Chap 57 - JungKook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẠNH PHÚC TRỞ VỀ

.

Tôi thực sự rất khó chịu, bản thân tôi rất ghét cái cảm giác phải chờ đợi như thế này.

Đã chờ anh năm năm, vì cớ gì mà anh lại bắt tôi phải đợi thêm lần nữa...

- TaeHyungie này, anh không thấy rằng bản thân anh rất tàn nhẫn với em hay sao?

Vẫn cứ như thế, vẫn là tôi đang nói chuyện một mình. Và rồi, tôi lại để lăn những giọt nước mắt trên đôi gò má, không biết từ khi anh rơi vào tình trạng này thì tôi đã tiêu tốn bao nhiêu nước mắt rồi, như vậy anh vẫn không thấy động lòng dù chỉ một chút hay sao?

- Em ghét anh!_ Tôi hung hăng đấm vào ngực anh, nước mắt càng tuôn nhiều hơn làm ướt đẫm một bên mảng áo của anh._ - Anh mà còn ngủ nữa là em bỏ mặc anh luôn đấy, anh có nghe không?

Vô dụng thôi, thân thể vốn lạnh như băng này của anh lại vì chuyện lần này mà càng thêm giá buốt. Tôi hận mình không thể truyền tất cả thân nhiệt của mình qua cho anh. Chắc hẳn là anh đang rất lạnh, có phải không?

- Anh có phải là muốn dùng cách này để hành hạ em không? Muốn em suốt đời phải sống trong dằn vặt phải không? Anh ác độc lắm TaeHyung à.

Đâu đó trong tiềm thức, vang lên giọng nói của ai kia:

- Nơi nào có em, anh cũng muốn đến...

- À, anh có chuyện này muốn nói với em này. Nhưng chỉ sợ rằng em sẽ ghét anh mất...

- Anh yêu em JungKook...

- A... Em nhẹ tay một chút được không? Đau chết anh rồi này!

- Vì em cả đấy, những thứ này rất khó ăn.

- Bé con đừng làm khó ba Kookie nữa mà. Nếu không, cha sẽ không cho ba thương con nữa đấy, có biết không?

Gì chứ? Tất cả chỉ là lời nói dối thôi. Ước mơ về một gia đình nhỏ của riêng mình thì sao chứ? Thiếu đi một người thì mãi mãi gia đình đó cũng chẳng thể nào hoàn chỉnh được.

- Anh là một tên lừa gạt không hơn không kém. Lúc trước chính anh đã hứa với em ra sao mà bây giờ lại quên mất rồi hả?_ Tay tôi cứ vung loạn xạ, đánh đấm lung tung._ - Em hận...

Chưa kịp nói hết câu thì môi tôi đã bị ai đó hôn lấy. Trợn mắt nhìn, toàn thân tôi cứng đờ, tất cả các tế bào đều đồng loạt ngừng hoạt động trong tích tắc.

Là TaeHyung, là anh đang hôn tôi sao?

Anh nhẹ dùng lưỡi cạy hàm răng của tôi ra nhằm muốn tiến chiếc lưỡi của anh vào dây dưa nhưng...

- TaeHyungie..._ Tôi giật mình đẩy anh ra, không thể tin được rằng anh đã tỉnh.

- Sao vậy? Kookie không thích à?_ Anh bị tôi đẩy nằm lại giường, trề môi hờn dỗi._ - Cái hôn này anh đã chờ hơn năm năm rồi đấy.

- Anh lừa em?_ Tôi tròn mắt nhìn anh, hét to._ - Đã tỉnh lại rồi mà còn lừa em? Hay lắm, gan anh to lắm KIM TAEHYUNG!!!

- Em không vui khi thấy anh tỉnh lại à?_ Anh cười ra tiếng, vội lấy hai ngón tay bịt hai tai lại.

