Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng lá cây rì rào bên khung cửa sổ, ánh nắng lên lói từ từ đáp nhẹ vào căn phòng, tiếng chim hót líu lo làm cho khung cảnh càng thêm tươi sáng và nhộn nhịp, cô gái đẹp tựa điêu khắc khẽ chuyển người, hàng mi cong từ từ di chuyêtn,  đôi mắt to tròn cùng ánh sáng bên ngoài càng làm cho lung linh, đẹp tựa giọt nước, bỗng chốc lại đổi thành màu xanh, và màu đỏ rồi lại chuyển về trạng thái ban đầu, cô lười biếng ngồi dậy trong tình trạng nửa tỉnh nữa mê, tự nhiên cô cảm thấy đau đầu quá, nhưng không phải kiểu đau đầu mà cô thường gặp, lần này kì lạ lắm....nó khiến cô đổ mồ hôi và hoa mắt.

Lia đôi mắt sang bên cạnh, trống rỗng, cảm giác thiếu hụt bỗng nổi dậy trong cô, cô vội mở cửa, và tìm kiếm Gil.

"Em tỉnh rồi à?" Gil nhẹ nhàng hỏi khi thấy cô mang bộ dạng lo lắng và vội vã chạy ra khỏi phòng.

"A..." cô thốt lên một tiếng giật mình. Rồi lại nhìn lại bộ dạng của Gil.

Gil ăn mặt nghiêm chỉnh cùng với chiếc áo sơ mi trắng, và quần tây đen, trông khác xa mọi ngày, lại thêm một chút gì đó buồn bã trên gương mặt xinh đẹp kia.

"Mau thay đồ, tôi dẫn em đến một nơi!"

Không hiểu chuyện gì, nhưng cô cũng nghe lời, nhanh chóng hoàn thành.

Ngồi trên xe, cả hai im lặng, dường như có chuyện gì đó rất quan trọng nên Gil mới như thế, vẻ mặt đó, cùng đôi mắt đó, trong thật khổ đau.

Ghé lại một nơi vắng vẻ, cây cối rậm rạp và không gian rộng lớn, ở đây có thể nhìn thấy hết một vùng trời bao la, Gil im lặng cứ đi thẳng, cô cũng im lặng theo sau, cuối cùng dừng lại, cô đưa mắt nhìn thẳng, là một cái mộ.

Tim cô lại thít lên như có dây thừng quấn chặt lấy trái tim của cô, nỗi xót xa cứ dâng lên trong lòng Gil, là mẹ anh, người phụ nữ với nụ cười hiền hậu trên gương mặt, cô như chết lặng tự dằng vặt bản thân mình, tại sao cô lại vô tâm đến thế, tại sao lại không hỏi han một chút gì về mẹ của Gil, tại sao cô lại ích kỉ đến như vậy, từng câu hỏi cứ dồn vào tâm trí cô, càng lúc cô càng chán ghét con người chính mình.

"Đừng tự dằn vặt bản thân như thế, tôi mới là kẻ bất hiếu, suốt bao năm qua, bà đã mang trong mình một căn bệnh mà bọn thợ săn đã tạo ra, chất ấy là chất ăn mòn cơ thể của bà, thế mà bà tự cắn răng chịu đau mà không bao giờ nói ra, bà là người luôn bảo vệ tôi và người đứng sau nâng đỡ cho tôi trở thành thủ lĩnh của bộ tộc, bà chăm sóc tôi theo một cách khác biệt, bà không cưng chiều và không bao giờ nựng nịu tôi cả, bà thương yêu tôi bằng cách cho tôi tự đi lên bằng sức mạnh chính mình, từ nhỏ bà đã hạn chế tiếp xúc với  tôi, lúc ấy còn nhỏ mà, tôi buồn lắm, tôi ghét bà lắm, vì tôi không được giống như em,không được ba mẹ cưng chiều, nhưng rồi, sau này, tôi mới nhận ra, tình yêu bà dành cho tôi rất to lớn, lúc tôi nhận ra thì đã quá muộn rồi...trước lúc trút hơi thở cuối cùng bà nói ba tiếng " mẹ yêu con"" dù không thấy được gương mặt của Gil, nhưng qua giọng nói nghèn nghẹn càng lúc càng trầm xuống cô biết tất cả cảm xúc trong lòng Gil. Từ nhỏ Gil đã chơi thân với cô, hiếm khi thấy mẹ của Gil lắm, thỉnh thoảng một vài lần có gặp, nhưng cô không dám tiến tới và nói chuyện, trông bà ấy rất lạnh lùng, cô cứ nghĩ bà ấy không yêu thương Gil chứ... giờ thì mới hiểu. Quả thật tình mẫu tử thật lớn lao, họ có thể hi sinh tất vì đứa con của mình, cả mẹ cô cũng thế...

