Chap 55 - TaeHyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHÁT CHÉM, TÔI SẼ CHẾT?

.

Tôi thực sự rất ghét trận chiến này.

Cứ đánh mãi như vậy, thì giải quyết được cái gì chứ?

Hay là chỉ khiến cho khoảng cách giữa tôi và JungKook ngày càng xa?

Vì tôi là một ma cà rồng, vì tôi đang đánh nhau với người sói - những người mà em luôn xem như người thân của mình kia...

Không hiểu sao lúc nãy em lại đánh thắng tên đó nhỉ? Vốn dĩ trái tim của tôi sắp bị siết chặt, bởi vì lúc đó tôi cứ như bù nhìn, không có cách nào để cứu em. Nhưng không ngờ, cuối cùng thì em đã hoá kiếp cho tên đó bằng một phát thật bén ngọt. Tôi thực sự rất sốc, em đã mạnh lên như thế từ bao giờ?

Nhưng, cuộc chiến nào rồi cũng kết thúc. Bằng việc Kim NamJoon tức cha tôi đã tóm được gã người sói tên Min YoonGi ấy...

- Đến lúc rồi, các ngươi đã thua!_ Ông ta giở ra cái giọng thật ngạo mạn, đắc chí.

- YoonGi hyung!_ Là tiếng của JungKook tha thiết gọi hắn. Trái tim của tôi một lần nữa bị bóp chặt, tựa hồ có thể vỡ tan.

Rồi lũ ma cà rồng rút về một phía, đứng sau lưng cha tôi. Còn những người sói bên kia, lo lắng nhìn hắn đến phát sốt.

- Đừng lo cho tôi, nếu tôi chết thì trận chiến này chẳng phải sẽ kết thúc hay sao?_ YoonGi cười, chẳng biết trong đầu tên này đang nghĩ cái gì nữa.

- Đừng tỏ ra anh hùng như vậy chứ? Điều đó không khiến ngươi bớt đau đớn chút nào đâu._ HoSeok nâng cằm YoonGi lên, cười lớn.

- Tôi không sợ, muốn giết tôi thì giết mau đi._ Hắn cắn môi, rồi lại nhìn sang tôi._ - Kim TaeHyung! Hãy chăm sóc tốt cho JungKook.

Nhìn vẻ mặt của hắn thật đáng ghét. Sắp chết rồi mà cứ nguỵ biện mãi thôi. Vậy thì cứ để cho hắn từ từ mà hưởng thụ sự hành hạ của cha tôi đi.

- Kim TaeHyung! Cậu nhớ lời tôi nói nghe không? Cậu là người mà JungKook luôn yêu..._ Từ lúc nào hắn lại kiên nhẫn chỉ với một câu nói như thế? Hắn không mong muốn gì cho bản thân hay sao?

- YoonGi hyung, đừng nói chuyện với anh ta nữa. Anh mau tìm cách thoát ra khỏi đó đi..._ JungKook phát hoảng muốn điên lên rồi, thật là, vì sao tôi lại thấy đau lòng như vậy?

Tôi yêu em và sẽ luôn như thế. Nếu như lúc này YoonGi chết, có lẽ tôi vẫn còn cơ hội...

Khoan đã, tôi đang nghĩ gì thế này? Vì sao bản thân tôi có thể ích kỷ như vậy? Nhỡ đâu em không còn yêu tôi nữa thì sao?

Yêu là mong muốn người mình yêu luôn vui vẻ, hạnh phúc trọn đời.

YoonGi yêu JungKook, đã chăm sóc cho em suốt khoảng thời gian mà một tên vô dụng như tôi không thể làm được. Tôi chịu ơn của hắn, nhiều lắm.

- Chịu chết đi!_ NamJoon hét lớn, tay giương cao lưỡi dao lên, toan chém chết tên người sói này ngay lập tức.

À, thì ra là muốn hoá kiếp cho hắn bằng nhát dao đây mà. Lưỡi dao ấy mà giáng xuống từ tay ông ta thì đối phương chỉ có đường chết.

- Kookie, em nhớ bảo trọng đấy._ YoonGi cất lên lời nói cuối cùng trước khi bỏ mạng.

Kim TaeHyung tôi đây yêu em... ước sao em sẽ mãi mãi hạnh phúc bên người mà em đã chọn...

- Min YoonGi!

Lưỡi dao hạ xuống, thật dứt khoát, thật vô tình...

Dòng máu lạnh trào ra, người nào đó hoảng sợ buông lưỡi dao xuống, bất lực:

- TaeHyung! Con...

Không sai, tôi đã kịp lao đến đẩy tên người sói đáng ghét kia ra. Một mình hứng trọn nhát chém đó...

- TaeHyung!_ Lần này là tiếng em gọi tôi. Đầu tôi dường như cảm nhận được có một lực nào đó nhẹ nhàng nâng lên.

- Kookie, về bên YoonGi đi. Không thì hắn sẽ ghen đấy._ Tôi cười, mùi máu từ đâu trào xuống khoang miệng, tanh tưởi lắm.

- Anh đang nói cái gì vậy? Sao từ đầu tới cuối anh không chịu hiểu cho em bao giờ?_ JungKook càng khóc to hơn, nước mắt của em cứ rơi xuống người tôi, ướt cả một góc áo.

