Chap 13: Điều kì diệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13: Điều kì diệu

Karry bàng hoàng. Anh chưa bao giờ có cảm giác này, anh đã giết bao nhiêu người, đã chứng kiến cảnh đổ máu nhiều lần. Nhưng thật sự bây giờ trong lòng Karry hoàn toàn trống rỗng. Cảnh vật như mờ đi, anh nhớ lại mẹ anh, nhớ lại 15 năm trước, cái ngày định mệnh đó. Mẹ anh.... cũng bị bắn....và ngã gục xuống trước mắt anh, dòng máu đỏ tươi, chảy ra... Với một tốc độ phi thường, anh đi đến chỗ của tên kia, hắn đang còn ngạc nhiên không hiểu Karry đến đó từ lúc nào thì "RẮC" tiếng xương vỡ vụn vang lên. Dùng một tay, anh bẻ gãy cổ tên đó vứt tên đó sang một bên, hắn chết ngay tức khắc. Và cũng với tốc độ như vậy, Karry nhanh chóng trở về chỗ Roy đang nằm bất động trên vũng máu. Mọi việc diễn ra chưa tới 10 giây.

- Roy! ... Roy!!. Em có sao không?? Roy à, tỉnh dậy đi... Jackson hét lớn, ôm lấy Roy.

- ....... *im lặng*

- Bác sĩ đâu? Gọi bác sĩ ngay cho tôi! Jackson dường như không làm chủ được mình, hét lớn.

- ....... *vẫn im lặng*

- Roy, em tỉnh dậy đi. Anh cầu xin em đấy. Roy.... Jackson khóc, khuôn mặt lạnh lùng nay đã không còn. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt hoàn mỹ kia. Anh không tài nào tin nổi chuyện vừa xảy ra. Anh đã không thể bảo vệ cậu nhóc thiên thần này, cậu em trai yêu quý của anh. Cậu ấy đứng ngay trước mắt anh, trước mắt anh mà bị bắn, anh hận mình vô tích sự...

Karry chứng kiến mọi chuyện, lòng chợt nhói, một cảm xúc kì lạ dâng lên. Tuy nhiên anh không bộc lộ ra ngoài, chỉ nhìn hai con người kia với ánh mắt vô cảm. "Thằng nhóc ấy??..đỡ đạn cho mình??? Tại sao....???"

Ò...í...e......

Tại bệnh viện

Một bệnh nhân được đưa vào trong tình trạng nguy kịch. Theo sau là hai chàng trai với những biểu hiện trái ngược nhau - một lo lắng, một thờ ơ lạnh lùng. Nhưng sâu trong tâm trí mỗi người, đều hướng về con người tên Roy kia. Ngoài trời mưa rơi xối xả, tiếng sấm sét ầm ầm, như báo hiệu điều chẳng lành.

~Trong phòng chờ~

Jackson đi qua đi lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, buồn bã. Còn con người kia, vẫn lặng lẽ, đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn ra ngoài trời đang mưa. "RẦM" - Daniel đá cửa xông vào, hỏi dồn dập:

- Roy đâu rồi??? Roy đâu????

-.... Jackson không trả lời, đôi mắt buồn bã hướng về căn phòng "EMERGENCY".

Đấm mạnh vào tường, Daniel thầm nghĩ "Roy, tại sao em lại đỡ đạn cho cậu ta?? Tại sao??? Không lẽ......" và hướng đôi mắt giận dữ vào con người tên Karry kia.

~Phòng cấp cứu~

- Bác sĩ, huyết áp bệnh nhân giảm mạnh.

- Vết thương gần tim, trúng động mạch chủ.

-...

- Mất máu quá nhiều!!...

- Dao....

-...

- Gắp viên đạn ra..

- Không được rồi, máu chảy nhiều quá!!

.

.- Cầm máu nhanh!!!

- Bệnh nhân hô hấp yếu!!!

- Cung cấp oxi..... lấy ống thở!!!

- Nhịp tim yếu, thưa bác sĩ.!

- Chuẩn bị máy kích hoạt tim.....1..2..3 kích,....1..2...3 kích.

~~Tút.....tút......tút.....tuuuuuu /-/-/--------------~

......

Cánh cửa phòng bật mở, các bác sĩ và y tá bước ra, khuôn mặt không giấu được sự đau xót:

- Chúng tôi rất tiếc....... Bệnh nhân đã không qua khỏi.

