Chap 36 - JungKook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người ơi tăng view cho Spring Day và like nữa nhé. ;; luv luv.


(Dành cho mấy bạn không click vào trên coi được)

-----------------------------

TAEHYUNG RẤT YÊU BÉ CON 

.

Tôi buồn lắm. TaeHyung không thương bé con. Anh muốn tôi bỏ đứa bé này. Vì sao chứ? Đó cũng là con của anh cơ mà. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng nhất định sẽ bảo vệ bé con đến cùng.

- Kookie... Em ngủ rồi sao?

Tôi nghe có tiếng bước chân đi vào. Là TaeHyung. Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa nên đành im lặng.

- Anh biết là em giận anh. Nhưng JungKook này, em có biết sức khoẻ của em sẽ ra sao nếu em cứ cố chấp thế này không?

Tôi cứ nằm im, quay mặt vào trong. TaeHyung đang nói gì vậy? Sức khoẻ tôi thì sao chứ? Ai trong những lúc này cũng thế thôi mà.

- JungKook em biết không? Ba Thạc Trân cũng đã từng như thế. Ba từng suýt mất mạng vì anh đấy, là do ba cực kỳ may mắn nên mới có thể vượt qua. Vậy nên anh thật không muốn em phải mạo hiểm...

TaeHyung chợt dừng lại, hình như anh đã nghe tiếng khóc của tôi rồi. Không hiểu vì sao tôi lại thế nữa. Chỉ biết rằng bây giờ tôi rất muốn khóc thật to.

- Kookie... em sao thế? Em đừng khóc mà!_ Anh xoay người tôi lại, lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi. Có vẻ như rằng anh rất đau lòng.

Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng không sao kìm được tiếng nấc:

- TaeHyung...

- Kookie ngoan, đừng khóc._ Anh ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc tôi._ - Xin lỗi vì anh đã to tiếng với em ngày hôm qua, chắc em sợ và giận anh lắm phải không? 

- TaeHyung, em không sao, thật đấy. Thế nên anh đừng bắt em bỏ bé con nha.

TaeHyung bỗng im lặng, rồi tôi lại nghe có tiếng thở dài lo lắng từ anh:

- Anh cũng rất thương bé con nhưng mà... em biết đấy, nó là một ma cà rồng...

- Em biết. Vì vậy em sẽ cố gắng và sẽ như ba anh, bình an sinh bé con ra cuộc đời này._ Tôi đã khóc rất to và ôm anh thật chặt.

- JungKookie...

- Đi mà TaeHyungie, em rất yêu bé con. Như ba anh cũng đã từng cố gắng để anh được sinh ra vậy, cũng là vì ba yêu rất nhiều anh đấy.

- Được rồi, theo ý em hết. Vì vậy em đừng khóc nữa, anh sẽ rất đau lòng._ TaeHyung hôn lên những giọt nước mắt của tôi, nhỏ nhẹ nói.

- Cảm ơn anh, TaeHyungie! Em sẽ luôn chú ý đến sức khỏe của mình, em sẽ không để anh phải lo lắng đâu._ Tôi nhẹ dụi quả đầu màu nâu vàng vào bờ ngực rắn chắc của anh.

Cuối cùng TaeHyung cũng đồng ý. Thật sự tôi đang rất hạnh phúc. Và tôi tin chắc rằng anh cũng sẽ từ từ chấp nhận bé con của chúng tôi thôi. Rồi anh sẽ lại yêu nó như tình yêu đã dành cho tôi vậy.

.

.

.

Tôi chẳng hiểu sao nữa, dạo này tôi không thể nào rời khỏi giường được. Tôi luôn cảm thấy rất mệt mỏi, thật khó chịu. Có lẽ TaeHyung cũng để ý đến điểm này nên lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc kỹ cho tôi, đặc biệt còn cưng chiều tôi vô đối khiến cho tôi cảm thấy thật ấm áp.

