Chap 10: quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10 : Quá khứ

Tại biệt thự Roy-Jackson

Trên giường, Roy đang nằm nghỉ, khuôn mặt phảng phất nét sợ hãi, thỉnh thoảng đôi lông mày cứ nhíu lại. Hai ánh mắt lo lắng, theo dõi từng cử chỉ của Roy, đầu óc họ lúc này cũng đang hỗn loạn.

"Chúng ta phải nói cho Roy về điều này như thế nào đây?"

"Roy không thể chịu nổi điều này đâu"

"Nhưng sẽ không giấu được nữa, phải nói thôi, không sớm thì muộn"

"Đúng thế!"

"Tuy nhiên tôi không hiểu tại sao K lại làm thế"

"Quả là điều lạ, trước giờ K chưa bao giờ như vậy? Cậu ấy luôn lạnh lùng"

"..."

Jackson Wang và Daniel nhìn nhau trao đổi ngầm lời nói, ánh mắt hướng về phía Roy rồi lại hướng về chiếc ghế kia, có một thân ảnh với đôi mắt đỏ rực đang ngồi suy tư.

"ƯM...ƯM..."

"Roy, em tỉnh rồi, em có sao không? Cảm giác bây giờ như thế nào?"

"Em không sao!" Cậu ngồi dậy nhìn hai con người trước mắt với ánh mắt mệt mỏi. Bỗng nhìn qua thấy một bóng người quen thuộc, cậu nhớ ra những gì phải hỏi.

"Hai anh và.... anh ta" Karry thấy có người nhắc đến mình, quay qua nhìn. Roy nhìn thấy, mắt chạm mắt, đôi mắt đỏ như lửa, khiến Roy rùng mình.."có...quan hệ...như...như... thế nào?"

"Anh xin lỗi, Roy!" Jackson lên tiếng.

"Bây giờ anh sẽ nói hết mọi chuyện" Daniel

"Thật ra, anh và Daniel là bạn của anh ta, công ty DARKSTAR và DEVIL hợp tác thực chất là điều khiển thế giới ngầm" Jackson ngậm ngùi

"Nói đúng hơn, bọn anh là SÁT THỦ" Daniel

"Anh ấy tên Karry??" Roy ngây thơ hỏi

"S..U..Y..T..." Cả Jackson và Daniel ra dấu nhưng không kịp

"Hự..." Karry nhanh như chớp anh tiến lại chỗ Roy, dùng tay ấn cậu xuống giường, đôi mắt tóe lửa, sát mặt Roy, tỏa ra hàn khí " CẤM GỌI THẲNG TÊN TÔI" rồi quay ngoắt đi.

Jackson và Daniel không dám làm gì, lo lắng cho Roy. Còn Roy thì bàng hoàng, không tin nổi "Đây là người mới cứu mình ư??" "Không thể nào".

.

.

.

Ra đến cửa, Karry nhìn vào chỗ Roy đang nằm

"CẬU" Chỉ vào Roy "RẮC RỐI" rồi quay lưng đi mất, để lại những con người đang đặt dấu chấm hỏi to đùng với khuôn mặt ngơ ngác sau lưng.

8.pm

Tại biệt thự Karry

- Kính chào thiếu gia. Cậu đã về. Ông chủ có chuyện muốn nói với cậu ạ. - Ông quản gia lễ phép.

- Không rảnh.- Karry lạnh lùng đáp, khuôn mặt vô cảm, bước lên phòng. "Nực cười, có chuyện muốn gặp tôi ư, tôi và ông không còn gì để nói cả"- Anh suy nghĩ về cái người mà được gọi là ông chủ.

Karry chậm rãi bước vào căn phòng, một căn phòng chỉ độc một màu đen. Không khí trong phòng u ám đến mức không một ai có thể vào trừ Karry. Anh bước nhẹ tới chiếc bàn, nơi đặt khung ảnh của một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy với khuôn mặt thanh tú, đẹp tuyệt trần với vẻ mặt phúc hậu.... Vẻ mặt Karry lộ rõ vẻ buồn bã, ưu tư. Anh mệt mỏi, đau buồn, căm phẫn nhớ về 15 về trước..

.

.

.

~Flashback~

Một cậu bé 5 tuổi-chính là anh- vui vẻ từ trường học về nhà, hôm đó cậu rất vui, được điểm cao, cậu tung tăng chạy về nhà khoe với mẹ.