Cô không thể biết làm cách nào để xoa dịu nỗi đau ấy, cô chỉ biết vỗ vỗ vào tấm lưng gầy, rồi ôm Gil, im lặng,im lặng trong lúc này là tốt nhất, cô gương đôi mắt nhìn Gil, hai má đã thấm nước mắt từ lúc nào, nhìn Gil lúc này trong thật tội nghiệp, hai bờ vai run rẩy, trong như một đứa trẻ, một đứa trẻ yếu ớt, cảm xúc mà dù là ma hay người thì cũng đều như nhau mà thôi.

Cô lại nhớ về mẹ, trước kia, mẹ đã từng ôm ấp và nuôi nấng cô, luôn kể chuyện và trêu đùa cùng cô, cô luôn được yêu thương hơn cả Nhật Nhi và Peyton, thế mà hai đứa trẻ ấy lại không hề ganh ghét cô lại còn yêu quý cô hết mực, là do số phận sau, số phận đã định cô là chúa tể, là thũ lĩnh của tất cả các bộ tộc ma cà rồng nên mẹ yêu thương cô nhiều hơn sao?( ê ê, cho tui đổi lại chút nha, tui đổi thũ lĩnh thành chúa tể đê cho nó oách!)

Lo suy nghĩ miên man, cô không hề biết Gil đang nhìn cô, hình như rất lâu rồi...

"Mẹ của tôi đã nhắc đến em nhiều lắm.."

"Vậy sao?"

"Phải...mẹ tôi rất quý em."

Cô mỉm cười...

Vội vã quỳ gối rồi kéo theo cả Gil.

Cô dùng cổ tay lau đi những giọt nước mắt của Gil rồi hít một nơi thật sâu...và mạnh dạn nói.

"Dì à, hôm nay là ngày con nên nói điều này, Gil là người mà con yêu nhất, người này sẽ được con chăm sóc tận tụy, yêu thương hết mực, mai này con muốn đám cưới với người này, có chút vội vã nhưng con muốn nói rằng, Gil là người mà con yêu nhất và là người con muốn bên cạnh cả đời vậy nên, dì yên tâm đi nhé! Dì không cần làm gì cả, chỉ cần im lặng coi như là đồng ý, à còn một chuyện nữa, con cũng quý dì, dì an nghỉ đi nhé!" Chi Pu buông một tràng, khiến cho Gil nghe chữ được chữ không nhưng mà nghe yêu yêu gì đó là Gil đỏ hết mặt rồi, người ta cũng biết ngại chớ bộ, thật là, Chi Pu hành động nhanh không thể đỡ nổi.

Ngoài cười với ngượng ra, Gil không biết làm điều gì hơn, Chi Pu hay thật, luôn khiến người khác vơi đi nỗi buồn.

"Gil à, sống thật tốt nhé! Em yêu anh!" Cô nói như đường rót mật vào tai, cô xoay người lại, hai bàn tay chạm vào má, nhìn thẳng vào mắt Gil thật âu yếm, rồi nhanh nhẹn hôn chụt lên môi một phát.

"Anh cũng yêu em!"

Coi như là trời chứng giám, mẹ của Gil chứng giám, đất chứng giám, cây cối chứng giám rằng tình yêu này đã là duyên phận không thể nào tách rời, tình yêu của cả hai nồng thắm là như thế đấy, cho dù thế nào đi nữa thì tình cảm của họ vẫn luôn dành cho nhau.

***
Cuộc chiến sắp bắt đầu!

"Thế giới ma cà rồng là một thế giới tạp chủng! Chúng ta cần phải tiêu diệt hết bọn chúng!"

"Lấy được trái tim của tụi nó, chúng ta sẽ nắm được cả thế giới trong tay!"

"Giờ phút này, chúng ta có thể dùng tất cả vũ khí trong tay để chiến đấu...."

Số lượng tập hợp ở đây đông khủng khiếp, như một rừng kiến, những con người với những trang phục cứng cáp cùng với những bom mìn cùng những khẩu súng to cỡ, trực thăng được huy động hàng trăm nghìn chiếc bay phủ cả bầu trời, khiến cho nó có phần âm u.

Thanh Duy nhếch miệng, hắn tự cảm thấy mùi chiến thắng rất gần nên rất thong dong, nhìn những con người trước mặt như hổ đói lâu ngày, nay được xổng chuồng, ở đây có bộ tộc ma cà rồng yêu quý chính là của người bố của Kevin, ông ta hận Chi Pu vì đã giết con trai ông, việc điều khiển cũng rất dễ dàng, lại có thêm sự cổ vũ nhiệt tình nên số lượng đông lại càng đông thêm.

"Đã đến lúc rồi! Chiến thôi!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net