Chap 58 - YoonGi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGƯỜI LUÔN YÊU TÔI

.

Có thứ tình yêu gọi là bỏ cuộc...

Cuối cùng thì tôi cũng là một kẻ bại trận trong cuộc chiến ái tình này.

Cơ mà có ai chiến đấu lúc nào đâu mà thắng thua nhỉ?

Từ đầu đến cuối, trái tim người ấy chưa một lần nào dành cho tôi...

Cũng đã đến lúc mày nên quên hết cái tình yêu này rồi đó, Min YoonGi ạ.

Tên ma cà rồng đấy đã cứu tôi một mạng, vì thế tôi đã trả ơn cho hắn bằng việc buông bỏ tình cảm của mình.

Chính là để cho hai người họ có thể đường đường chính chính mà ở bên nhau và JungKook cũng sẽ có được một hạnh phúc trọn vẹn.

Tôi làm vậy là đúng, phải không?

- YoonGie!_ Có người gọi tôi ở phía sau, là Jin.

- Anh đến đây làm gì?

- Vì sao ngày nào em cũng đến ngọn đồi này? Chỉ để ngồi dưới gốc cây vậy thôi sao?_ Jin ngồi xuống cạnh tôi, vu vơ hỏi.

- Ừm. Tại em muốn suy nghĩ một chút chuyện...

- Em vẫn còn nhớ đến em ấy à?

- Không có...

- Em nói dối, trong lòng em đang nghĩ gì chẳng lẽ anh đây còn không biết hay sao?

- Vậy thì anh thử đoán xem, bây giờ em đang nghĩ gì?

- Em chính là không buông bỏ được, trong lòng vẫn còn yêu em ấy, phải không?_ Jin nhìn tôi với ánh nhìn chắc chắn và thách thức.

- Không phải vậy._ Tôi đứng dậy._ - Lần này thì anh đoán sai rồi.

- Sao? Anh đoán sai thật à?_ Jin ngạc nhiên nhìn tôi._ - Vì sao em có thể...

- Vì tên ma cà rồng kia đã tỉnh lại, cũng đã đến lúc em nên buông đi cái tình cảm đó rồi. Và em không muốn làm người ta khó xử nữa..._ Tôi đút hai tay vào túi quần, điềm nhiên nói.

- YoonGie...

- Anh lại định đoán gì nữa đây?

- Không có, chỉ là... bây giờ em cũng đã quên rồi, vậy thì có thể cho anh một cơ hội được không?_ Đã từ lúc nào, anh chàng này lại trở nên ấp úng như vậy?

- Jin... em...

- Không cần phải yêu anh ngay đâu..._ Jin cười mỉm xoa đầu tôi._ - Anh sẽ chờ, chờ tới lúc em nói câu đồng ý với anh.

- Anh này, chẳng phải từ nhỏ anh đã luôn đi theo em sao? Vì sao bây giờ lại thành ra như vậy nhỉ?_ Tôi cười.

- Vốn dĩ anh đã định rằng em là của anh rồi nhóc ạ. Anh nào ngờ đâu, một ngày kia em trở về và nói với anh rằng: "Em yêu cậu ấy."_ Trên khuôn mặt Jin ánh lên một vẻ buồn khó tả.

Người anh trai đáng kính này, vì sao lại vướng vào loại tình cảm đó với tôi chứ?

- Anh này, em luôn xem anh như anh trai vậy đó. Vì thế anh đừng có để cho bản thân có bất kỳ cảm xúc nào khác với em, anh hiểu ý em không?_ Tôi đặt tay lên vai Jin, nhìn thẳng vào đôi mắt thấm đượm nỗi buồn kia.

- Anh không muốn em xem anh là anh trai, không hề muốn._ Jin hất tay tôi ra._ - Vì cái thứ ranh giới chết tiệt ấy mà anh đã để lỡ mất cơ hội thổ lộ với em không biết bao nhiêu lần rồi...

Jin giận dữ vô cùng với hai bàn tay đang nắm chặt bị móng tay đâm muốn rướm máu kia làm cho tim tôi như thắt lại. Có lẽ là Jin luôn yêu tôi, ngay từ lúc nhỏ chăng? Thảo nào thái độ của anh khi thấy JungKook đến đây lại tệ như vậy. Tất cả là vì ghen ư?

- Em không biết đâu, từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ dám gọi thẳng tên em quá nhiều lần. Nhưng khi nghe được cậu ấy cứ vô tư mà gọi ra cái tên đó, em có biết cảm giác của anh ra sao không hả?_ Sự tức giận cùng hai bàn tay nắm chặt của anh vẫn chưa dứt, nó khiến tâm tình tôi trở nên rối loạn vô cùng.

- Vâng, em biết chứ._ Tôi vươn tay gỡ hai bàn tay anh ra._ - Nhưng em chỉ sợ bản thân mình sẽ làm khổ anh mất thôi...

- Không sao cả, anh có thể chờ được mà. Anh sẽ đợi cho đến khi em có thể yêu anh, dù chỉ là một chút._ Jin cười, nụ cười có muôn phần cưng chiều.

- Anh thật là...

Tôi nói và bước lên phía trước, hai tay vẫn yên vị đặt trong túi quần.

- YoonGie! Ngay cả một cơ hội nhỏ em cũng ích kỷ không cho anh luôn sao?_ Anh hét lớn về phía tôi.

Tiếng hét của anh khiến cho bước chân này phải dừng lại. Lại nghe thấy sự giận dữ từ ai đó nữa rồi.

Thật là một anh chàng dễ tức giận mà.

Thời gian tới chắc tôi sẽ phải làm bảo mẫu, hạ hỏa cho anh mất thôi.

Thôi mặc kệ đi, không được làm người sói nữa thì cũng có sao đâu, nhỉ?

- Chẳng phải là anh muốn được ở bên em hay sao, vậy sao còn đứng đó?

- Em nói gì cơ?

- Làm gì mà ngẩn người ra ghê thế? Em không nói lại lần hai đâu nha..._ Tôi quay mặt lại, mỉm cười.

- A... Anh biết rồi! Em đợi anh với!_ Tôi cảm nhận được luôn có tiếng bước chân của ai đó luôn đồng hành cùng mình ở phía sau.

Là tiếng bước chân của người con trai luôn quyết tâm ở bên cạnh tôi đây mà...

Và còn cái quá khứ kia, cũng đã đến lúc nên cho nó vào một ngăn kéo và lãng quên đi rồi...

Hạnh phúc nhé, JungKook!

End chap 58

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net