Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rối não quá! Thật là rối não quá ah~~~ai thông giúp đi hu hu!

***
Chi Pu dựa người vào Gil ngủ mê man, thân hình co ro trông thật đáng thương, cô đã quá mệt mỏi với dòng máu của một con quỷ trong người, cô cứ ngỡ như thể có ai đang điều khiển mọi hoạt động của cô, cô là ai? Tại sao lại tàn độc đến như thế,lúc trước cô chỉ là một người con gái hiền dịu, quê mùa...giờ đây, đã giết bao nhiêu mạng người,hạnh phúc ư? Vui vẻ ư? Thích thú vì đã trả được mối thù hận với Kevin và tất cả những người khác ư? Nếu nói không thõa mãn thì không đúng...nhưng...cô thật sự không hiểu cô là con người như thế nào nữa...có quá nhiều thứ mà cô chẳng bao giờ hiểu được đặt biệt là bản thân cô. Bao nhiêu thứ bừa bộn đều quay xung quanh tâm trí cô, nó khiến cô đau đầu, đau đến khó chịu nhưng cô vẫn ngủ sâu, có thể gọi nó là hôn mê cũng được, vì cô đã quá sợ hãi, cô muốn trốn đi thế giới này dù chỉ một lúc thôi cũng được!

"Sẽ có lúc em sẽ đối đầu với những thứ kinh khủng hơn thế nữa...nếu gặp những chuyện như thế này thì em chỉ có thể khóc và thiếp đi để trốn tránh trách nhiệm sao? Em chỉ có thể yếu đuối như vậy sao...bao giờ em mới có thể trưởng thành đây hả Chi Pu? Nếu không có anh ở đây thì em làm sao, anh không phải lúc nào cũng ở bên em, quan tâm em, và luôn ôm em vào lòng để an ủi em như thế này đâu Pu à...anh phải có lúc sẽ biến mất....đến khi đó..thì ai sẽ bên em lo lắng cho em?" Gil đưa tay xoa đầu Chi Pu thật nhẹ nhàng, như thể nâng niu một báu vật, từng lời nói ra, Gil cảm giác như ai lấy ngàn lưỡi dao đâm vào người mình, đau đớn! Con người này luôn làm cho Gil luôn không khỏi lo lắng.

***
Ngọn gió thổi nhẹ nhàng, hơi mát mẻ loan khắp cả căn phòng, ánh ban mai mang những tia sáng ấm áp len lỏi vào không khí êm đềm, nơi có thiên thần đẹp tựa điêu khắc đang say giấc, nàng bận một chiếc đầm ngủ màu trắng, cổ áo với thiết kế ghép ren mang phong cách thục nữ, phần váy ngang cặp đùi thon dài, chiếc đầm trắng như làm nền cho làn da mịn màng trắng trẻo của cô nàng. Cô khẽ chuyển mình nhưng bất chợt cô thức giấc, cái ánh nắng ấy khiến cô thật khó chịu.

Cô lao đến, nhanh chóng đóng sầm cửa lại, để cho ánh mắt trời không thể làm ảnh hưởng đến cô nữa.

Khi ánh sáng mặt trời biến mất, cùng lúc ấy những ngọn đèn vàng huyền bí được bật lên, cô đưa mắt nhìn xung quanh, chợt nhận ra rằng, cô đang ở một nơi rất lạ, tất cả những vật trong căn phòng này đều mang vẻ cổ điển, kết hợp cùng gam màu của người Phương Tây cổ xưa...cô đang ở đâu...tại sao cô đến được căn phòng này...tại sao tất cả những thứ này vừa mang một vẻ quen thuộc lại vừa mang một vẻ xa lạ đến thế? Cánh cửa phòng trông rất nặg nề, nó được điêu khắc thật tỉ mỉ,và mang sự bí hiểm khiến cô muốn tò mò mà bước tới. Đưa tay với tới cánh cửa, cô định mở nó thì nó đã tự động mở ra.

"Con yêu mẹ!"

"Ừ mẹ cũng yêu con, hứa với mẹ từ nay đừng chọc ghẹo Gil nữa nhé!"

