Chương 13: 14/2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em về rồi đây!"

Đúng là một buổi học vất vả! Nhưng không sao hôm nay là valentine, trong trường đang rần rần lên cái vụ đó, cô quên mất là còn có ngày lễ tình nhân nữa, cô cũng được tặng nhiều quà lắm cơ.

Cô vui vẻ mở cửa đi vào,chợt thấy phòng khách trống không, không gian yên ắng đến lạ, cả Noo, Vy, Hạ, Vân cũng chả thấy đâu!

"Có ai ở nhà không?"

Cô ngó nghiêng đủ chỗ, đáp lại câu hỏi đó chỉ là sự vắng lặng bao trùm.

Mọi người đi đâu vậy chứ?

Có chuyện gì sao?

Cô bắt đầu cảm thấy sợ đấy, nhà thì rộng, không gian tĩnh lặng mà chỉ có mỗi mình cô ở đây thôi, sự lạnh lẽo bỗng trỗi dậy, bao phủ lấy người cô, dù là ma cà rồng nhưng cô cũng sợ ma khác đấy nha, ma tóc đen dài mặc đầm trắng đấy, ma cà rồng không thể hút máu hay giết chết được đâu, hu hu, đáng sợ quá! Làm sao bây giờ, cô không dám lên phòng mình nữa rồi...

Mà không lên không được, thế là cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết dũng khí bước lên thang lầu. Tiếng giày tiếp xúc với nền gạch vang lên tiếng cộp cộp thật lớn. Eo ui, mọi lần nó đâu có phát ra tiếng lớn đến như vậy đâu, sau hôm nay, trời mây thế nào mà nền gạch nó phát ra tiếng vang lớn thế?

Sau một hồi vật vã với thang lầu, cô đã đến được phòng mình, vừa định mở cửa thì có âm thanh gì đó phát ra, không lớn nhưng cũng đủ làm cô giật mình, như thể tiếng nhạc cũng giống như thể tiếng nói hay giống như một tiếng hát, nó trộn lẫn tạo ra hỗn tạp âm thanh.

Là gì vậy?

Cô tò mò.

Căn nhà này, có nhiều nơi cô chưa đặt chân đến, thật sự thì có bao nhiêu sự bí ẩn trong ngôi nhà này?

Âm thanh đó như đang mời gọi cô.

Cô bước theo âm thanh đó

Tiếng nhạc như dẫn đường cho cô

Cô đi mãi và đi mãi

Âm thanh ấy càng rõ ràng hơn

Dần dần tiếng hát trở nên trong trẻo đến kì lạ.

Tầng 1, tầng 2, tầng 3......tầng 8...

Cô dừng lại ở tầng thứ 8.

Không gian ở đây trống trãi, duy chỉ có một căn phòng.

Cô hít thở sâu, có điều gì đó khiến cho cô hồi hộp, một chút lo lắng và một sợ hãi.

Có khi nào mở cánh cửa này ra, có một cái đầu rơi xuống lăn ngay xuống chân cô, hay xuất hiện một con ma với cái miệng dính đầy máu, đang mỉm cười nhìn cô không?

Chắc không đâu...

Lấy lại tinh thần bình tĩnh cô mở cửa, tiếng cửa phát ra tiếng két rõ lớn, nó trông rất cũ kĩ...cô nhìn bên trong, tối mù, chẳng thấy gì cả, lại còn ngửi thấy mùi bụi nữa, chẳng lẽ căn phòng này bị lãng quên sao?

Chậm rãi bước vào trong...cánh cửa tự động đóng lại!

Rầm!

"Óa! Mẹ ơi!!! Ma!!!Hu hu tui chỉ muốn Valentine được bình yên thôi mờ!!!!"

Cô réo lên, nước mắt chảy dài, cô sợ hãi tột cùng, người run lên, tối mịt, cô không thấy gì nữa, cô muốn ra khỏi đây!

Là cô nghịch ngu! Cô không nên đến đây!

***
"Mẹ à! Con xin mẹ! Đừng rời bỏ con!" Gil với hai làng nước mắt hiếm hoi chảy dọc hai bên má, cậu nắm chặt lấy bàn tay của mẹ mình với nỗi tuyệt vọng lớn.

"Gil của mẹ! Đừng khóc con ơi!" Đông Nhi mỉm cười hiền hậu, đưa tay mình chạm vào đứa con yêu quý của mình.

"Chủ nhân, người đừng đi! Xin người!" Vy khóc nứt nở, vị chủ nhân mà cô yêu quý sắp phải ra đi...cô không muốn điều đó, cô không muốn đó là sự thật.

"Đừng khóc! Ta không muốn ngươi khóc....!" Đông Nhi nhỏ nhẹ nói.

"Tại sao chứ! Có thể dùng cách khác mà! Chi Pu, cô ấy có thể làm được điều đó!" Noo siết tay lại, nói.