- Nói đi, vì sao anh lại trêu đùa với tình cảm của em như vậy? Anh có biết là em đã ra sao khi mỗi ngày chứng kiến anh như vậy không?_ Tôi lại đấm vào ngực anh, vì bản thân hiện đang rất muốn trút giận đây này.

- Vốn dĩ anh sẽ phải đi về một nơi rất xa, đột nhiên bị một giọng nói ngọt ngào của ai đó vây lấy và kéo anh trở về đấy._ Anh nắm được hai cánh tay đang vung loạn xạ của tôi, kéo về phía mình.

- Ai mà ghê gớm vậy nhỉ?

- Không biết nữa... Haiz, giọng nói ấy ngọt ngào và thuần khiết lắm. Chắc không phải là của Kookie của anh rồi ha!

- TaeHyung..._ Tôi trừng mắt._ - Đáng ghét!_ Tôi lại đánh thêm mấy phát vào ngực anh.

Tôi vùng vẫy, định thoát khỏi đôi bàn tay đang bị anh nắm chặt kia nhưng vô ích thôi, càng cố thì càng bị níu giữ mạnh hơn.

Vì cơ bản, sức của tôi làm sao mà đọ với một ma cà rồng chính hiệu như anh được chứ?

- Bỗng dưng bây giờ anh rất muốn nghe lại một câu mà em đã nói với anh đó nha._ Anh ôm tôi vào lòng, nhỏ nhẹ nói.

Câu gì nhỉ, là câu nói nào trong số hàng vạn câu mà tôi đã nói với anh trong suốt thời gian hôn mê kia?

- 'Anh mau tỉnh dậy đi!' à?

- Không phải!

- Hay là 'Anh đã ngủ lâu lắm rồi đấy.' phải không?

- Không!

- Vậy chẳng lẽ lại là 'Em hận anh!'?

- Sao? Em đã từng nói là hận anh luôn à?_ TaeHyung trố mắt nhìn tôi.

- Thì... ai bảo anh ngủ lâu quá làm chi, em sốt ruột quá nên mới nói như vậy thôi._ Tôi gãi đầu, bày ra vẻ mặt vô tội đến đáng thương.

- Hừ, vậy thì em cứ nói tiếp đi. Không đúng thì đừng mong anh thả em ra đấy nhé._ Anh nói và bất ngờ dùng lực, siết tôi chặt hơn.

- Thôi, em chịu thua rồi đấy. Là câu gì nhỉ?

- Thực sự là em đã quên?

- Thì em có nhớ lúc nào đâu mà anh bảo là quên chứ?_ Tôi cười hì hì để lộ cặp răng thỏ.

- Vậy mà cứ luôn nói là yêu anh cơ đấy._ Anh thả lỏng vòng tay ra, thất vọng nói.

- À, thì ra là câu này..._ Tôi đã có đáp án.

Có ai biết là câu gì không. Đó chỉ là một câu nói đơn giản, không cần nói cũng biết. Là...

- Em yêu anh!

- Em yêu anh...

- Em yêu anh?

Sắc thái của tôi khi nói câu nói này cứ thay đổi, bởi vì anh không hề phản ứng lại. Lẽ nào câu này cũng chưa đúng hay sao?

- TaeHyung... Anh sao thế?_ Tôi chọt chọt vào má anh, dò hỏi._ - Vẫn chưa đúng sao?

Tôi đã sai lầm trầm trọng rồi, anh đã kịp tóm gọn lấy tôi. Và môi tôi lại một lần nữa mặc nhiên để anh chiếm lấy. Khẽ xoa đầu tôi, anh mỉm cười:

- Ừm, là anh cũng đang muốn nói với em câu đó đây. Anh yêu em, ma cà rồng anh đây yêu JungKookie nhiều lắm!

Có vẻ như tôi vừa bị lừa thì phải. Đáng ghét quá đi mất. Đồ Kim TaeHyung siêu cấp đáng ghét.

Nhưng không sao, bỏ qua hết đi! Vì anh chàng ma cà rồng của tôi đã trở về.

End chap 57

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net