"Tại sao ạ? Không liên quan, tại sao con phải hứa với mẹ con sẽ không chọc Gil nữa? Chọc Gil là vui nhất đó!"

"Con gái, Gil sau này giúp con rất nhiều...nó mà giận con..là coi như con sẽ xong đời ngay!"

"Xí...con sỡ hữu dòng máu huyết tộc của ba mẹ, sau này con sẽ là người đứng đầu tất cả các ma cà rồng khác, tại sao con phải nhờ cậu ta giúp đỡ chứ!"

"Nghe lời mẹ, Gil sẽ giúp con, Gil sẽ giúp con tìm lại được bản thân mình...tạm ngủ yên nhé con, mẹ không muốn con trở nên kiêu căng và ngông ngạo, nên con à, con hãy tạm quên con là ai đi nhé, con hãy quên đi thân phận thật sự của mình nhé con..chỉ một lúc thôi....con yêu à....mẹ tin một ngày nào đó con sẽ thức tỉnh...một ngày nào đó con có thể trả thù đám thợ săn ma cà rồng kia...và một ngày nào đó, con có thể chính thức trở thành chủ nhân của bộ tộc ma cà rồng. Mẹ tự hào về con Chi Pu, mẹ luôn tự hào...." tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần sau cùng là mất hẳn.

"Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ đừng bỏ con hu hu, mẹ ơi mẹ đừng bỏ con!" Đứa bé ấy khóc thật to rồi sau đó, mọi kí ức trong cô bé đều bị xóa sạch, nước mắt cô khô sánh lại, cô chỉ biết ngồi đó, đưa mắt nhìn hai tên áo đen kia. Đôi mắt cô vô hồn, trong suốt, cô tự hỏi mình là ai...

"Ha ha...chỉ còn lại một đứa ma cà rồng này thôi, giết nó luôn đi Issac!"

"Vâng thưa Duy chủ nhân!"

Issac?

Duy chủ nhân?

Người đứng bên cạnh ông ta chính là Kevin cơ mà, tại sao, ông ta gọi Kevin là Issac cơ chứ?

Mọi thứ dường như rất mờ nhạt, làn khói trắng đã bao phủ hết bọn họ nên cô không thể thấy rõ mặt cái tên Duy chủ nhân kia, còn lại...người đó cô chắc chắn là Kevin không thể cãi vào đâu được!

Và mọi thứ thật đáng sợ, người phụ nữ ấy nằm bên cạnh cô, tay còn nắm chặt lấy tay cô như muốn bảo vệ cho cô,phía trước mắt là một vũng máu đỏ tươi. Cô thấy được thấp thoáng, lờ mờ hắn đang cầm một thứ gì ở trên tay, nó còn đập và phát sáng, xung quanh nó, có những tia máu.

Nước mắt cô rơi, cô ngồi khuỵu xuống, chuyện gì vừa xảy ra với cô thế này, tại sao...tại sao..cô có thể thấy được khung cảnh đó....người phụ nữ bên cạnh cô là mẹ của cô sao, chẳng phải những người trông viện mồ côi kia nói rằng, ba mẹ cô đã từ bỏ cô vì thiếu nợ? Họ bỏ đi...vì họ không thể nuôi cô được ...vậy tại sao, người phụ nữ bên cô lúc nãy lại âu yếm cô và thương yêu cô đến thế, người phụ nữ ấy, mang đôi mắt màu đỏ xanh...dáng vẻ là một vị phu nhân thanh cao...còn nữa, Gil ư? Tại Gil lại được nhắc đến? Tất cả những chuyện này là sao? Cô không thể hiểu nỗi!! Cơn đau đầu ấy cứ liên tục xuất hiện, như có ngàn cây búa bổ vào đầu cô...cô vừa khóc cô vừa ôm cái đầu đau đớn ấy...chẳng phải cô chỉ là một con người phàm nhờ sự giúp đỡ của ma cà rồng thôi sao? Chẳng phải cô chỉ là người sống tạm bợ dưới thể xác ma cà rồng thôi sao? Chẳng phải đơn thuần là như vậy? Người cô lạnh run trước những thứ cô vừa thấy...

"Em đang làm gì thế?" Gil đứng đấy nhìn Chi Pu nước mắt đang lăn dài trên má.

