Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đã mặc xong áo, đôi chân dài duỗi thẳng đặt lên bàn, hơi nhướm mày nhìn tôi.

Tôi vừa nói anh ...lẳng lơ nhỉ ?

Có lẽ từ này anh không hiểu...mà thôi, thế là đúng đấy !

Không còn từ nào chính xác để dùng cho trường hợp này nữa đâu.

Tôi nhìn đi nơi khác lảng tránh ánh mắt của anh, không gian trở nên thật căng thẳng...

Giọng anh không chút cảm xúc, thấp thoáng nét cười tinh quái :

- HeeHee, anh lẳng lơ với mình em ! *nguy hiểm thật*

- ....

Mố ?

Tôi vừa nghe thấy liền ho sặc sụa, muốn ngã ngay xuống sàn.

Thôi đi ...mình không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì và cũng không biết gì cả...

Nhưng có cái gì đó khác thường thì phải.

Nơi đây...có mùi thuốc ?

Tôi hít mũi sâu hơn...ohh, đúng là mùi thuốc ! Tuy rất nhẹ nhưng tôi vẫn nhận ra được !

Còn gì nữa nhỉ ?

À...phải rồi !

Lúc nãy...lúc nãy...lúc... hé mắt nhìn trộm ...có thấy nơi ngực anh bị quấn băng một khoảng lớn.

Hình ảnh anh ho dữ dội trong chiếc áo sơ mí xảm mỏng ướt đẫm lại hiện về...

Tôi nhìn anh đầy nghiêm trọng :

- Anh bị thương phải không ?

Anh không nói gì, ánh mắt tĩnh lặng, nơi đáy mắt sâu thẳm có những thứ cảm xúc khó nắm bắt.

Tôi mím môi bước đến, nín thở lại, tay đưa ra chuẩn bị ...cởi áo anh ra xem.

Anh để im, không có bất kì động tĩnh nào là muốn phản kháng.

Tay tôi run lên....

Anh khẽ thở ra, giọng nói trầm lạnh pha lẫn chút ma mãnh vang lên :

- HeeHee lại tò mò rồi !

" Cậu ấy tò mò về cơ thể của tôi . "

Ngay lập tức, tôi xấu hổ thu tay về, mặt nóng ran , cắn môi nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của anh.

Thảm cảnh này khiến tôi vừa ngượng lại vừa bực nên gắt lên :

- HeeHee không thèm !

Cùng lúc đó, có một số ý nghĩ cùng nhảy ra, liên kết với nhau.

Một tháng nay anh đột nhiên mất tích...

Và anh xuất hiện ở quán Angels với thần thái mệt mỏi và không ngừng ho dữ dội.

" Thời gian qua, anh...như thế nào ? „

" Không có gì „

Có phải là anh gặp chuyện không....

Và ngày hôm đó, trên đường biển mưa đêm mạnh bạo...

Tôi có thấy một vụ tai nạn...chiếc xe đua màu đen bị cảnh sát vây quanh.

Tim tôi chợt thắt , ngực như bị đè nặng, giọng nói cũng tắc nghẹn :

- Ngày hôm đó...anh bị tai nạn à ?

Đôi mắt anh bị bao quanh bởi làn sương mỏng mờ mịt, im lặng nhìn tôi.

Vậy...là đúng rồi.

Tôi cắn môi, nói một cách khó khăn :

- Có phải anh biết trước mình sẽ xảy ra chuyện nên mới nói với em những lời đó ?
Phải thế không...

Nếu thế thì rất giống với trong phim !

Chàng trai vì biết mình sẽ chết nên mới tìm cách chia tay với người yêu.

Người ấy sau đó mang lòng hận thù , căm ghét mà không hề biết rằng chàng trai chỉ vì muốn tốt cho mình...

Thật giống...

Giống ở chi tiết...Hừm...Chi tiết nào nhỉ ?

Hoàn toàn khác nhau mà...

Tôi ấm ức nhìn anh, nghẹn giọng :

- Anh có thể nói thật với em mà. Lỡ may anh có chết thật hay là em căm ghét , thù hằn anh thật thì sao ?

Nếu giống phim thì sao ....!!!

Chỉ có bi kịch và bi kịch !

Nước mắt tôi chợt trào ra.

Anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu , nghiêng đầu hỏi :

- HeeHee, em tỉnh ngủ chưa ?

end chap

ngủ thôi mở mắt hết lên dòi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net