- KHÔNG!!!! Jackson và Daniel hét lên. ROY!!!!!!!! Cả hai người dường như ngã gục xuống, lòng đau xót khôn tả. Cả hai gào thét tên Roy một cách đầy đau đớn. "Không được Roy ơi, sao em lại bỏ rơi anh. Roy....!!!" . Từng giọt nước mắt rơi trên hai khuôn mặt của hai con người vốn rất lạnh lùng kia. Duy chỉ có một người, nãy giờ ngồi kia, vẫn nét mặt ấy, nhìn ra ngoài, như đang chờ đợi một điều gì đó.

.

.

ĐÙNG.. ĐOÀNG..

Tiếng sét lớn làm mọi người giật mình, ánh sáng lóe lên từ những tia chớp.

.

.

Tu.......u........Tút....tút....tút.... máy đo nhịp tim trong phòng cấp cứu vang lên. Một y tá hớt hải chạy ra hét lớn: "Bác sĩ! Nhịp tim của bệnh nhân đã có lại, cậu ấy còn sống"

Mọi người ai cũng ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại được ý thức. Bác sĩ tiến vào phòng tiếp tục ca phẫu thuật. Hai con người kia, dường như bừng tỉnh sau câu nói đó, trong lòng dấy lên tia hi vọng. Vẫn là Karry ngồi đó, khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ, để lộ ra chiếc răng ác quỷ kia.

2 tiếng trôi qua thật nặng nề.

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở thêm lần nữa. Cả Jackson và Daniel đều bật dậy, chạy tới hỏi bác sĩ dồn dập:

- Bác sĩ, em tôi sao rồi??? Roy như thế nào rồi???

- Các anh cứ bình tĩnh. Chuyện này như là một phép màu vậy- bệnh nhân đã qua được cơn nguy kịch, được chuyển qua phòng hồi sức nhưng.... Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính, từ tốn trả lời.

- Có chuyện gì sao???

- Tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng phải cần theo dõi thêm nữa, và còn tùy thuộc vào bệnh nhân.....

-....... Cảm ơn bác sĩ!!! Daniel lịch sự nói.

Vị bác sĩ gật đầu, rảo bước đi, lòng suy nghĩ "Đây đúng là một kỳ tích, thật đặc biệt". Jackson và Daniel đưa mắt nhìn vào phòng bệnh. Một thiên thần đang nằm đó, khuôn mặt hồng hào ngày nào giờ đây đã trở nên tái nhợt, thiếu sức sống. Nhưng, không ai để ý rằng, trên đôi môi ấy, đang nở một nụ cười mãn nguyện.

.

.

Hai ngày sau, Roy vẫn đang còn hôn mê, nằm ở trong phòng hồi sức, nhịp tim, huyết áp, hơi thở đều ổn, chỉ trừ đôi mắt trong suốt kia vẫn chưa mở ra. Jackson và Daniel túc trực ở đây suốt hai ngày, ánh mắt vẫn buồn bã. Jackson vẫn chưa đủ can đảm để báo sự việc này cho ông bà Wang biết. Anh gọi cho Jackson Yi và Ever sang bên đây, chuyển hết công việc và việc học của họ sang đây luôn.

6.30 am

Jackson Yi và Ever xuất hiện ở cửa phòng, cả hai nghe tin đã gấp rút hoàn thành thủ tục, bay lúc 04.00 am

- Roy sao rồi anh? - Ever không khỏi rớm lệ, cậu khóc từ khi nghe tin này đến giờ.

- Roy ! - Jackson Yi và lo lắng chạy đến hỏi, khuôn mặt tiều tụy đi trông thấy.

Bất giác Ever nhìn thấy Karry, cậu sợ sệt nép vào sau Jackson Yi. "Con người kia, đáng sợ quá". Karry, từ hôm đó đến giờ, mặc dù không biểu hiện sự quan tâm ra ngoài nhưng ngày nào cũng đến bệnh viện, ánh mắt xanh lạnh lẽo nhìn ra ngoài. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu với hành động của Karry lúc này.

08.00 am

~Trong phòng hồi sức~

Hai ngày trải qua dài dằng dặc như hai năm, thời gian như kéo dài ra. Roy, cậu nhóc đang nằm trên giường kia, đang đeo ống thở oxi, khuôn mặt nhợt nhạt dần dần hồng hào trở lại. Từng ngón tay trên bàn tay thon dài, thanh thoát kia đang khẽ động đậy. Mọi người nhìn thấy, dấy lên trong lòng tia hi vọng mãnh liệt, tiến lại gần Roy.

- Roy à, em tỉnh dậy đi em. - Daniel nhìn Roy, ánh mắt tha thiết.

- Roy à, đã hai ngày rồi, cố lên em - Yi và Wang nắm lấy tay Roy, cùng nhau cầu khẩn.

- Roy à, tớ Ever này, cậu dậy mau lên, dậy đi mà - Ever nói trong nước mắt.