Sáng hôm sau, TaeHyung đi ra ngoài từ rất sớm. Lúc tôi nghe có tiếng bước chân ngoài sân thì cũng là khi anh về.

- TaeHyung... Sao anh không vào nhà đi, đứng ngoài đấy làm gì?

Anh cứ đứng ở ngoài cửa, nhìn tôi mỉm cười làm tôi sốt ruột quá. Tôi cố gắng ngồi dậy, hỏi:

- Anh giấu gì phía sau đấy? Anh mau khai ra cho em._ Tôi nhận ra một bên tay của anh đang để sau lưng.

TaeHyung chìa ra một con gà. Tôi tròn mắt nhìn:

- Ôi là một con gà. Cơ mà ở vùng này mà anh cũng tìm được gà ư?

- Vì em hết đấy. Nó ở xa nơi này lắm nha.

Tôi vui lắm, sau đó tôi lại cố gắng thuyết phục anh cho tôi được giúp anh chuẩn bị món ăn. Dù anh cứ khăng khăng không chịu cho tôi vào bếp nhưng tôi cứ khoe ra đôi mắt long lanh nước như thỏ con thì sao mà anh chịu được chứ, sau đó anh cũng chào thua mà cho tôi được cùng anh làm bếp.

- Sao này anh đừng vì em làm như thế nữa nhé, em sẽ lo lắm._ Tôi chợt nhận ra vài vết xước trên mặt và tay TaeHyung. Có lẽ vì anh cố tóm con gà nên anh đã bị xây xát như thế.

- Không sao đâu. Em vui là được rồi.

Khi ăn, tôi cố gắng ăn trôi hết những gì anh đã bỏ công ra nấu cho tôi nhưng cuối cùng thì tôi cũng không thể làm được. Tôi chẳng thể cầm cự chỗ thức ăn đó được lâu và lại nôn ra hết tất cả những thứ vừa ăn vào:

- Em xin lỗi...

Anh mỉm cười, bước ra khỏi ghế tiến đến gần tôi. Bàn tay nhẹ nhàng xoa vào bụng tôi, thủ thỉ:

- Đứa bé này, sao lại hư như vậy? Con không thương ba Kookie sao?

- Anh đừng trách bé con mà, tội nó lắm... nó còn chưa biết gì.

- Không có đâu, anh chỉ là đang lo cho em thôi. Cứ thế này thì...

- Em không sao, em ổn rồi mà.

- Để Kookie của anh phải chịu khổ rồi._ TaeHyung gục vào vai tôi, nghẹn ngào nói.

- TaeTae ngốc, như thế này có là gì chứ.

- Rồi, rồi. Bé con đã nghe chưa? Cha và ba rất yêu con đấy. Vì thế con đừng làm khó ba con nữa có được không?_ Anh nhẹ xoa đều lên bụng tôi với giọng nói trầm ấm nhưng ngọt ngào. 

TaeHyung tiếp tục kiên nhẫn đút lại chỗ thức ăn đó cho tôi. Ơ, hay thật đấy! Tôi không còn bị nôn sau đó nữa. Tuy không ăn được nhiều nhưng cũng khá hơn trước, tôi vui mừng lắm. Có lẽ, bé con đã cảm nhận được tình yêu của TaeHyung dành cho mình rồi nên không còn quấy phá nữa cũng nên.

- Kookie giỏi quá!_ TaeHyung cắn nhẹ lên cổ tôi, thì thầm.

- Không, là do bé con ngoan đấy chứ.

Mọi việc dường như đã khá ổn rồi. Nhưng giờ mới để ý nha, dạo này tôi không thấy YoonGi đến đây nữa. Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy cảm thấy ngại khi TaeHyung đã trở về hay sao? Thật tiếc là tôi chưa kịp nói cảm ơn YoonGi vì những việc anh đã làm cho tôi trong thời gian qua. Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi. Mặc dù không thể chấp nhận tình cảm của anh nhưng tôi thực sự mong anh có thể tiếp tục làm anh trai với tôi, như lúc trước vậy.

End chap 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net