"Không được, cô ấy không đủ sức mạnh để thực hiện Hồi Sinh!" Hạ ngăn cản nói.

"Với lại...Chi Pu chưa đánh thức được chính mình, cô ấy dù sao cũng chỉ là một ma cà rồng bình thường thôi!" Vân tiếp lời.

"Họ nói đúng đấy Noo à! Cô bé ấy chưa thể làm được điều đó đâu!"

"Mẹ ơi! Vậy con nên làm gì để mẹ ở bên con mãi mãi đây! Tại sao mẹ lại thành ra nông nỗi này chứ!! Tại sao mẹ lại hi sinh chính sức mạnh của mình như vậy, lúc đó, mẹ không cần bảo vệ con cũng được mà!" Gil nói lên, từng tiếng nấc uất hận pha lẫn hối hận vang lên.

"Gil của mẹ, mẹ muốn con được an toàn, hơn ai hết, con là duy nhất, mẹ không muốn....mất con cũng như lúc mất bố......."

"Mẹ....hu...hu...." Gil khóc trong đau đớn, cậu biết, người mẹ yêu quý của mình đang đứng giữa ranh giới sống và chết.

"Chủ nhân...hu...hu...."

Không khí ảm đạm bao trùm. Căn phòng trở nên đau thương hơn bao giờ hết.

***
Mình se ̃ cố gắng hết sức để tạo ra socola thật đặc biệt tặng Gil. Bảo đảm Gil sẽ thích cho xem.

Tỏ vẻ hùng dũng, cô hiên ngang bước vào bếp, gì chứ chuyện sicôla là cô biết tỏng, cô giỏi về khoản này lắm, thế là cô xoắn tay áo và bắt đầu công việc của mình, vừa làm sicôla vừa nghe bài " Phía sau một cô gái"của Sobin Hoàng, Chi Pu nghĩ như thế thì mới có ý tưởng trong việc tạo ra sicôla đặc trưng.

"Cả nguồn sống bỗng chốc thu lại vừa bằng...một cô gái...la..la!"

Sau một hồi, sicôla hoàn tất cùng với hương thơm và hình dáng chuẩn trái tim, cô chuẩn bị cho vào từng hộp, hộp dành cho Gil, hộp dành cho Noo, hộp dành cho Vy, hộp cho Hạ, hộp cho Vân, cô cảm thấy thật phấn khởi làm sao. Khi làm xong thì đồng hồ cũng đã điểm 7 giờ.

Việc cần làm nữa là đợi mọi người về thôi.

***

Sao mãi đến giờ này chưa về nhỉ?" Chi Pu lo lắng.

Đã 10 giờ đêm rồi còn đâu.

Mà cô ở nhà một mình cho đến giờ này đây...

Cảm thấy có gì đó không ổn, cô nên ra ngoài xem thử!

Cô nên ra ngoài và tặng Gil món quà này luôn không nhỉ, sẽ bất ngờ cho xem. Nghĩ thế cô liền đem nó theo bên người.

Cô vừa đi cảm thấy chân mình thoăn thoắt nhẹ nhõm, lại vui vui, đúng là không khí lễ tình nhân có khác, đâu cũng có thính cả, nhìn người ta tình cảm kìa, không biết một lát Gil có như vậy với cô không nhỉ, à mà Gil có nhớ ngày này không, một hồi, Gil có ôm cô và hôn cô, hay tặng một món quà không, nghĩ đến là háo hức lắm luôn!

Vừa đi ra bên ngoài đường rẽ của khu nhà, cô đứng yên lại, người bất động, tim nhói lên, ánh mắt hướng về phía trước bỡ ngỡ....

Cô bạn đó..

Đang hôn Gil?

Cô ấy đang hôn ngọt ngào....với Gil.

Tên gì nhỉ? À Nhật Nhi.....

Cố gắng nén nước mắt vào trong, tay cô siết chặt cái hộp quà dành cho Gil...

Môi cô bặm lại đến nỗi nó ra máu, nghẹn ngào nhìn gói kẹo mà cô muốn tặng cho Gil.

"Thế thì Socola này vứt được rồi chứ nhỉ?"

"Tại sao cô không giết con người phản bội đó đi! Gil là kẻ lừa đảo!" Kẻ nào đó đằng sau cô nói bằng giọng khàn đặc.

"Gì chứ?" Cô nhanh chóng quay lại.

Phập!

Một cây kiếm dài xuyên qua bụng cô, máu lập tức bắn ra ngoài, cùng với lớp vải nhuộm màu máu đậm.

Cô ngỡ ngàng nhìn con người đó, nhưng chưa kịp thấy rõ mặt thì mọi thứ đều trở nên mờ ảo rồi lập tức bị màu đen bao phủ,mắt cô nhắm nghiền, khóe miệng chảy ra dòng máu, cô hôn mê.

****
Valentine vui vẻ nha mấy đứa!
Hu hu! Ai FA giống tui không???

>~<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net