Đã có chuyện gì xảy ra với em ấy thế?

Gil tiến đến...chạm nhẹ vào đôi vai đang run lên từng đợt của cô.

"Em...sợ...em...sợ lắm...Gil...!"

"Có anh ở đây rồi!"

Gil ôm lấy Chi Pu thật nhẹ nhàng, lúc này, nỗi lòng của Chi Pu mới được xoa dịu.

Có phải em đã thấy được phần nào quá khứ của em....đã đến lúc ma thuật của dì đã hết hiệu nghiệm rồi...Chi Pu sẽ nhớ lại tất cả...sẽ không lâu đâu.

Căn phòng im lặng được một lúc, Chi Pu ngẩn mặt lên nhìn Gil, một cảm giác rất khác với Kevin, trước khi anh ta để lộ ra khuôn mặt thật của mình, anh ta vẫn lo lắng cho cô, vẫn an ủi cô, vẫn là cảm giác ấm áp ấy nhưng cô không cảm thấy mình được an toàn, còn với Gil, khi cô ở bên con người này, yên bình đến lạ, ở bên Gil thật an toàn và nhẹ nhàng làm sao.

"Em nhìn anh như vậy đủ chưa?"

Câu hỏi ấy làm cho Chi Pu giật mình thì ra, cô đang nhìn người ta nãy giờ như sinh vật lạ.

"Em xin lỗi!" Cô đỏ mặt nói nhỏ.

"Việc gì phải xin lỗi?" Gil nghiêng đầu, nhìn về đôi má đang căng phồng đỏ đỏ đáng yêu kia.

"Tại .....tại......" cô lấp bấp.

"Thôi nào, bỏ qua chuyện đó đi, em không thắc mắc là mình đang ở đâu sao?"

Gil đỡ Chi Pu đứng dậy, đưa cô đi ngoài.

Trước mắt cô là không gian tráng lệ đến hùng vĩ, nơi này thật rộng lớn và sang trọng,cùng với khiến trúc tinh vi, đẹp đến hoàn hảo, cô chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào lấp lánh như vậy cả.

"Từ bây giờ nó sẽ là nhà của chúng ta!"

"Ở đây?" Cô được ở một nơi tráng lệ như thế này sao?

"Thưa Gil và Chi Pu chủ nhân, buổi tiệc sẽ bắt đầu vào lúc 12 đêm ạ!" Ở dưới lầu, một người trông rất điển trai, ăn bận trang nhã đang nói với Gil và Chi Pu bằng giọng tôn kính.

"Được!" Gil buông giọng.

Cậu ta mang vẻ đẹp ôn nhu, trông lại rất tôn kính chắc hẳn là quản gia của căn nhà này.

"Chào anh! Rất vui được làm quen!" Bước xuống lầu, cô thân thiện đưa tay ra phía trước người quản gia.

Người ấy hơi bất ngờ vì hành động này của cô, nếu anh bắt tay coi như sẽ vô lễ, bởi vì chưa từng ai được quyền chạm vào tay của chủ nhân, họ chỉ được quyền phục tùng chủ nhân của họ thôi, đành này cô lại đưa tay ra bắt thật khiến chàng quản gia kia khó xử.

"Thôi nào, tôi không muốn đợi lâu đâu, anh tên gì, tôi tên là Chi Pu rất vui được làm quen với anh!"

Gil phì cười trước cái vẻ thân thiện của Chi Pu và gương mặt ngớ ngẩn của chàng quản gia.

Cuối cùng chàng cũng chịu bắt tay với cô sau một hồi suy xét, thật là con người này luôn làm khó anh, tại sao anh lại được bắt tay với chủ nhân của mình chứ...thật vô lễ.

"Tôi là Noo Phước Thịnh....thưa chủ nhân!" Anh nói ngắt quảng. Trong lòng anh quả thật áy náy!

"Vậy tôi sẽ gọi anh là Noo vậy, anh cũng có thể gọi tôi là Pu, xem như bạn, đừng gọi chủ nhân nữa...kì lắm!" Chi Pu cười thật tươi.

"E hèm!" Gil lên giọng khi hai người nhìn nhau khá lâu, khoảng 45s rồi, mà họ lại xem mình như không khí, quả là không vừa lòng.