Bỗng dưng mây đen ùn ùn kéo đến, cậu chạy thật nhanh về nhà "sao lại có cảm giác kì lạ thế này" cậu thầm nghĩ. Đến trước biệt thự nhà mình, không khí u ám bao quanh ngôi nhà. Cậu sợ sệt bước vào, từng bước lên cầu thang, thấy ánh đèn sáng ở thư phòng, cậu tiến lại gần. Cánh cửa hé mở một góc nhỏ chỉ đủ để người ngoài nhìn vào nhưng từ trong nhìn ra không thấy. Có tiếng cãi nhau, "là ba mẹ ư", cậu nhin qua khe cửa và chứng kiến mọi thứ

- Tôi phải làm thế , để BẢO VỆ DANH DỰ cho gia đình, không có cách nào khác.

- "Còn con chúng ta, Karry thì sao??" Người phụ nữ nhìn người đứng trước mặt mình nước mắt rơi lã chã.

- "HAHAHA, nó sẽ không bao giờ biết được bí mật này đâu. Còn bây giờ thì.

.

.

ĐOÀNG!!!

.

.

Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trán của người phụ nữ xinh đẹp đó. Người đàn ông sau khi ra tay vẻ mặt lạnh lùng như chưa có điều gì xảy ra, rút điện thoại ra gọi " Dàn xếp vụ này" rồi cúp máy, nhìn qua vũng máu trên sàn không chút thương cảm. Nhưng những điều đó không thoát khỏi ánh mắt đang sợ hãi tột độ kia, đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cậu không thể nào quên được. Chính mắt cậu nhìn thấy người cha đáng sợ giết chính mẹ ruột của mình.

Cậu vùng chạy đi, trong đầu chỉ còn 4 chữ "BẢO VỆ DANH DỰ". Nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt trắng sứ của cậu nhóc. Trời mưa tầm tã, cậu cứ chạy, chạy đến khi kiệt sức mới dừng lại. Cậu càng khóc to hơn. Mẹ là người mà cậu yêu quý nhất, và bà cũng là người thương cậu nhất. Cậu hận cái người là cha của mình, hận cái người đã tước đoạt mạng sống của người phụ nữ cậu yêu nhất chỉ vì lý do "BẢO VỆ". Cậu hận bản thân mình, hận vì không thể bảo vệ cho người mẹ đáng kính cho dù cậu chỉ là một đứa trẻ. Đêm hôm ấy, cậu nhóc này đã thề rằng "Mình phải trả thù cho mẹ, phải trả thù ông ta". Cậu bước về nhà, khuôn mặt lạnh lẽo không một cảm xúc. Từ lúc ấy, một thiên thần đã thay đi đôi cánh trắng của mình, thay vào đó là một đôi cánh đen, đôi cánh của ác quỷ.

Với lời giải thích "có người sát hại mẹ con, ta rất tiếc", "vì thế chúng ta phải trả thù cho mẹ con". Cậu bé ấy khinh thường nhìn bộ mặt kia đang diễn kịch, cười khinh bỉ. Và kể từ hôm ấy, cậu được huấn luyện trở thành một sát thủ, nói đúng hơn là một ác quỷ thực sự. Cậu thầm nghĩ "Ông hãy đợi đấy,'người cha' đáng kính". Tuy nhiên, không ai biết rằng, dòng máu ác quỷ đã chảy trong người cậu, chỉ có điều giờ mới là thời cơ để nó bộc phát.

~End Flashback~

Nhìn người phụ nữ trong bức ảnh trìu mến, anh cất bức ảnh đi. Quay ra suy tư nhìn vào cửa sổ, ánh trăng chiếu qua cửa kính, một gương mặt hoàn mĩ xuất hiện trong ánh trăng.

" Tại sao giọng nói của mẹ lại xuất hiện lúc đó"

"Cậu ta... là ai"

"Mẹ..."

.

.

.

.

Karry trầm ngâm suy tư. "cậu bé ấy là một thiên thần, thiên thần của con. Cậu ấy sẽ là sự cứu rỗi cho con . Con hãy bảo vệ thiên thần, Karry à". Câu nói ấy văng vẳng bên tai anh.

"Cứu rỗi....cứu rỗi.... Rõ là...... RẮC RỐI". Karry lại lạnh lùng nói ra.

Đêm hôm ấy, tại biệt thự Roy-Jackson, trong căn phòng của một thiên thần đang say sưa ngủ, một phép màu kì diệu đã xảy ra. Căn phòng Roy bừng sáng, từ vết thương trên mặt Roy, một ánh sáng kì ảo hiện lên-ánh sáng ấy từ từ trượt nhẹ trên khuôn mặt thiên thần ấy và..... vết thương đã lành.Điều này không ai hay biết, kể cả chính Roy. Thiên thần bé bỏng vẫn vô tư chìm vào trong giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net