Chap 43 - YoonGi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOSEOK LÀ ÂN NHÂN?

.

- Kookie này, anh xin em đấy. Em mau tỉnh dậy đi có được không?_ Tôi cứ vô lực mà gào to bên giường JungKook.

- Ngươi bảo bọn họ ra khỏi đây đi._ Tiếng HoSeok không to không nhỏ nói như ra lệnh.

- Anh định làm gì?_ Tôi ngạc nhiên.

- Cứu lấy chàng trai này. Bây giờ hoặc không bao giờ, ngươi chọn đi.

HoSeok vừa nói gì? Tôi chẳng hiểu gì hết. Hắn có cách cứu JungKook hay sao? HoSeok là đang bảo tôi tin tưởng vào hắn ư?

- Thế nào? Không muốn sao?_ Câu nói của hắn lại cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.

- Mọi người, ra ngoài một chút đi!_ Tôi nhẹ giọng nói.

- Ngươi cũng đi luôn chứ?

- Không! Tôi muốn ở đây với em ấy!_ Tôi kiên quyết.

- Tuỳ ngươi vậy.

Không hiểu sao khi nhìn thái độ của HoSeok, bản thân tôi rất muốn tin hắn lần này.

- Ngươi định làm gì để cứu em ấy?

Để trả lời cho câu hỏi của tôi, hắn nhe hàm răng của mình ra, để lộ những chiếc răng nanh trắng muốt bén nhọn. Rồi hắn vén tay áo của JungKook lên, nhanh chóng cắn vào đó một phát thật dứt khoát. Tôi giật mình:

- Anh làm cái quái gì vậy, HoSeok?

Hắn ta vẫn im lặng, lần này lại cắn vào cổ và bên cánh tay còn lại của JungKook. Tôi thực sự rất tức giận, bản thân nghĩ rằng HoSeok đang định hút máu em ấy hay làm gì đó để hãm hại em. Chẳng lẽ JungKook đã chết kia vẫn chưa đủ đáng thương hay sao mà hắn còn định biến em ấy thành thức ăn nữa chứ? Bản thân đã mất bình tĩnh, tôi toan chạy đến túm lấy cổ áo HoSeok:

- Anh có dừng lại không? Người em ấy đã đầy rẫy những vết cắn rồi kìa.

Hắn ta lùi lại phía sau, đang định đánh cho hắn một trận thì dường như tôi vừa nghe được nhịp đập từ trái tim em, từng nhịp một thật yếu ớt. Tôi có thể cảm nhận được dòng máu nóng trong người em đang chảy trở lại. Sắc mặt em đã có phần chuyển biến, hồng hào hơn rất nhiều.

- Anh làm sao mà có thể cứu được JungKook vậy?_ Tôi bước đến giường JungKook kiểm tra lại, chỉ sợ rằng bản thân đã nghe nhầm.

- Ngươi biết nhiều quá làm gì?_ Hắn lạnh lùng đáp lại.

- Cảm ơn anh nhiều lắm, HoSeok!_ Tôi không còn nghĩ gì đến mối thù kia nữa, chỉ biết rằng bây giờ hắn là ân nhân của tôi.

- Từ nay chàng trai này đã giống với ta và thằng con lai kia. Có dòng máu ma cà rồng chảy trong huyết quản.

- Sao cơ? JungKook đã trở thành ma cà rồng rồi sao?

- Một nửa thôi.

Tôi thực sự chưa hề nghĩ đến việc này. JungKook sẽ là một ma cà rồng sao? Giống với tên kia à? Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc em ấy đã cải tử hoàn sinh. Cho dù sau này JungKook có là gì đi nữa, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì.

Sau khi cứu lấy JungKook xong thì mọi người cũng đã được phép vào đây thăm em ấy. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp căn phòng nhỏ. Tất cả họ đều cảm thấy rất vui khi JungKook không phải từ giã cuộc đời này nữa. Mặc dù em ấy chưa thể tỉnh lại ngay nhưng có lẽ mọi chuyện đều đã ổn rồi.

- HoSeok! Xong rồi, chúng ta đi thôi.

Tôi đang định giải quyết xong chuyện này thì sẽ đi theo hắn, để hắn tuỳ nghi muốn xử lý tôi sao cũng được. Nào ngờ đâu lúc tôi xong việc thì chính hắn cũng đã biến đi đâu mất rồi.

Thật kì lạ, không phải hắn ta muốn bắt giết tôi sao? Vì cớ gì mà lại dễ dàng tha cho tôi như vậy?

Hôm nay, là tôi đã nợ HoSeok một ân tình. Hắn đã cứu sống JungKook đồng nghĩa là đã cứu lấy tôi. Bởi vì, em ấy là thiên thần của tôi, là tất cả niềm vui, niềm hạnh phúc của tôi lúc này.

End chap 43

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net