ạ._ Tôi ủ rũ lo lắng.

- Không sao! Ta sẽ lo liệu việc này, con yên tâm.

- Cảm ơn bác, vậy con xin phép về đây ạ!

Rồi tôi ra khỏi căn phòng đó với tâm trạng rất hồi hộp, không biết tối nay mọi chuyện rồi sẽ ra sao nữa đây?

.

.

.

TaeHyung

Cả ngày hôm nay thật là mệt. Tôi phải đứng cả ngày để giám sát bọn cai ngục hành hình tù nhân. JungKook mà thấy những cảnh này chắc là sẽ ngất xỉu ngay mất. Nhưng thôi, cuối cùng thì cũng xong, tôi đã có thể về gặp em được rồi.

Kia chẳng phải là Jung HoSeok sao? Tại sao hắn lại ngồi ở đây giờ này? Trông khuôn mặt hắn mới thật là ủ dột. Chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ?

- Sao ông anh lại ngồi đây ủ rũ thế này?_ Tôi vỗ nhẹ lên vai hắn.

- Mặc xác ta, ngươi quan tâm làm gì?

- Không nói thì thôi vậy!_ Tôi nhún vai.

Tôi định bỏ đi thì hắn đã kịp nói một câu đủ để tôi sững sờ:

- Thất tình!

- Sao? Đường đường là một ma cà rồng máu lạnh, tàn độc như ông anh mà cũng có lúc phải thất tình nữa sao?_ Tôi ngoảnh đầu lại tỏ thái độ ngạc nhiên hỏi.

- Ma cà rồng cũng phải yêu mà, nhỉ?

Ừm, hắn nói cũng đúng. Bằng chứng là tôi đây, đã biết yêu và yêu một con người.

- Nghe buồn quá nhỉ? Sao? Anh có thể kể cho đứa em trai này nghe không?

- Ngươi chịu nghe ta tâm sự?_ Mắt hắn ánh lên vẻ nghi ngờ.

- Thì tôi đang nghe đây này..._ Tôi ngồi xuống bên hắn.

Rồi hắn mang ra một chai rượu cùng hai cái ly. Chắc có lẽ là định rủ tôi uống cho đỡ buồn đây mà. Hôm nay đành về trễ rồi, chắc khi JungKook biết tôi ở lại để an ủi anh mình thì sẽ không giận tôi đâu.

Rồi HoSeok kể, câu chuyện thật buồn. Hắn bị cô gái kia từ chối vì hắn là một ma cà rồng. Nghe vậy, tôi cảm thấy thật là may mắn khi JungKook đã hiểu và chấp nhận ở bên tôi.

- Có bao giờ ngươi ước rằng mình sẽ không là một ma cà rồng không?

- Có... Nhưng bây giờ thì không.

-Ừ, dù gì thì ngươi cũng có một phần là con người mà nhỉ.

Tôi chỉ gật đầu. Vì có lẽ bản thân đã hơi say rồi. Hắn ta cứ cùng tôi uống rượu giải sầu. Tôi cứ uống, cứ uống. Cho đến khi cảm thấy mình nên về thì tôi nhất định từ chối và đứng dậy:

- Thôi, tôi về đây. Không khéo tí nữa chẳng biết hướng mà về luôn mất.

- Tửu lượng của ngươi yếu như vậy sao? Thôi về đi, chúc ngươi một đêm dài vui vẻ.

Tôi chẳng còn hiểu hắn muốn nói gì nữa, thế là đành đi về phòng.

JungKook hình như đã ngủ. Không hiểu sao khi nhìn thấy em, trong người tôi bỗng nóng lên như lửa đốt. Tôi bước thật nhanh đến và ôm lấy em, rồi hôn em. Chẳng hiểu vì sao lại như thế. Chỉ biết rằng lúc này đây, tôi yêu người dưới thân rất là nhiều.

...

TBC...

End chap 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net