Noo giật mình, vội rút tay về, còn Chi Pu thì gãi đầu cười trừ.

"Thịnh, xe cậu đã chuẩn bị chưa?"

"Dạ rồi thưa chủ nhân!"

"Vậy cám ơn nhé!"

"Chủ....chủ.....chủ......nhân!!??" Noo bất ngờ trước lời nói Gil vừa mới phát ra từ miệng...có phải là anh nghe nhầm không, Gil cảm ơn anh ư? Thật không thể tin nỗi, không bao giờ tin nỗi, có ai lấy dao đâm anh cho tỉnh được không...

"Chuyện gì mà cậu lấp bấp dữ thế?"

"Chủ.....nhân....cảm ơn...tôi?"

"Ừm...rồi sao? Cậu không thích ư?"

Lần đầu tiên trong cuộc đời của kẻ 21000 tuổi này lại được nhận lời cảm ơn từ chủ nhân, thật quả là hạnh phúc.

"Không ạ, cám ơn chủ nhân!"

"Từ nay, tôi sẽ cám ơn cậu thật nhiều vì cậu đã rất vất vả vì tôi...tôi rất biết ơn cậu." Gil mỉm cười, Gil cười trông rất đẹp khác với bộ dạng lạnh lùng mà anh luôn luôn thấy.

Ôi Lạy chúa tôi, mình nhớ mình đâu có cho chủ nhân ăn thứ gì bậy bạn đâu? Bún mắm cũng không, bún đậu tôm cũng không, bún nấu chao cũng không thế quái nào lại moe đến thế, à mà ma cà rồng đâu có ăn được, thế uống nhầm máu của người tiểu đường chăng, nhưng mà chủ nhân cười đẹp lộng hồn luôn. Thật cảnh tượng phải khiến cho Noo rơi nước mắt.

Gil quay lại kéo tay Chi Pu đi, cô cũng đi theo nhưng trong lòng thắc mắc Gil định đưa cô đi đâu?

"Đi mua sắm! Hôm nay là ngày chính thức em tròn 17 tuổi đấy, em phải thật lộng lẫy trong bữa tiệc này."

"Nhưng làm sao chúng ta có thể mua sắm được? Ma cà rồng không sợ nắng sao?"

"Không, anh không sợ!"

Thế tại sao cô lại sợ nó nhỉ?

"Buổi tiệc đó mở ra như một nơi chào mừng những bộ tộc ma cà rồng, họ đều tụ hợp về đây mỗi khi trăng lên đỉnh cao của bầu trời, và nó như một minh chứng cho sự hồi sinh ma cà rồng." Gil giải thích về bữa tiệc cho cô nghe.

"Vậy sao, nghe có vẻ thú vị, em chưa từng đi dự tiệc bao giờ..." Chi Pu như bị hấp dẫn vào lời kể của Gil.

Chợt nhớ đến giấc mơ hồi nãy, cô lại sợ...tại sao lúc nãy còn nhớ như in thế mà giờ đây nó đã mất đi vài phần khiến cô muốn nhớ lại, cũng không thể, mỗi lần cô muốn nhớ gì đó, thì lại rất đau đầu.

"Em đừng cố chấp nữa, cứ để cho nó tự nhiên đi, rồi em sẽ mau nhớ lại!"

"Vâng..."

Chiếc siêu xe đen huyền dần dần khuất dần và di chuyển đến trung tâm mua sắm của thành phố.
****
Chương sau

"Hỡi quý cô xinh đẹp, phận tôi đây có thể cho tôi một ít máu thơm ngon này chứ?"

"Ngài cứ tự nhiên..."

Phập!

"Pu! Em điên rồi sao!"

"Em...em..."

"Biến đi!"

****
Trá hình chút cho vui! Mà chương này dài quá ah~~~, chương sau sẽ gây cấn hơn.

H đang ở cuối con đường....

Cơ mà hu hu Neol có ai ở nhà như tui không? Giơ tay đi!!

Thôi..phận...tôi trôi dạt thế này..cũng chỉ muốn có lời chúc.

Noel vui vẻ nhé mọi người, yêu nhiều.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net