Có lẽ là chỉ đơn giản là buồn khi thấy một 'người bạn' sắp ra đi thôi nhỉ?

- TaeHyung!_ Tên người sói ấy gọi tôi._ - Xin lỗi cậu.

Bỗng dưng hắn xoay người chạy mất. Sao lại thế nhỉ?

- Anh sao thế này?_ JungKook dường như hoảng hốt khi thấy máu trong miệng tôi trào ra càng lúc càng nhiều.

- Anh không sao đâu nên em đừng khóc. Anh sẽ không chịu nổi nếu như tên Min YoonGi kia cứ trách anh là anh làm cho em buồn đấy.

- Anh thôi đi có được không? Người mà em yêu từ đầu đến cuối là anh, là Kim TaeHyung cơ mà!_ JungKook hét lớn, khiến tôi giật mình.

- Em nói thật chứ? Em không gạt anh đấy chứ?

- Là thật mà! Em yêu anh nhiều lắm, đừng rời bỏ em lần nữa mà._ JungKook ra sức gật đầu, rồi gục đầu vào vai tôi khóc nức nở.

- Lần đó là do anh muốn quay về để trả thù giúp em. Vốn dĩ, định khi nào xong việc thì sẽ lại tìm em, sống những ngày tháng vui vẻ sau này. Nào ngờ đâu..._ Tôi ngừng một chút rồi lại nói tiếp._ - Bị tên HoSeok đánh, đến nỗi phải nằm liệt giường năm năm, không thể cử động.

- Anh là tên ngốc mà. Cứ mãi làm mình chịu thương mà thôi, làm em đau lòng chết đi được._ Em vẫn nằm trên vai tôi, nức nở. Lâu lâu em còn đánh nhẹ vào ngực tôi.

- Tất cả chỉ là anh muốn em được vui vẻ khi ở bên anh. Nhưng không ngờ mọi thứ đổi khác quá..._ Tôi cảm thấy mệt mỏi lắm, sợ rằng...

- Không đâu, em không hề thay lòng. Bây giờ không và mãi mãi cũng không!_ JungKook ra sức lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận điều tôi vừa nói.

- Nghe được câu này của em, anh cảm thấy như mình đã có được tất cả rồi..._ Tôi mỉm cười hạnh phúc, ôm lấy má em rồi đặt lên môi em một nụ hôn phớt.

JungKook vẫn còn yêu tôi, đây là câu mà tôi luôn muốn nghe nhất. Chỉ là...

Có phải là đã quá muộn rồi không?

- Anh có điều này muốn hỏi em..._ Tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, hỏi em.

- Anh cứ nói đi, em nghe.

- TaeJung là con của anh, đúng chứ?

Em gật đầu, tôi không còn gì hối tiếc nữa...

Thì ra sợi dây chuyền lần đó trên cổ TaeJung chính là vật mà tôi đã tặng cho JungKook vào sinh nhật năm ấy.

Sợi dây chuyền có mặt là một chiếc nanh ma cà rồng...

- Năm đó, chắc chắn em đã vất vả rồi. Cảm ơn em nhiều lắm Kookie... vì tất cả.

- Không, không có đâu mà. Bây giờ anh đã trở về. Một nhà ba người chúng ta đã có thể cùng nhau hạnh phúc rồi, anh nhỉ?_ Em lau nước mắt, nụ cười kia vẫn giống như ngày nào, thật sáng chói và đẹp biết bao.

Chỉ tiếc rằng tôi sẽ không còn cơ hội để được nhìn ngắm nó nữa.

Tôi đã không hổ thẹn với lòng mình. Tôi không phải là một ma cà rồng máu lạnh như gia đình tôi.

Điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời của tôi là đã được gặp em - Jeon JungKook, được yêu em - một tình yêu đáng để tôi mãi khác cốt ghi tâm.

Em đã xem tôi là một con người bình thường và chấp nhận bên tôi, cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn, cách trở.

Hơn thế nữa, tôi đã có một gia đình, một gia đình nhỏ của riêng tôi. Nơi đó, TaeJung của chúng tôi sẽ gọi JungKook là ba và gọi tôi là cha. Chúng tôi sẽ cùng nhau sống vui vẻ bên nhau đến suốt cuộc đời này.

Nhưng rồi, mắt tôi đang dần mờ đi, đến nỗi bao quanh chỉ còn tôi và thứ bóng tối lạnh lẽo.

Tôi chỉ còn nghe tiếng được duy nhất một loại âm thanh...

Đó là tiếng khóc của em, thật đau lòng và khó chịu làm sao. Tôi ước sao giờ phút này tôi có thể vươn tay mình ra để lau đi những giọt nước mắt ấy, nói với em câu: "Đừng khóc mà, anh sẽ đau lòng lắm!"... nhưng tiếc là không thể nào.

Xin lỗi em, JungKook. Vì đã từng rời bỏ em mà đi, sau đó trở về, rồi cuối cùng lại phải rời xa em thêm một lần nữa...

Hơn nữa, lần này có thể là mãi mãi...

"Anh xin em đừng buồn, đừng khóc có được không?"

End chap 55

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net