Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
được 1 lúc vì lửa cháy quá lớn làm 2 người kẹt lại ở cửa, Xiumin vẫn cố gắng gượng..

Bảo bối à, em ổn không...Không được ngủ nghe rõ chưa hả..có nghe anh nói gì không hả" Xiumin cõng Chen trên lưng lên tiếng hỏi.

"C...ó..ó" Chen thều thào gượng trả lời.

"Có ai không hả, mau vào cứu chúng tôi đi" Xiumin nhặt 1 viên đá lớn chọi ra ngoài, thấy có tiếng động thì nhân viên cứu hỏa chạy vào liền đưa 2 người ra ngoài..

"Bảo bối, bảo bối à...chúng ta ra ngoài rồi" Chen Chen không trả lời.Xiumin lay mạnh hơn "Mèo nhỏ....mèo nhỏ...mèo nhỏ à..." Chen Chen vẫn im lìm..

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........em mau mở mắt ra cho anh có nghe không hả.....Anh đã bảo là không được ngủ..tại sao không nghe lời anh hả........Tại sao..tại sao...huhuhuhu......Em nói là sẽ lấy anh mà....em gạt anh.......em gạt anh........Xiumin đưa tay tát 1 cái thật mạnh vào 2 má cậu..

Chen Chen cựa mình nhúc nhích "Hức...hức...anh...anh...tát..tát em hoài đau...đau quá"

Xiumin thấy Chen Chen tỉnh lại thì ôm chầm lấy cậu "Ai kêu em..hic..gạt anh làm gì hả"

"Baozi à, em đói..đói quá..hức"

"Vậy cho em ăn anh nè...cắn đi"

"ưm...anh trêu em..em đói thật mà..hổm rài em hổng có ăn.."

"Được rồi, lại đầu kia..Anh sẽ cho em ăn"

Rồi Xiumin bế mèo nhỏ ra khỏi đám cháy bước ra ngoài..Vừa thấy lão đại bước ra mấy thằng em mừng như vớ được vàng.Chanyeol, Suho và Kai nhảy cởn lên la hét "AAAAA...lão đại...lão đại ra rồi...hú hú...I love you"

Suho liền xen vào "Huynh ra rồi còn Sehun với Luhan đâu"

"Hả, 2 đứa nó chưa ra sao"..

Kai xen vào "Không sao đâu, chắc là Sehun cũng đang đưa Luhan ra thôi à..đợi xíu nữa đi..Mấy người ở đây để em tới đầu kia với Kris huynh xem sao" nói rồi Kai chạy đi.

"Mấy đứa bây có gì ăn được đưa đây coi" Ngay lập tức lão đại đưa tay giật phăng bọc bánh của Chanyeol đang đứng nhai vì sáng giờ tửng quên ăn vừa vớ được bọc bánh ngọt của Kai thì mừng rớt nước mắt mới cắn được 1 phát thì bị cướp 1 cách trắng trợn không thương tiếc..còn Chen Chen sau khi được bọc bánh do lão đại cướp được từ tay Chanyeol và Chanyeol đã cướp từ tay Kai, lúc này ngồi nhai bánh không kịp thở vì đói quá đó mà..Xiumin sức cùng lực kiệt nằm phịch ra đất mắt lim dim ngủ..

"Weee...cho tui nửa miếng coi ăn chi nhiều vậy" Chanyeol giựt bọc bánh lại..Lão đại mở mắt ra liền giơ chân ra đạp Chan tửng không thương tiếc "Ngày nào mày cũng ăn bữa nay nhịn vài tiếng có chết đâu..Ra chỗ khác chơi" giựt bọc bánh lại đưa cho mèo nhỏ.

----------------Ở bên trong đám cháy

Lúc này cả Sehun và Luhan do khó thở vì khói quá nhiều nên cả 2 đang mê man..

Có ai ở trong này không mau lên tiếng đi.. tiếng nhân viên cứu hỏa la hét ầm ĩ..

Sehun liền lấy chút sức lực cuối cùng thét lên "Chúng tôi ở đây...ở đây nè"...Ngay lập tức cả 2 được đưa ra ngoài..

"Nai nhỏ à, nai nhỏ chúng ta được cứu rồi..nai nhỏ à... nai nhỏ...nai nhỏ à" Luhan vì bị mất sức phần bị vết thương ở chân đã vậy còn ở trong đám cháy hít quá nhiều khí độc nên trở nên vô thức..