*im lặng*

Mi mắt của Roy khẽ động đậy, cậu từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh, từng khuôn mặt quen thuộc đang đứng trước mắt cậu, Roy mỉm cười. Tất cả mọi người vỡ òa sung sướng, Roy đã tỉnh lại thật rồi, đây chính là "ĐIỀU KÌ DIỆU".

Khẽ quay người mỉm cười, Roy vẫn đang chăm chú vào thân ảnh kia, đang ngồi bên cửa sổ. Đột nhiên, Karry quay người lại, nhìn vào chỗ Roy. Đôi mắt màu xanh kia đang nhìn cậu, đôi mắt ấy chăm chú nhìn Roy một cách khó hiểu, Roy không thể đoán được Karry đang nghĩ gì. Từ từ tiến lại phía Roy, không ai nói ai, tất cả tránh đường cho Karry, Ever sợ hãi con người này, nép vào sau phía Yi, chân tay run sợ hãi. Tiến đến chỗ Roy, Karry nãy giờ vẫn không rời mắt, cúi xuống sát Roy, nói một từ, chỉ đủ để Roy nghe thấy: "PHIỀN" rồi quay người đi để lại ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Và không ai biết rằng, một giọt nước mắt trog suốt như sương sớm lăn dài trên gương mặt Roy, thấm xuống gối. "Tại sao, tại sao, mình hi sinh vậy, chỉ để anh ta nói mình phiền phức ư? Nhưng vì sao mình lại như vậy? Không lẽ... mình YÊU" Roy không cảm thấy vết thương đau, mà có lẽ, cậu đau trong trái tim mình, trái tim bé bỏng đang rỉ máu. "Cô Marie ơi, con phải làm sao?"

.

.

- Em tỉnh lại thật rồi, em có biết em nằm đây hai ngày rồi không? Yi, Wang, Daniel vui mừng khôn xiết.

- Em không sao rồi mà. - Roy gượng cười.

- Cậu...hức...hức... biết tớ lo lắm không hả?? Hức ...- Ever ôm lấy tay Roy, khóc nức nở.

- Tớ không sao rồi, lâu lắm không gặp mà cậu lại trưng bộ mặt này sao?? - Roy cười- À mà cậu với anh Yi sao rồi- đưa mắt qua nhìn ông anh trai yêu quý cười hiền.

*ngại ngùng*

.

.

.

Các bác sĩ khuyên Roy vừa tỉnh dậy nên người nhà không nên làm phiền, để Roy có thời gian hồi sức. Ai cũng ngậm ngùi đi ra ngoài, vẫn không khỏi lo lắng cho Roy.

.

.

Căn phòng với hai màu sắc chủ đạo, xanh ngọc và trắng, nó không mang nét hào nhoáng mà lại mang sự yên tĩnh đến kì lạ. Chậu cây cẩm tú cầu bên cửa sổ đang đón ánh nắng mặt trời, từng giọt sương vẫn đang còn đọng lại. Roy nằm trên giường, cảm giác bây giờ của cậu rất khó tả, vừa thấy yên bình lại vừa cảm thấy chút bất an- hai tâm trạng đối nghịch nhau. Nhớ lại lúc cậu hôn mê, nửa tỉnh nửa mơ, cậu đã gặp cô Marie...

~~~~ ánh sáng mờ ảo

- Roy à, lâu rồi ta không gặp con, con ngày càng dễ thương đấy nha! - một người phụ nữ hiền hậu, mỉm cười với Roy.

- Cô là.... là... cô Marie? - Ngỡ ngàng, Roy chạy lại ôm chầm lấy cô- Con nhớ cô lắm cô ơi!

- Cô cũng vậy, Roy ah! - người phụ nữ buồn bã đáp.

- Cô ơi, anh Karry là con cô phải không ạ??

- Đúng vậy! Vì thế bây giờ cô mới gặp con để nói con biết điều này.

- Dạ?

- Karry, thực ra là một đứa trẻ rất ngoan, nó không phải là ác quỷ đâu con à, con hãy dùng hết khả năng bên cạnh nó nhé! Cô chỉ gặp con để nhờ con vậy thôi. Tạm biệt Roy đáng yêu của cô!!

- Cô ơi... con chưa xong....cô Marie .....cô....

Chưa kịp nói xong, Roy chỉ biết là mình nghe thấy tiếng sét khủng khiếp và rồi không thấy cô ấy nữa, Roy trở nên vô thức, không cảm nhận bất cứ thứ gì nữa...

~~~~

"Con sẽ cố gắng hết sức" Roy nhắm mắt lại, tự hứa với lòng mình.

Từ đây, nhiều biến cố sẽ xảy ra với Roy và Karry, mong chờ một điều kì diệu khác sẽ xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net