Chap 51 - JungKook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BA KOOKIE, CHA ĐÂU RỒI?

.

Phải mất biết bao nhiêu lâu mới có thể gặp lại nhau...

Nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?

Tôi không thể nào tin được, TaeHyung lại lạnh nhạt với tôi. Anh không nhận ra Jungie là con của mình thì đã đành. Đằng này, điều làm tôi đau lòng hơn tất cả đó là anh đã bình thản mà nói lời chúc phúc cho tôi và YoonGi. Vì sao? Tôi và YoonGi nào có quan hệ gì với nhau đâu chứ?

Không lẽ, vì sự việc xảy ra lần trước, đã vô tình để anh thấy hết rồi sao?

Tôi chẳng có mơ ước gì nhiều cả. Chỉ đơn giản là muốn chờ đến một ngày anh quay về, rồi gia đình ba người chúng tôi sẽ lại đoàn tụ và sống vui vẻ bên nhau. Vì sao, ông trời lại một lần nữa tước đoạt đi niềm mơ ước chính đáng ấy của tôi chứ?

- Kookie, anh xin lỗi em..._ Từ phía sau lưng tôi vang lên một giọng nói trầm thấp, là của YoonGi.

- Sao anh lại nói xin lỗi với em? Anh có làm gì sai đâu chứ.

- Vì anh đã khiến tên ấy hiểu lầm em.

- Không phải lỗi của anh đâu mà. Cơ bản là TaeHyung không có lòng tin nơi em. Nếu không thì anh ấy đã nghe em giải thích rồi._ Tôi lắc nhẹ đầu nói.

- Anh...

- Anh đừng tự trách mình nữa, em không sao thật mà._ Tôi mỉm cười, bình thản nói.

Rồi đến khi chỉ còn một mình, tất cả đều là nói dối hết. Cái gì mà mỉm cười, cái gì mà bình thản chứ? Sự thật là nước mắt của tôi đang thi nhau rơi đây này. Tình yêu mà tôi đã nguyện cả đời mình gắn bó bây giờ lại thành ra như vậy. Những ngày tháng tới đây, tôi sẽ phải sống làm sao đây?

- Ba ơi, vì sao con chưa bao giờ được gọi 'cha' vậy?

Câu nói của TaeJung làm tôi giật mình, đứa trẻ này vì sao hôm nay lại hỏi tôi như vậy?

- Chẳng phải là con cũng hay gọi cha Jinie đó sao?

- Không, mấy bạn của con chỉ gọi có mỗi 'cha' thôi. Còn con lại phải gọi là 'cha Jinie'. Không phải, không phải..._ Con bé lắc đầu nguầy nguậy phản bác.

Tôi thực sự không biết trả lời làm sao với câu hỏi này nữa. Jungie còn nhỏ thế mà đã bắt đầu biết được những chuyện này rồi sao?

- Ba, vì sao ba không trả lời?

- À, vì... cha của con có công việc phải đi xa nên con chưa gặp đó thôi._ Tôi thực sự phải một lần nói dối với con bé rồi.

- Vậy ạ? Thế là con cũng có 'cha' như các bạn khác phải không ạ?_ Con bé háo hức hỏi.

Tôi gật đầu, ôm con bé vào lòng, thủ thỉ:

- Ừa, đúng rồi. Cục cưng phải luôn ngoan, như vậy cha của con mới mau về, có biết không?

- Vâng con biết rồi ạ!_ Vòng tay non nớt của con bé quàng nhẹ qua cổ tôi.

Không biết đến khi nào tôi mới làm được điều này cho con tôi: mang người cha thực sự về cho con bé.

.

.

.

Một ngày kia, tôi thấy mọi người cứ hoảng hốt chạy khắp nơi...

- Lũ ma cà rồng lại kéo đến đây rồi đó.

- Lần này là chính tên thủ lĩnh mới cầm quân đến đây đấy.

- Tình hình gay go rồi...

Lại sắp xảy ra một trận chiến nữa rồi. Từ năm năm trước, sau lần HoSeok đến đây chẳng phải mọi chuyện đã lắng xuống rồi sao? Vì cớ gì mà bây giờ chuyện này phải lặp lại chứ?

Thủ lĩnh mới cầm quân, lẽ nào là...

Là Kim TaeHyung!

Anh đứng ở đấy, đơn độc một mình. Chẳng phải nơi đây sắp diễn ra một trận chiến hay sao? Tại sao bây giờ anh chỉ ở đây có một mình?

Người ta vẫn nói: trước khi một cơn bão dữ dội kéo đến, bầu trời thường rất trong xanh.

- Cuối cùng thì em cũng đến rồi..._ Người anh dựa vào một thân cây, lạnh lùng nói.

- Anh... đến đây làm gì?

- Đưa em rời khỏi chỗ này.

- Tại sao em phải đi với anh?_ Tôi cứng đầu nói giọng cứng rắn._ - Còn những người khác? Chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra với mọi người sao?

Rồi dân làng tụ tập lại chỗ này mỗi lúc một đông hơn. Có lẽ vì do hiếu kì. Và rồi mọi người bắt đầu bàn tán:

- Sắp xảy ra một trận chiến nữa sao?

- Vì sao lũ ma cà rồng các người luôn cứ muốn gây hấn với chúng tôi chứ?

- Im lặng hết đi!_ TaeHyung bỗng hét lớn._ - Tôi chẳng quan tâm đến việc của các người. Tôi chỉ muốn mang chàng trai kia đi...

Ngón tay của TaeHyung đảo đi một lượt và chợt dừng lại trước mặt tôi, rồi anh mỉm cười:

- Thế nào? Em đi với anh chứ?_ TaeHyung vừa nói vừa nhếch mép, trông thật đáng ghét chuẩn nghĩa.

TaeHyung của tôi, vì sao lại thay đổi như vậy?

- Ơ... Em..._ Tay tôi bỗng bị anh dùng lực kéo về phía mình.

- Tất cả dừng lại hết cho tôi._ Là YoonGi, cuối cùng anh ấy cũng đến.

End chap 51

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net