Ngay lập tức, bác sĩ chạy tới sơ cứu trước khi chuyển đi bệnh..

"Xin lỗi, cậu ấy...tắt thở rồi"

Sehun nghe như sét đánh ngang tai hoảng loạn "Cái....cái...cái gì...các người vừa nói cái gì hả..nói cái gì..AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Mọi người vội chạy lại ôm lấy Sehun "Sehun à bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đi...em đừng như vậy mà"

"Bình tĩnh, làm sao bình tĩnh hả...Nai nhỏ...anh..anh ấy...chết rồi..làm sao em bình tĩnh được hả...bình tĩnh thế nào hả.." Sehun gào khóc ôm chằm lấy Luhan..

"Nai nhỏ à, mở mắt ra nhìn em đi...làm ơn..làm ơn...huhu..Chúng ta còn phải đi uống trà sữa nữa...anh đã hứa với em rồi mà..mở mắt ra mau đi......

Anh đã hứa là anh sẽ thức...sẽ thức mà...huhuhuhu..."

Chen Chen đứng bên cạnh khóc nức nở dựa hẳn vào người Xiumin "huhu...anh Luhan, anh ấy chết rồi...huhu...làm sao..làm sao đây..huhu" 

Xiumin không biết làm gì hơn chỉ biết ôm Chen Chen vào lòng cho cậu khóc nức nở..Kai, Chan, Suho 2 mắt đỏ hoe nhìn cảnh tượng đau xót của Sehun..Kris chỉ biết quay mặt đi ngăn không cho nước mắt chảy..

Sehun hoảng loạn Nai nhỏ à, người anh lạnh quá..lạnh quá..em sẽ sưởi ấm cho anh, em sẽ sưởi ấm cho anh mà..

Nai nhỏ mau thức đi, chúng ta về nhà..về nhà có được không hả..Đừng đùa nữa mở mắt ra nhìn em đi...làm ơn..làm ơn đi mà..huhu

Sehun à,chúng ta đem cậu ấy về đi..Em có ngồi đây mãi cậu ấy cũng không thể sống lại đâu...Nghe lời anh đi.

Tránh ra...tránh ra.....Nai nhỏ chưa chết đâu...Các người tránh ra, không ai được đụng vào Luhan của tôi....tránh ra mau...tránh ra..huhuhu..

Sehun à, em đừng như vậy có được không hả..Em như vậy Luhan sẽ rất đau lòng đó em biết không hả..

Suỵt....các người im lặng, nhỏ tiếng 1 chút, nai nhỏ đang ngủ..Đừng làm ồn, đừng làm ồn..

Lão đại liền đưa tay lay người Sehun " Sehun à, Em đừng như vậy mà..em đừng làm anh sợ...đừng làm ăn sợ mà.."

"Tránh ra, tất cả là do anh...là do anh...Anh hại chết nai nhỏ của tôi, trả Luhan lại cho tôi..trả đây trả đây....trả đây...huhuhu..."

AAAAAAAAAAAA........ông trời ơi con xin ông cho con 1 cơ hội nữa...1 cơ hội nữa có được không...trả Luhan lại cho con đi huhuhu...

Rồi bỗng 1 cơn mưa ập đến bất ngờ..Nước mắt của cậu hòa cùng nước mưa cứ đua nhau tuôn rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của người đang nằm im không ý thức, Sehun ôm Luhan vào lòng giữa cơn mưa rào dồn dập mà nức nở "Nai nhỏ anh chết rồi em cũng không muốn sống nữa đâu..hức.."

Bỗng Xiumin chạy lại sờ vào người Luhan "Khoang đã, Luhan chưa chết đâu..Lúc này người cậu ấy lạnh..Nhưng giờ nó ấm lại rồi..Mau đem cậu ấy tới bệnh viện mau lên..mau lên đi"

"nai nhỏ còn sống...nai nhỏ còn sống sao" đưa tay lau mặt đầy nước mưa..Ngay lập tức cậu ôm Luhan chạy như điên dại đưa vào bệnh viện, cậu vừa chạy vừa mừng vừa khóc

"Nai nhỏ à, cố lên..cố lên...em biết ...em biết anh sẽ không bỏ em lại 1 mình mà..."

p/s: au đã sức cùng lực kiệt ..hẹn gặp lại sau 20/9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net